Trùng Nhiên

Chương 590: Mũi cay cay.

Dương Hạ không phải là kim cương bất hoại, buổi chiều ở thao trường, bạn cùng bàn nhìn thấy Dương Hạ chạy xong sau đó ngồi sau bồn hoa kín đáo, ngây ra nhìn phía trước, bộ dạng đó khiến trong đầu cô xuất hiện bốn chữ "hồn xiêu phách lạc."

Cho nên cô sinh vài phần thương xót, ngồi xuống bên cạnh hỏi: “ Làm sao lại ngồi một mình ở đây?”

Dương Hạ cười nhẹ: “ Mình chỉ muốn ngồi đây một lúc.”

“ Có tâm sự sao? “ Bạn cùng bàn dè dặt hỏi, hai người còn chưa thân thiết lắm, không biết hỏi thế có quá riêng tư không:

Dương Hạ co chân lại, hai tay luồn xuống ôm lấy đùi, giấu mặt giữa hai gối: “ Làm sao bây giờ, mình lại làm chuyện khiến người ta ghét rồi.”

Bạn cùng bạn khẽ ôm vai cô, nhìn thôi đã thấy đau lòng.

Chẳng biết chàng trai may mắn kia là ai.

Ký ức của Dương Hạ rất rõ, nhưng cô không nói, ngày hôm đó Tạ Chấn rất được hoan nghênh, nhưng đứa con trai rất gầy rất thấp đứng một mình đằng xa kia luôn ở trong mắt cô, mấy lần cô muốn tới, ngại đông người nên thôi.

Khi đó đứa con trai đó cố ý mặc áo sơ mi quần jean xuất hiện, mặc dù áo rộng thùng thình, quần jean thì bạc phếch, dù đám nữ sinh rúc rích cười với nhau, nói cậu ta bắt chước, trông thật ngốc, nhưng Dương Hạ không nói ra, cô thấy đứa con trai đó mặc đẹp hơn Tạ Chấn.

Người vốn có thể cãi nhau bất kỳ lúc nào, chiến tranh lạnh bất kỳ lúc nào, ngay hôm sau lại vui vẻ như không có chuyện gì. Rồi không rõ từ khi nào, sao bỗng nhiên có những lời không thể nói ra miệng.

Ví dụ như gặp lại nhau nên có một câu ... Cậu vẫn sống tốt chứ?

Mặc dù không muốn cậu ấy sống quá tốt.

Nhưng sợ nhất cậu ấy sống không được tốt.

Trải qua một ngày tồi tệ, ngày hôm sau đi học Dương Hạ vào cổng trường nhìn thấy Trình Nhiên ở phía trước, nhưng cô khống chế bước chân, từ đầu tới cuối đi phía sau bóng người thấp thoáng đó.

Nhìn cậu ta đi qua cây si già, đi qua bồn hoa, đi qua những khủng cảnh cổ xưa, tấm bia đá với cô còn rất xa lạ. Cô không muốn để cậu ấy nhìn thấy, đơn giản vì không muốn nhìn thấy nhau lại khó chịu, cô không nói được những lời êm tai, cô cũng không muốn làm trài với điều cô cho là đúng.

Sau đó tới tiết thứ hai, cô nghe thấy đám học sinh bàn tán nhau, lần bình chọn học sinh ưu tú này, Trình Nhiên đã nộp tài liệu rồi.

Dương Hạ đột nhiên thấy sống mũi cay cay.

Lại nói Trình Nhiên, ngày hôm đó nói chuyện với Dương Hạ về thì gặp cha y tham gia cuộc họp dài ngày ở Đào Nguyên về tới nhà.

Trình Nhiên vốn cho rằng cha mình đeo cái chức hội trưởng hội liên hiệp kia chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi, nhưng sau đó phát hiện ra kết quả rất tốt. Đầu tiên là báo thương mại có bối cảnh chính phủ đăng tin, sau đó là báo tối Thành Đô, báo đô thị, những tờ báo lớn bản địa đều đăng tin ở góc độ khác nhau. Báo thương mại chú ý tới thái độ của quan viên chính phủ tham dự hội nghị, cái nhìn của người phụ trách bảy hiệp hội, báo tối thì nói tới tác dụng của hội nghị giúp xí nghiệp vừa và nhỏ của Thành Đô có thêm năng lực chống đỡ nguy hiểm, đồng thời xúc tiến nền tảng thương nghiệp Thành Đô.

Thời điểm này có thể gọi là giai đoạn huy hoàng của báo chí, mấy tờ báo lớn đúng là rất có trình độ, tuy góc độ khác nhau, nhưng tác dụng tuyên truyền dư luận, thúc đẩy tác dụng tích cực ở nhiều phương diện.

Đặc biệt là tổng giám đốc Lưu của tập đoàn Hi Vọng không tham gia cạnh tranh hội trưởng, khi tiếp nhận phỏng vấn nói, Phục Long trong thời gian ngắn tạo ra giá trị sản xuất lớn như thế, đây là tốc độ kỳ tích ở phía tây, hơn nữa là công ty có cả nghiên cứu và chế tạo, sự tiến bộ của họ sẽ thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội, Trình Phi Dương làm chủ tịch danh dự vô cùng xứng đáng.

“ Cha, lần này cha làm minh chủ võ lâm rồi, ngay cả Lưu phú hào cũng khen ngợi cha. “ Trình Nhiên vừa ngâm chân vừa xem báo cùng cha, trêu:

“ Minh chủ cái gì, con chỉ biết ông ta nhận phỏng vấn nâng cha lên, không biết khi gặp nhau ở hội nghị, ông ta nói, muốn nhân viên tập đoàn Hi Vọng tới tham quan học tập kinh nghiệm tiên tiến. Chẳng phải nghe nói chúng ta đưa IPD vào, nên muốn tới học trộm à? “ Trình Phi Dương vỗ đầu con trai: “ Có điều cũng được thôi, người họ cứ tới, cha bao ăn bao ở, còn mang đi được bao nhiêu thì phải xem bản lĩnh có đủ không.”

Trình Nhiên tặc lưỡi: “ Cơ mà phải nói Lão Lưu cũng khôn thật, tới địa vị như ông ta rồi, làm hội trưởng hay không cũng chẳng sao, rút lui lại lại đường cái tiếng rộng lượng.”

“ Ông ta là người lăn lộn từ thời cải cách mở cửa tới nay, sóng gió thấy nhiều rồi, thời khó khăn nhất còn thiếu chút nữa nhảy sông, chuyện gì chưa trải qua, căn bản không tranh hơn thua nhất thời. Ông ta tỏ thiện chí với Phục Long là vì cũng hiểu, xí nghiệp dân doanh muốn vươn lên thì phải hỗ trợ nhau, trước khi chúng ta tới, xí nghiệp dân doanh ở Thành Đô do mình ông ấy chống đỡ, người thứ hai thua kém quá xa, không hình thành được sức ảnh hưởng, chung quy luôn thua thiệt quốc xí. “ Trình Phi Dương khâm phục: “ Vì thế ông ta sẵn sàng lùi một bước để cùng tiến bộ, ít người làm được.”

Trình Nhiên tiếp tục lật xem báo đặt trên đùi, thuận tay lấy dĩa xiên miếng táo cha gọt cho ăn thản nhiên như không: “ Vụ mua bán này ông ta lợi quá chứ ạ, vứt đi cái danh hão, nhận lại thực tế, là con thì con cũng làm.”

Bây giờ sĩ khí của hội liên hiệp rất cao, bao nhiêu năm thua thiệt so với quốc xí rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được nhân vật cấp minh chủ, mọi người đều khao khát tiến thêm một bước, cho nên đang ở giai đoạn tuần trăng mật đoàn kết. Nếu Trình Phi Dương có thể khống chế được vận hành của liên minh này, tạo ra tác dụng ước thúc thành viên trong liên minh, thực hiện tác dụng lãnh đạo thực sự, như thế trên đối diện với chính phủ, dưới đối diện với thị trường, đều không phải ở thế yếu nữa, thậm chí có thể khiến cả sản nghiệp phồn vinh.

Mà Phục Long thống lĩnh sự phồn vinh này, tất nhiên có thể đưa ảnh hưởng tới nghiệp vụ của mình, hỗ trợ lẫn nhau.

Trình Phi Dương đã quen cùng Trình Nhiên thảo luận chuyện thương nghiệp, cơ bản ở mặt này không coi y là trẻ con nữa: “ Quốc gia đang tích cực tham dự WTO, ở mặt này chẳng qua chỉ còn vấn đề điều khoản, chắc sẽ tăng tốc thôi, khoảng hai năm nữa là xác định, chúng ta muốn mở rộng ở hải ngoại cũng thuận tiện.”

Kế hoạch vươn ra nước ngoại của Phục Long tiến hành từ năm ngoái, trước kia Công ty Hoa Thông có một số mối quan hệ với nước ngoài, Phục Long đã tiếp nhận hết, nhưng tầng cấp thì khác, không đơn thuần chỉ muốn thêm thị trường tăng doanh số, mà là muốn kết nối với thế giới.

Ngay lại có hội liên hiệp trong tay, khi mở rộng hải ngoại, lấy tổ chức thương hội đoàn kết với nhau, sẽ càng dễ dàng hơn.

Bản thân vấn đề vẫn là cha hắn có thực sự nắm được hội liên hiệp không, nếu hữu danh vô thực thì chỉ khiến mình thêm rắc rối mà chẳng được ích gì.

Dù thế nào mà nói, cha không nhận cái chức này đâu, điều này chứng tỏ tầm nhìn của cha đã thay đổi rồi, ngay cả y cũng bội phục.

Kiếp trước cha không có cơ hội thi triển tài hoa hoài bão, đều do thằng con không ra gì là mình, khiến cha gấp cánh lại, cả đời trôi theo dòng chảy lớn.

Rốp!

Trình Nhiên xiên miếng táo cho vào mồm, cảm thấy càng ăn càng ngon.

Ngâm chân xong Trình Nhiên về phòng, nhìn tài liệu xin xét duyệt học sinh ưu tú vừa mới lấy chiều nay. Y thực sự ghét cái việc này, bởi vì trong tư liệu đó yêu cầu viết tự đánh giá về cuộc đời cao trung của bản thân. Hơn nữa không phải là muốn viết thế nào thì viết đâu, thành viên hội đồng sẽ không chiếu cố tới cá tính của anh, mà nguyên tắc ở việc này là không được vượt ngoài khuôn khổ, phải thể hiện được tố chất nhiều phương diện của học sinh. Có bộ khung cả rồi, mọi người chiếu theo khung đó để viết.

Bởi vậy trong bài viết tự đánh giá của Trình Nhiên, thường xuất hiện mấy câu thế này.

"Tôi thích thể thao, tích cực tham gia rèn luyện thể dục, theo đuổi phát triển toàn diện thể chất trí tuệ ..."

" Tôi luôn cố gắng hoàn thiện bản thân, nâng cao thành tích học tập ..."

" Tôi một lòng ủng hộ lãnh đạo Đảng, nhiệt tình bước theo bước chân cải cách của tổ quốc, vì kiến thiết tổ quốc, tôi nỗ lực học tập, phấn đấu vươn lên."

" Tôi sẽ coi đó là một trang vinh quang trong cuộc đời, sải bước hướng về mục tiêu."

" Tôi mang theo lòng biết ơn, vui vẻ giúp đỡ người khác, yêu thương tập thể, quan tâm bạn học, tuân thủ kỷ luật, hăng say lao động"

Xem lại bài viết của mình, Trình Nhiên cảm giác từng từ từng chữ bùm bùm chát chát khí thế vô song, thể hiện được tiếng pháo ầm ầm trong lòng mình.

Tổ bình bầu sẽ xúc động lắm đây.

Ai bảo trêu vào cái bà cô lắm lời Dương Hạ đó chứ, nếu không làm cái này chắc là bị lải nhải chết thôi.

Chỉ là nghĩ đến dáng vẻ đanh đá của Dương Hạ, khóe môi lại xuất hiện nụ cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận