Trùng Nhiên

Chương 124: Cuộc sống cao trung. (1)

Tần Tây Trăn hậm hực thu đống đồ đạc chuẩn bị về nhà thì máy nhắn tin kêu, nhìn thấy hàng chữ trên đó, cô liền gọi điện thoại về, phía bên kia điện thoại là giáo viên âm nhạc của cô, Nhạc Bình Hồng.

Nhạc Bình Hồng là phó hiệu trưởng của Xuyên Âm Sơn Hải, giáo sư, danh nhân văn hóa, vốn là người Thành Đô, mỗi tuần có tiết tới Sơn Hải dạy, sau đó lại về Thành Đô, học sinh rất nhiều.

Hôm nay là ngày Nhạc Bình Hồng tới Sơn Hải, ông nói: “ Tây Trăn, em thế nào rồi, làm giáo viên âm nhạc có ổn không? Ái dà, tiểu nha đầu năm xưa nay cũng là cô giáo rồi, làm cô giáo rồi có phải thêm vài phần trách nhiệm không ... Thế này, thầy Ngô Lan, thầy Lý Đức Lâm ở hiệp hội âm nhạc tỉnh cũng tới Sơn Hải họp, nhất định mời thầy ăn cơm, thầy nghĩ, nếu em vẫn còn muốn cầm bát cơm chuyên nghiệp thì tới tham gia đi, làm quen với họ một chút, họ đều là người có địa vị trong giới âm nhạc đấy. Sau này có khi em cần người ta giúp ...”

“ Thầy, em đã ở túc xá một tuần chưa về nhà rồi, cha em đang trách kìa, nói là hôm nay thế nào cũng phải về ... Em đã hứa với cha mẹ em rồi .. Hay là em không đi đâu. “ Tần Tây Trăn nhỏ giọng nói:

“ Thế à, vậy cũng được, tùy em ... Nhưng mà Tây Trăn này, em phải biết rằng xã hội bây giờ không thể thiếu xã giao qua lại, em rời khỏi tháp ngà rồi, cũng nên tiếp xúc với khói lửa nhân gian đi ... Thôi được, ai bảo em có thầy như tôi, lần sau, lần sau hẵng nói.”

Kỳ thực trước kia theo học Nhạc Bình Hồng, ông ta cũng dẫn học sinh của mình tham gia bữa tiệc rượu. Tần Tây Trăn nghe một số anh chị lớp trên nói, Nhạc Bình Hồng rất thích được nữ sinh xinh đẹp tiếp rượu, còn lợi dụng có hành vi không đứng đắn. Đương nhiên, Tần Tây Trăn không phải cứ nghe người đồn đại mà tin, cô thấy chuyện giáo viên hướng dẫn đưa học sinh tham dự bữa cơm, làm quen với một số danh nhân, mở rộng vòng tròn xã giao là chuyện tốt. Với lại chuyện trong lời đồn kia chưa từng xảy ra với cô, mà cô chưa từng thấy.

Mới đầu cô cũng tham gia buổi tụ hội như vậy, nhưng phát hiện ra những người ở đó đã đánh mất bản thân, bọn họ không còn theo đuổi âm nhạc nữa, mà chỉ tâng bốc nhau, tranh danh đoạt lợi thôi. Sau mấy lần như thế, Tần Tây Trăn thất vọng, nên cơ bản từ chối được là cô từ chối, bất đắc dĩ lắm mới đi.

Lần nào cô từ chối, Nhạc Bình Hồng cũng đều tỏ ra thông cảm, cho nên cô có ấn tượng rất tốt với giáo viên hướng dẫn của mình. Vừa nho nhã lại thông tình đạt lý.

Nhạc Bình Hồng ở đầu kia cười ha hả:” Em đó, ai bảo em là học sinh đắc ý nhất của thầy. Em vẫn kiên trì mộng tưởng của mình hả? Ừ, vậy thì phải nỗ lực, sẽ có cơ hội ... Em cứ chuẩn bị đi, phía thầy có đường, một khi cơ hội tới, thầy báo cho em.”

Cúp điện thoại rồi Tần Tây Trăn hít sâu một hơi, cô lục túi xách, nhìn sổ tay bìa da nằm dưới cùng.

Cô đưa tay nắm lấy cuốn số đó, đó là thứ giống như ánh sáng ngọn đèn hải đăng, giúp cô không mất phương hướng, giúp cô đi trên con đường nhỏ mà vĩ đại.

Học sinh năm thứ nhất đã hoàn toàn thích ứng với tiết tấu cuộc đời cao trung, tình hình trong khối dần rõ ràng, một vài nhân vật lọt vào tầm nhìn mọi người.

Tề Thịnh được cả khối thừa nhận là người đẹp trai nhất, không ai dị nghị. Lưu Tuấn là nhân vật không nên trêu chọc vào nhất. Dù sao cũng là trường trọng điểm, thành tích học tập mới là thứ được người ta ngưỡng mộ, trong trường có không ít nhân vật khiến người ta bàn tán, ví như nhà ai có toàn bộ băng đĩa Nintendo từ thời máy bốn nút tới thời PS, ngày nào cũng chơi game mà thành tích luôn ở top đầu.

Có học sinh tiếng Anh đứng đầu lớp, số học đứng bét lớp, học lệnh nghiêm trọng khiến giáo viên cũng thấy khó tin.

Cũng có người tham gia các loại cuộc thi, từng ở sân vận động Sơn Hải biểu diễn mô hình máy bay điều khiển từ xa do mình làm ra trước vạn người. Khiến cho học sinh khi nhác tới phải giật mình " thì ra cái máy bay ở sân vận động hôm đó là của cậu à?"

Đương nhiên cũng có những bóng dáng mỗi lần ra chơi, hoặc là tan học tận tình đổ mồ hôi trên sân bóng rổ, nhận được tiếng hò reo.

Năm thứ nhất sau thời gian thích ứng, tuyên bố triển khai tiết tự học buổi tối.

Mỗi ngày từ lúc tan học tới giờ tự học buổi tối, sân bóng rổ chật kín người. Đa phần là học sinh đã ăn cơm tối, mà phần lớn là nữ sinh, bọn họ chính là động lực lớn nhất khiến đám nam sinh chạy không biết mệt.

Đôi khi Dương Hạ với nhóm nữ sinh trong lớp cũng tới xem, đến khi tiếng chuông tự học reo rồi, trở về lớp vẫn thảo luận không ngớt.

“ Lưu Vũ Tích lớp số 6 thật man, cậu ấy chơi bóng thật dũng mãnh.”

“ Hi hi, cô nàng này xuân tình xao động rồi.”

“ Tống Thời Thu chơi bóng rổ thật đẹp trai, nghe nói đội bóng trường đang khảo sát cậu ấy.”

“ Này Dương Hạ ... Sao mình cứ thấy Tống Thời Thu lớp số 7 mỗi lần có bạn tới xem thì thi đấu hết sức máu lửa nhỉ? Hơn nữa còn thường dẫn bóng chạy qua trước mặt bạn nữa ... Nhất định là muốn thu hút sự chú ý của bạn thấy ... Ôi mọi người xem, mọi người xem, tai Dương Hạ đỏ rồi.”

Dương Hạ luống cuống đánh mấy cô bạn lắm chuyện, bảo họ đừng nói linh tinh, đám con gái cười rũ rượu. Lúc trêu đùa, Dương Hạ lén lút quay đầu nhìn, thấy Trình Nhiên như không nghe thấy hoặc vờ không để ý, quay lại đánh nữ sinh mồm mép kia.

Cũng không phải là các cô gái không thảo luận nam sinh lớp mình, nhưng mà trình độ chơi bóng của lớp họ rất bình thường, đem so với những học sinh đam mê bóng rổ từ lâu, chuyên môn rèn luyện kỹ năng thì thực sự là thua kém. Đừng nói lớp họ, cả khối hơn 1000 học sinh, ánh đèn chỉ chiếu vào một nhóm nhỏ.

Bóng rổ đúng là môn thể thao dễ thu hút nữ sinh, không chỉ trong trường, nhiều học sinh còn kể làu làu kết quả các trận NBA bên Mỹ, ngôi sao bóng rổ nước ngoài rất được ưa chuộc. Theo đuổi ngôi sao là chuyện phổ biến thời này, nào là ngôi sao điện ảnh, ca nhạc, đá bóng ... Gần như ai cũng đi qua thời đại đó, rồi dù đến tuổi thành gia lập nghiệp, nghe tin Trương Quốc Vinh, Michael Jason qua đời, vẫn khóc không thôi ... Vì họ từng đi cùng suốt tuổi thanh xuân nhiều người.

Còn Trình Nhiên, y đôi khi chỉ đi dưới ánh tịch dương nhìn sân bóng đông nghịt người rồi mỉm cười, tuy y không thể hòa nhập vào cuộc sống đó nữa, nhưng chẳng thể ngăn y thích ngắm nhìn những điều mỹ hảo này.

Hôm nay đi với Du Hiểu, hiếm một lần nghe hắn nói chuyện học tập.

| Gần đây tao có cảm giác rất tốt, học rất vào, mẹ tao cũng báo danh cho tao vào lớp học thêm, mày đợi đấy mà xem, thành tích tao sẽ qua mặt mày.”

Trình Nhiên cười, Du Hiểu mạnh miệng, kỳ thực là do tâm lý không phục. Nghĩ mà xem, cái thằng bạn thường ngày trình độ ngang ngang với mình, không ngờ lại vượt lên, làm hắn không cam chịu thua kém.

Đó là chuyện tốt, có ganh đua mới có tiến bộ.

Trình Nhiên nghĩ tới mình mang aura buff tinh thần, ảnh hưởng tới cuộc đời người xung quanh, giúp họ phát triển theo hướng tốt hơn, cảm giác rất có thành tựu.

Đang tán gẫu thì nghe thấy tiếng reo hò lớn bùng lên ở sân bóng rổ, chắc là có cuộc đối đầu kịch liệt rồi.

Bốp!

Một tiếng đập mạnh xuống đất, mấy nữ sinh rẽ lên tránh đi, quá bóng lao vút qua khe hở, bắn về phía Trình Nhiên và Du Hiểu.

Du Hiểu phản ứng rất nhanh, nghiêng người né điệu nghệ như trong phim Ma Trận. Thế nhưng sau hắn là Trình Nhiên, quả bóng này đập vào mặt là xong ngay, Trình Nhiên giật mình phải vội giơ tay ra đỡ, đau rát tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận