Trùng Nhiên

Chương 678: - Chương 001

Sau khi điểm toàn tỉnh đã công bố, nguyện vọng cũng đã nộp, tất cả lắng xuống, giờ là kỷ nghỉ ở nhà, Trình Nhiên gọi điện cho chủ nhiệm cũ Đàm Khánh Xuyên ở Sơn Hải.

Nhìn lại chuyện cũ của đứa học sinh này ở Nhất Trung Sơn Hải, Đàm Khánh Xuyên cảm thán không thôi, mấy học sinh từ Nhất Trung chuyển tới Thành Đô, thành tích đều vượt trội. Khương Hồng Thược đã đi tới tham gia lớp học dự bị chuẩn bị vào Đại học London, Dương Hạ thì vào Đại học Thanh Hoa, còn Trình Nhiên là trạng nguyên cao khảo tỉnh.

Nghe Đàm Khánh Xuyên kể, cao tầng Nhất Trung đang thảo luận có nên treo băng rôn "Nhiệt liệt chúc mừng Dương Hạ của chúng ta đỗ vào Thanh Hoa, Trình Nhiên đoạt quán quân tỉnh", hay không? Tuy vậy Nhất Trung Sơn Hải cũng có sự thanh cao của mình, tuy từng là học sinh Nhất Trung nhưng đã chuyển sang trường khác, tiếp nhận sự bồi dưỡng của người ta, hành vi đó khác gì hưởng ké vinh dự của người ta, dù không thiếu trường từng làm thế, nhưng Nhất Trung không cần, họ đâu phải không có học sinh đỗ Thanh Hoa.

Thập Trung năm nay có một học sinh đỗ Thanh Hoa, một đỗ Bắc Đại, Tống Thời Thu được 659 điểm vượt điểm chuẩn 655 của Thanh Hoa.

“ A, là cậu ấy. “ Trình Nhiên vẫn còn nhớ tới anh chàng này, một thời theo đuổi Dương Hạ, giờ lại vào cùng trường với cô rồi, trùng hợp thật:

Nói ra Trình Nhiên có chút ghen tỵ, đâu phải y không muốn học cùng Dương Hạ.

“ Nhìn lại thì em bỏ lại cậu ấy quá xa rồi, xem ra không phục cách giáo dục của Thập Trung không được.” Đàm Khánh Xuyên giống bao người khác, không kìm được đặt câu hỏi: “ Vì sao em lại vào Đại học Nam Phương?”

Sự kiện này đã lên cả tin thời sự trong tỉnh, đây rốt cuộc là hành động lý trí hay sự xốc nổi của tuổi trẻ vẫn còn gây tranh cãi thảo luận, có người ủng hộ, cho rằng theo đuổi chuyên ngành mình yêu thích quan trọng hơn theo đuổi ngôi trường nổi tiếng. Có người cho rằng đó là vấn đề tầm nhìn, trẻ con xuất thân nông thôn không có tầm nhìn, làm theo ý thích chứ không biết tính tới tương lai.

Nhà Trình Nhiên không tiếp nhận phỏng vấn, Trình Phi Dương cũng đánh tiếng với báo chí không khai thác sâu về bối cảnh gia đình của trạng nguyên tỉnh. Cũng may là thời đợi đó nên mới làm được như vậy, chứ đời sau toàn dân là phóng viên thì Trình Nhiên đã bị đào cả lý lịch ba đời rồi.

“ Em còn nhớ trước kia chuyển trường, thầy có gửi em một bức thư nói ‘Mỗi ngày dậy cùng gà gáy, cần cù siêng năng, đọc sách chí ở thánh hiền, không phải thi cử. Có một ngày vào cuộc sống, đầu đội ô sa, vai đeo huân chương, lòng phải chứa quốc gia, đừng vì hưởng thụ cá nhân’. Em vẫn nhớ lời thầy.”

Phía bên kia Đàm Khánh Xuyên cười ha hả: “ Em nhớ là được, em nhớ là được, nhớ những lời ấy, tới đâu cũng như nhau.”

Kỳ thực không ai biết biết người thành dạy học ở thành phố nhỏ cả đời đó vì học sinh cũ giờ là trạng nguyên tỉnh vẫn nhớ gọi điện cho mình, vẫn nhớ lời mình dặn dò mà hai mắt đỏ hoe.

Trong kỳ nghỉ đó, cổ phiếu của Lam Điểm vẫn liên tục sụt giảm, Trình Nhiên thi thoảng đi qua biểu thị quan tâm, mặc dù đã bán hết cổ phần Lam Điểm, nhưng bây giờ 80 nhân viên nghiệp vụ của Lam Điểm vẫn dựa vào Phục Long chống đỡ để sống qua mùa đông, thế nên Trình Nhiên cũng không phải là người ngoài. Mặt khác Lam Điểm tới nay vẫn còn tài chính duy trì là nhờ Trình Nhiên giúp đỡ.

Khi Trình Nhiên bán ra cổ phiếu thì giá lên tới 30 USD, còn bây giờ chỉ có 6 USD mà thôi, mà con số này còn có thể thảm hơn nữa.

Bị một đòn quá đau như thế, đội ngũ Lam Điểm không còn bị giấc mơ Mỹ làm váng đầu nữa, nhìn bong bóng internet tan vỡ, để lại thây chất đầy đất, bọn họ mới hiểu giấc mơ của mình ngây thơ thế nào. Không ai mua cổ phiếu Lam Điểm nữa, cổ phiếu gần như đã mất tính lưu động, tương lai Lam Điểm không sụp đổ là mục tiêu lớn nhất.

So với Lam Điểm đi xuống trầm trọng, CQ lại có cục diện khác hẳn, CQ hiện giờ có con bò sữa siêu cấp Linh Vực không còn lo sức ép máy chủ ngày càng tăng nữa. Ngoài ra ngày 3 tháng 6, CQ đã cùng Liên Thông đạt thành hiệp nghị, phát hành đợt đầu10000 thẻ STK tức là SIM Tool Kit ở Thành Đô và Quảng Châu, cho vào ứng dụng di động CQ. Đây là hành động ý nghĩa cực lớn, khiến người hai khu vực này dùng thẻ STK có thể nhắn tin miễn phí giữa CQ và di động.

Lý Minh Thạch bước lên sân khấu, trở thành nhân vật kinh tế internet, được một số cao tầng chính trị quan tâm.

Tần Tây Trăn sau khi vơ vét được lượng lớn bản quyền âm nhạc số cũng bỏ thời gian tới Thành Đô, vì tránh bị người ta phát hiện, cô đeo khẩu trang mời Trình Nhiên tới Mắc Donald ăn cánh gà rán, trước khi tới gặp Trình Nhiên cô còn bàn nghiệp vụ với ông chủ lớn trong ngành âm nhạc ở nhà khách Cẩm Giang. Lúc này đây một thân áo sơ mi mát mẻ, quần casual, trông như nữ sinh đại học tươi trẻ, chỉ thi thoảng vén khẩu trang lên ăn khoai tây chiên và uống coca qua ông mút, trông hết sức buồn cười.

“ Trạng nguyên tỉnh đó, làm sao cậu lợi hại như thế? “ Tần Tây Trăn nhìn Trình Nhiên như nhìn động vật quý hiếm:

Trình Nhiên đưa tay làm động tác kéo khẩu trang: “ Nếu chị mà cởi khẩu trang ra thì chẳng ai thèm để ý tới trạng nguyên tỉnh đâu.”

Tần Tây Trăn hếch mũi: “ Chuyện đó cần phải nói nữa à ... Mà cậu chọn trường nào rồi, Thanh Hoa hay Bắc Đại?”

“ Xem ra chị chẳng xem tin tức gì cả, tôi vào Đại học Nam Phương rồi.”

“ Tôi làm gì có thời gian xem báo Thành Đô ... Hả, mà cậu vừa nói gì, cậu vào trường nào?”

Trình Nhiên xoa xoa má, cảm giác hơi ran rát, từ hôm đó tới giờ Dương Hạ còn chưa thèm nói chuyện với y. Quan hệ của hai người bọn họ từ nhỏ đến lớn cứ lên xuống như vậy hoài, chưa lần này Dương Hạ giận lâu thế, cười khổ kể vắn tắt đầu đuôi: “ Bất ngờ chưa, vì thế mà tôi bị tát hai cái đấy.”

“ Dương Hạ là cô bé đáo để thật, mà cậu cũng không oan uổng chút nào hét, bao nhiêu người muốn vào hai trường đó mà.” Tần Tây Trăn cũng phải cau mày, cuối cùng thở dài: “ Có điều lối suy nghĩ của cậu luôn thiên mã hành không, chỉ có thể giải thích rằng Đại học Nam Phương có thứ hấp dẫn câu. Tôi cứ có cảm giác, cái trường đó nguy rồi ...”

Trình Nhiên bật cười: “ Này, chị nói quá rồi đấy.”

“ Nói đi phải nói lại, bây giờ tình hình bên Mỹ rất không tốt, nếu cậu phán đoán sai lầm làm tôi mất tiền, toàn bộ sẽ tính lên đầu cậu.”

Quả nhiên chưa tới ba câu là lại nhắc tới tiền.

Trên đời này đâu ra kiểu làm ăn không chịu có chút thua lỗ gì như thế, Trình Nhiên đành giải thích: “ Không sao, thị trường của chúng ta khá độc lập, tuy nhiều ý tưởng học theo Mỹ, nhưng chịu tác động không nhiều, số bản quyền chị nắm trong tay, tương lai dù không đem kinh doanh mà bán lại cũng lãi lớn rồi. Chị còn muốn được nước lấn tới với cả tôi à?”

Tần Tây Trăn làm bộ mặt tội nghiệp, than ngắn thở dài: “ Tôi là một cô gái, một mình vất vả kiếm sống, cố kiếm kiếm thêm một ít là đương nhiên thôi.”

Nói thế chứ Trình Nhiên luôn theo dõi hoạt động của Tần Tây Trăn, cô không chỉ mua bản quyền, ở mức độ nhất định còn nâng đỡ người làm âm nhạc độc lập, thế nên cô gái ở trước mặt y suốt ngày kêu ca "tiền không đủ dùng" kỳ thực trong mắt phần đông người trong nghề, danh tiếng của cô rất cao, uy nghiêm rất lớn. Còn trong mắt người hâm mộ, cô là tiểu thiên hậu chỉ theo đuổi âm nhạc, không màng tới hoạt động thương nghiệp.

“ Bây giờ chúng ta mới gieo hạt, ngày thu hoạch còn phải đợi thêm.”

“ Được rồi. “ Tần Tây Trăn uể oải vặn mình, khoe ra đường cong ngày một nổi bật, thu hút ánh mắt của anh chàng bàn bên, cô nhanh chóng bò ra bàn, đôi mắt cong vút: “ Khi nào chúng ta kiếm được tiền, thôi sẽ thưởng cho cậu.”

“ Thưởng gì thế? “ Trình Nhiên tò mò:

“ Khi nào cậu tới Harvard hay Stanford để học nâng cao, đừng khách khí, cứ chọn cái tốt nhất ấy, tôi sẽ bỏ học phí. Không cần cám ơn đâu, người chị mỹ lệ thiện lương này của cậu luôn hào phóng mà.”

Vâng, hào phóng quá, làm như mình không trả nổi học phí vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận