Trùng Nhiên

Chương 428: Ba bí mật. (2)

Lôi Vĩ vừa rồi bày ra cái vẻ khắp thiên hạ này tôi vô tội nhất, dè đâu đối phương chẳng bận tâm hắn nói gì, gương mặt tròn tròn béo tốt luôn tươi cười giả dối nay thu lại, khôi phục vẻ âm u của tay đại ca giang hồ: “ Còn ba cái bí mật à? Chà, nói đi, muốn nói chuyện làm ăn hay điều kiện, con người tôi không sợ thương lượng điều kiện với người ta. Nhưng anh phải rõ một điều, những lời anh sắp nói với tôi, anh gánh nổi không? Có biết mình đang làm gì, nói gì không?”

Cố Tiểu Quân cười nhạt: “ Đó đúng là bí mật đầu tiên tôi muốn nói với anh, anh đúng là chọc vào người không nên chọc rồi.”

Mặt Lôi Vĩ càng âm trầm, tiếp đó nghiêng đầu sang bên nhổ một cục đờm: “ Tôi sợ quá cơ.”

Lúc này Triệu Hưng đi vào, lịch sự gật đầu với Cố Tiểu Quân và Tứ Muội, thì thầm vài câu, lúc tách ra, trên mặt cả hai đều không có thay đổi gì cả.

Cố Tiểu Quân lên tiếng: “ Tôi nghĩ anh biết Vương Quang Hoa bị chúng tôi bắt, đúng, chúng tôi không có lệnh bắt anh, nhưng anh nghĩ Vương Quang Hoa giữ miệng được bao lâu?”

Lôi Vĩ lắc đầu: “ Tôi không biết Vương Quang Hoa là ai, vừa rồi trợ lý của tôi thông báo, tôi có vài cuộc điện thoại cần gọi. Xin lỗi, không thể nói trước mặt các vị, đây là cơ mật thương nghiệp, ít nhất bây giờ tôi vẫn là người tự do chứ? Tôi có thể dùng văn phòng của mình không?”

Cố Tiểu Quân biểu thị được.

Lôi Vĩ đứng dậy dập tắt điếu thuốc, cầm điện thoại, trước khi vào văn phòng của mình còn bỏ lại một câu đầy hàm ý đe dọa: “ Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp, tôi rất hứng thú ai bày trò này ở đằng sau. Không sao, chúng ta có nhiều thời gian thong thả chơi với nhau ...”

Lôi Vĩ đi vào phòng chủ tịch, Triệu Hưng ở ngoài, tên này rõ ràng non gan hơn những tên khác, né tránh ánh mắt của Cố Tiểu Quân vờ vịt làm việc của mình.

Đột nhiên có tiếng bánh xe trượt trên đường chói tai phá vỡ yên tĩnh, sau đó là giọng của Tiểu Thất truyền qua bộ đàm: “ Lôi Vĩ trèo lên điều hòa gắn tường trốn leo xuống rồi, bên ngoài tiếp ứng.”

Xen lẫn vào đó là tiếng động cơ xe rền vang.

Cố Tiểu Quân húc mạnh vào cửa, phát hiện phòng Lôi Vĩ khóa trái bên trong, còn Triệu Hưng lúc nào cũng bộ dạng nhát gan thì cười chế nhạo.

Hắn chuyển sang văn phòng bên cạnh, mở cửa sổ ra, thấy con đường phía dưới không biết từ lúc nào có bảy tám cái xe nằm ngang dọc chắn đường, ngoài cùng có một chiếc Audi màu đen, bên cạnh có hai chiếc việt dã hộ giá. Lôi Vĩ trước khi lên xe gật đầu cười về phía tầng ba.

Sau đó năm chiếc xe chặn cổng tập đoàn Hâm Long và đường đi, ba chiếc xe khác bảo vệ Lôi Vĩ lao theo con đường chính.

Cố Tiểu Quân tức giận đấm cửa sổ gọi Tứ Muội chạy xuống lầu.

Ở bên trong chiếc Audi, Lôi Vĩ châm điếu thuốc, hắn không ngờ điểm yếu lớn nhất của mình bị cảnh sát tóm được, giờ phải xem Vương Quang Hoa có giữ được mồm không, nếu không thì hắn phải chạy đua với lửa rồi.

Nhìn xe cộ chặn kín đường Phương Thảo, thế trận lớn đó thể hiện nền tảng sự tự tin của tập đoàn Hâm Long, đường bị chặn, xe cộ muốn đi qua cái nào quay đầu được thì quay đầu, cái nào không quay đầu được thì bấm còi chửi bới, thế là tức thì cả con đường kẹt cứng toàn tiếng còi xe đing tai nhức óc.

Năm người Cố Tiểu Quân biết không cách nào đuổi kịp nữa nên cũng không tốn công, đành ở lại tại chỗ, sau khi xe cảnh sát tiếp ứng tới nơi, liền bàn giao nghi phạm Lưu Vinh Phát đã xác định hành vi phạm tội.

Cuối cùng cảnh sát hành động, những chiếc xe cố ý chống đối cảnh sát từ từ lùi khỏi đường, kẻ nào cần bắt thì bắt, cần giữ thì giữ, nhanh chóng thành sự kiện lớn khiến người Thành Đô bàn tán.

Chỉ là chuyện bị chậm nửa ngày.

Năm người Cố Tiểu Quân quay lại cái xe việt dã Mitsubishi của mình, Giang Triều bực tức đấm lên lưng ghế: “ Chúng ta tới bắt nghi phạm mà Lôi Vĩ cũng dám chạy, chẳng lẽ hẳn không sợ coi hắn là nghi phạm bắt luôn sao? Cái này cũng tính là có hiềm nghi chứ, nếu không thì cảnh sát tới chạy làm gì?”

Lão Triệu ngồi ở ghế sau cách Tiểu Thất nói lên: “ Đúng thế, loại chuyện này hắn không thể không biết, chạy làm cái gì? Vì sao hắn phải chạy? Vì tranh thủ thời gian hi vọng chuyện xoay chuyển, nếu rơi vào tay chúng ta, dù không bắn hắn, vẫn có quyền tạm giữ 48 tiếng. Khi đó hắn quá bị động, ngược lại nếu rút ra trước, không bị chúng ta khống chế, hắn ở ngoài chỉ huy, những nhân chứng kia sẽ chùn chân. Thêm vào bên trên có người chạy cho hắn, hắn có thể đặt mình ngoài cuộc, từ đầu tới cuối là doanh nhân bị bức hại, còn chúng ta sẽ bị chụp lên đầu tội làm trái quy định, người bị xử lý thành chúng ta, hiểu chưa?”

Mọi người đều im lặng, Lão Triệu làm hình cảnh mấy chục năm rồi, tuy không phải cảnh sát ưu tú, ít nhất thì chuyện gì cũng thấy qua.

Lão Triệu tiếp tục thở dài: “ Vấn đề bây giờ phải bài trừ mọi quấy nhiễu, nhanh chóng khiến Vương Quang Hoa khai ra, nếu không để Lôi Vĩ cắn trả, toàn bộ chúng ta hôm nay sẽ bị truy cứu trách nhiệm.”

Lúc này áp lực của Trình Bân sẽ là lớn nhất, một số người dính líu tới Lôi Vĩ, hoặc muốn bảo vệ Lôi Vĩ sẽ làm đủ cách cản trở, họ có bao nhiêu thời gian phải xem Trình Bân chống được bao nhiêu áp lực.

Tiểu Thất gãi đầu: “ Hi vọng ông chủ truyền tới tin mừng, nếu không chịu được áp lực mà giao Vương Quang Hoa ra thì xong hết.”

Tứ Muội cau mày: “ Tiểu Thất, ông chủ của chúng ta mà là loại người đó à?”

Giang Triều cũng đứng về phía cô: “ Tôi tin cục trưởng Trình có thể chịu được, chúng ta thế nào cũng thành công.”

Ông già Lão Triệu qua cái tuổi đặt niềm tin rồi: “ Nghe thiên mệnh đi.”

Cố Tiểu Quân rất áy náy, nhiệm vụ của hắn là cầm chân Lôi Vĩ để hắn khống thể có hành động gì, vậy mà để Lôi Vĩ thoát: “ Nhất định phải khống chế được Lôi Vĩ trong tầm mắt.”

Tứ Muội lái xe lo lắng: “ Người chạy mất rồi, giờ phải làm sao, trừ khi là truy lùng quy mô lớn, nhưng giờ chúng ta không có lý do làm thế, hắn không phải tội phạm truy nã, cũng không phải nghi phạm bỏ trốn ... Dù là huy động lực lượng tìm kiếm không chính thức cũng muốn rồi, hắn đã đủ thời gian chạy khỏi Thành, mở rộng phạm vi tới huyện xung quanh thì lớn quá, gần như không làm nổi.”

“ Có lẽ không cần phiền thế đâu .” Cố Tiểu Quân lẩm bẩm, cho tay vào áo trong, ngón tay chạm một tờ giấy, nắm lấy:

Chiếc Audi màu đen đi về phía Kê Quan Sơn, nơi này có một sơn trang được chính phủ huyện chỉ định làm nơi tiếp đãi.

Người quản lý sơn trang này tên là Trương Lâm, vốn là phục vụ viên của nhà khách, giờ là tình nhân của Lôi Vĩ, một lần Lôi Vĩ tới đây tiếp khách vừa mắt Trương Lâm, nên bỏ tiền ra cải tổ nhà khách, đưa Trương Lâm lên làm quản lý.

Nhà khách được sửa sang như thế ngoại đào viên, nơi này làm ăn vô cùng tốt, một số động vật hoang dã thuộc loại bảo vệ bên ngoài không tìm thấy có thể tới đây ăn, là lý do khiến nhiều người không tiếc vung tiền tới đây nếm thử món quý.

Vì thế nơi này thường xuyên xuất hiện một kỳ quan, rõ ràng là vùng sơn cước nghèo khó, vậy mà lúc nào cũng có những chiếc xe đắt tiền chở nhân vật khí độ bất phàm đi vào rừng.

Trừ Lôi Vĩ và Trương Lâm ra, không ai biết cái nhà khách này là một sản nghiệp ngầm của Lôi Vĩ. Nay Lôi Vĩ chuẩn bị dùng làm nơi tị nạn, đợi phong ba qua đi, trời quang mây tạnh quay về.

Xe qua lối đi riêng vào nhà khách, Trương Lâm mắt đỏ hoe ra đón, Lôi Vĩ vừa mới xuống xe đã bế xốc cô lên, đá cửa vào phòng.

Sau khi phát tiết mấy lượt trên người tình nhân, làm Trương Lâm gần như dở sống dở chết, Lôi Vĩ ôm nữ nhân run rẩy bên cạnh, châm điếu thuốc: “ Bọn chúng chắc chắn là cho rằng anh trốn rồi, nhưng anh trốn cái gì chứ? E ra này chắc có kẻ đang bố trí mai phục ở sân bay ga tàu rồi. Ha ha ha, bỏ chạy à, đó không phải phong cách của anh.”

“ Anh biết suy tính của đám người đó, chẳng qua là muốn tạo nên một ấn tượng giả là anh bị cảnh sát khống chế rồi, để cổ vũ những kẻ muốn chống lại anh đứng lên. Chúng nằm mơ đi, giờ chỉ cần nghe tin anh thoát rồi, đố bọn chúng dám ho he. Một khi chuyện này qua đi, anh không cần biết kẻ nào ở sau lưng, anh đảm bảo sẽ tiễn hắn lên đường.”

Một giọng nữ làm người ta ngứa ngáy truyền tới: “ Vậy bây giờ ...”

Lôi Vĩ hất chăn ra, lật người nữ nhân trắng trẻo đó nằm úp xuống, cười lớn: “ Giờ tất nhiên là phải khoái hoạt một phen, đợi đối phương mua dây buộc mình.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận