Trùng Nhiên

Chương 725: Đợi đã lâu rồi.

Việc tuyên truyền chẳng vì lời cười cợt chế giễu mà gián đoạn, người Hội Thiên Hành rất tích cực, vì thế chẳng mấy chốc thành đề tài bàn tán khắp trường, tuy phần đông không coi trọng, một số thấy thần bí, một số muốn quan sát xem thế nào đã.

Trình Nhiên cũng biết, chỉ thế là chưa đủ, chân lý trong tầm bắn của đại pháo, thực lực mới là đảm bảo của mọi lời nói, còn mánh khóe chỉ là phụ trợ.

Nói cách khác, Hội Thiên Hành muốn có đủ phân lượng thu hút người khác thì phải thu hút được một nhóm thành viên có trình độ làm nòng cốt, Trình Nhiên đã nhắm một trong số đó.

Nhiếp Xuyên đang ở thư viện, da mặt hắn hơi tai tái, tiều tụy, gần đây hắn có nhiều việc phải làm, anh hắn thường xuyên ở lỳ trong phòng thí nghiệm, mỗi ngày chỉ ngủ bốn tiếng, hắn nhìn mà thương, nên hắn thường tới giúp anh mình làm số ít công việc thử nghiệm rườm rà, để anh hắn có thêm thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng mà chuyện anh hắn làm liên quan tới trình độ tiến sĩ, cho nên hắn làm thay rất cật lực, có khi làm suốt đêm, ban ngày lại phải vào thư viện tra tư liệu, nhiều lúc mệt tới ngủ gục ngay tại thư viện. Hắn không thấy mệt, vì hắn biết anh hắn còn mệt hơn bội phần.

Có lần hắn nói với anh mình, đừng liều mạng như thế, chú ý giữ gìn sức khỏe, anh hắn trả lời :" Muốn thực sự làm được chuyện gì đó thì đây là cơ hội tốt nhất, nhất định phải nắm lấy."

Cha bọn họ là kỹ sư điện, làm việc trong nhà máy điện hơn 2000 người, không có gì đáng chú ý cả, phương thức giáo dục hai anh em họ hoàn toàn khác, đối với người anh tính cách sái thoát, trong ấn tượng của hắn, luôn nghe thấy những lời "Con biết cái gì?" " Thứ con không biết còn nhiều lắm " Đừng đắc ý, có được chút thành tích mà đả hí hửng rồi, kém cỏi!". Vì thế anh hắn không phục, thường xuyên bị cha hắn khích mà đâm đầu vào nghiên cứu. Anh hắn cũng rất quá khích, hay gây chuyện, thường bị

Ngược lại cha hắn chủ yếu lại ôn hòa cổ vũ hắn, Nhiếp Xuyên từ bé tới lớn rất ít khi bị đánh mắng, mà toàn nhìn anh mình bị cha cầm chổi lông gà đuổi chạy tóe khói. Đôi khi hắn cũng đứng ra can, còn khuyên "Anh đừng gây chuyện nữa."

Anh hắn xung khắc với cha hắn, trưởng thành rồi như thành dấu ấn trong lòng, muốn làm ra sự nghiệp lớn, loại lưu danh sử sách cho cha hắn xem. Như thế để một ngày anh hắn có thể tới trước mặt cha hắn đàng hoàng nói "Lần này cha còn nói gì được nữa không?".

Cho nên anh hắn rất coi trọng công việc bây giờ, cùng viện trưởng Trần Dược vừa từ Mỹ về, nghiên cứu phát triển chip. Nhưng là người tham gia giúp đỡ thí nghiệm, Nhiếp Xuyên cảm thụ được một bầu không khí vô cùng ngột ngạt ở phòng thí nghiệm, cùng hoang mang và .... Tuyệt vọng.

Bọn họ còn chưa có bất kỳ một bước tiến nào đáng kể cả, nói thế vẫn còn là quá đấy, bọn họ chưa có cái quái gì hết, vậy mà đã thành tiêu điểm của bên ngoài, được đủ mọi phương diện chú ý, hào quang vạn trượng.

Chính vì bên ngoài như thế mà anh hắn mới càng thêm liều mạng.

Tổ hạng mục đã hạ lệnh bảo mật, không cho bất kỳ ai bên ngoài biết tiến triển của hạng mục. Ai cũng hiểu, nhân vật như Trần Dược, được nhiều người gọi là "ông chủ lớn", hắn có tài nguyên rộng, quan hệ rộng, có thật bại thì cùng lắm lập hạng mục khác. Còn thành viên tổ hạng mục bọn họ, đang được bên ngoài kỳ vọng lớn lao như thế, một khi thất bại, bọn họ không chừng bị đưa lên giàn hỏa thiêu.

Ai cũng biết ý nghĩa việc này, đây là hạng mục có thể ảnh hưởng tới sự quật khởi của quốc gia.

Xảy ra vấn đề, không có bất kỳ một ai gánh được hậu quả hết.

Anh làm việc dưới quyền một người chói mắt như Trần Dược, thì coi như bị đóng lên người con dấu của Trần hệ, ở thể chế hiện hành, trừ khi ở lĩnh vực cạnh tranh, hoặc là vài trường hợp đặc thù, cơ bản không ai mạo hiểm đắc tội với một phái hệ nhận anh.

Điều duy nhất khiến họ chưa ngã gục là khát vọng một khi thành công sẽ làm "chấn động thế giới."

Trình Nhiên thường xuyên tới thư viện, cho nên nhiều lần thấy Nhiếp Xuyên.

Y đã suy nghĩ rất nhiều, đối diện với nhân vật lớn trong tương lai như Nhiếp Xuyên, y có sự xuất hiện của mình khiến sự nghiệp của hắn có sai lệch, như thế hậu quả khó lường.

Cho nên Trình Nhiên quan sát một thời gian dài, rồi lại thấy mình quá cẩn thận, vì người và người khác nhau, có người là đồ ngọc, ngọc bất trác bất thành. Chuyện này khá phiền, khả năng cần bàn tay thượng đế an bài, phải vượt qua phong ba gập ghềnh, phải trui rèn trong luyện ngục mới thành anh hùng, chi phí cực cao.

Có người lại khác, giống như quả bóng vậy, dù dìm sâu tới mấy cũng nổi lên. Nhiếp Xuyên là loại như vậy, hắn và anh hắn đều lập chí đâm đầu cắm rễ ở lĩnh vực vi tính, đồng thời từ đó làm nên đại nghiệp, loại như thế vừa ngốc vừa cứng đầu.

Loại người như thế ở Đại học Trung Nam cực kỳ nhiều.

Nhưng không phải ai cũng vươn lên được, thiên phú quan trọng, nhưng cơ hội, thiên thời càng quan trọng hơn, giỏi tới mấy chẳng may gặp không đúng người, đúng lúc, sẽ phí hoài.

Nên mình nhảy vào cuộc không làm họ chệch hướng, ngược lại giúp ngọc sớm thành hình.

Chỉ là tới thời điểm này, hai người chưa từng có lời giao lưu nào, tên kia rất lạnh lùng, dù Trình Nhiên mỗi lần gặp đều gật đầu chào rất thân thiện, nhưng đều bị người ta coi như không khí.

Thế nhưng hôm nay Nhiếp Xuyên lại đi thẳng tới trước mặt Trình Nhiên, không vòng vo gì hết: “ Mày có ý đồ gì với tao à?”

Trình Nhiên theo thói quen máy móc gật đầu, sau đó lắc đầu, nghĩ một chút, y lại gật đầu.

“ Tao không hứng thú với hội nhóm. “ Nhiếp Xuyên không lòng vòng gì hết:

Quả nhiên là thông minh, mình thậm chí còn chưa nói gì cả, không hứng thú hay là không muốn cúi đầu xưng thần đây? Chắc là đều có một ít, là người đứng trên đỉnh kim tự tháp trong giới sinh viên Đại học Trung Nam, hắn có tư cách bình thản nhìn xuân hoa thu nguyệt. Tuy tính cách hắn ôn hòa hơn anh hắn, nhưng đồng thời cũng cô độc hơn.

Trình Nhiên xòe bài luôn: “ Nếu anh tham gia, tôi sẽ trả tiền cho anh.”

“ Cho dù mày có nói hay ho cỡ nào thì tao ... Hả, hả, vừa rồi mày nói gì? “ Nhiếp Xuyên nhìn Trình Nhiên với vẻ khó tin:

Phản ứng này làm Trình Nhiên cười híp mắt: “ Hội Thiên Hành thực hiện chế độ công ty hóa, sẽ hợp tác khoa kỹ với một số công ty, cùng nhau tiến hành nghiên cứu, về bản chất là thu hút tài nguyên nghiên cứu chất lượng của đại học để sử dụng, tránh lãng phí nhân tài, cung cấp hướng đi trong tương lai cho nhân tài tương quan. Thực hiện tối ưu hóa phân phối tài nguyên. Gia nhập Hội Thiên Hành, tùy theo tình huống hạng mục được trợ cấp tướng ứng, có ít có nhiều, hoặc có thưởng. Cơ bản khi bắt đầu hạng mục, mỗi nhân viên nghiên cứu một tháng được trợ cấp 600.”

Hiện giờ lương công chức là 800, 600 trợ cáp với sinh viên đại học đại học là mức sinh hoạt phí xa xỉ.

Nhiếp Xuyên nuốt nước bọt, không ai có thể không bận tâm tới tiền.

Hắn hỗ trợ cho anh hắn ở phòng thì nghiệm, làm việc quên ăn quên ngủ, mỗi tháng Trần Dược hỗ trợ 300, đó là vì thấy hắn thường xuyên thức đêm nên mới trợ cấp cho. Nhiếp Xuyên có thể tưởng tượng được vì khoản tiền 600 này bao nhiêu người nhảy vào.

Kẻ đục nước béo cò cũng nhiều, cho nên nhất định phải sàng lọc người có năng lực, vì thế Trình Nhiên tìm mình đầu tiên?

Cơ mà khoan ...

“ Ý mày là gì, chả lẽ mày có phòng thí nghiệm à, mày lấy đâu ra tiền? “ Nhiếp Xuyên chất vấn:

“ À, thiếu chút nữa quên nói. “ Trình Nhiên đợi thời cơ nói câu này lâu lắm rồi, làm vẻ mặt hết sức thản nhiên nở nụ cười thật tự tin ngạo nghễ: “I’m rich!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận