Trùng Nhiên

Chương 421: Sập bẫy rồi.

Buổi chiều tan học, Trình Nhiên xuống lầu, từ xa nhìn thấy một bóng dáng vô cùng bắt mắt bên cạnh bồn hoa. Khương Hồng Thược tan học một cái liền rời khỏi phòng học, nhưng cô không về ngay, đứng bên cạnh bồn hoa giữa mùa đông còn màu sắc chẳng lộ vẻ úa tàn.

Ngọn gió thôi qua đung đưa những bông hoa, cũng làm đung đưa vài sợi tóc mai mềm mại Khương Hồng Thược, vuốt nhẹ gò má trắng ngần láng mịn của cô. Hoa đã đẹp, người còn đẹp hơn hoa, thu hút không biết bao ánh mắt nhìn.

Con đường này đông học sinh qua lại, Chu Húc ở trong số đó, hai người thường ngày vốn khá thân thiết, đi tới chỗ cô, hai người họ vừa đứng cùng một chỗ, xung quanh liền vang lên không ít tiếng hú hét trêu đùa hoặc cổ vũ. Hắn nhún vai với Khương Hồng Thược tỏ vẻ hết cách, đẩy những người bên cạnh đi, vẫy tay tạm biệt cô.

Khương Hồng Thược cũng vẫy tay đáp lại, Chu Húc đi rồi vẫn quay đầu lại nhìn, ở trường hai người bọn họ đều quá nổi tiếng, vì thế không có không gian riêng với nhau, cơ bản chẳng cần làm gì, chỉ cần đứng với nhau như vừa rồi thôi cũng khiến rất nhiều người đứng xem rồi.

Chợt Chu Húc thấy Khương Hồng Thược vốn đứng đó có vẻ lơ đễnh, ánh mắt liền có tiểu điểm, rời khỏi nhóm người bọn, nhìn về phía ... Trình Nhiên.

“ Không vội về nhà sao? “ Trình Nhiên đi tới trước mặt cô hỏi:

Khương Hồng Thược dời bước, hết sức tự nhiên đi cùng với Trình Nhiên, làm động tác vươn mình, cô mặc áo khoác dài không cài cúc, trong là áo thun dài tay đen, cùng với động tác hai tay đàn vào nhau giơ lên định đầu này, dưới ánh chiều tà, phác họa ra đường cong làm người ta không muốn rời mắt: “ Gần đây trong nhà bảo người quen tới đón mình, nói không chừng người ta còn chưa tới, đi ra xem sao.”

Đợi đi qua cổng đỏ, Trình Nhiên liền thấy ở bên kia đường đỗ một chiếc Passat đen, bên cạnh có một đôi nam nữ vẫy tay với Khương Hồng Thược.

“ Họ là ai thế?”

“ Người của công ty bạn mẹ mình, hay chúng ta đi cùng đi, đưa cậu về trước.”

Trình Nhiên hiểu rồi, nhìn có vẻ Khương Hồng Thược trước đó tỏ ra rất tin tưởng y, thực tế bề ngoài thoải mái bên trong rất cẩn thận. Đại khái người nhà cô cũng biết chuyện xảy ra ở Thập Trung rồi, cho nên ủy thác người tới đón cô về, cô liền chuẩn bị đưa Trình Nhiên đi cùng.

Mặc dù Trình Nhiên cũng rất muốn hai người đi cùng xe, nhưng mà đôi nam nữ kia cứ nhìn bọn họ nãy giờ, tưởng tượng cảnh bốn người trên xe với nhau đã ngại rồi, nuối tiếc chỉ chiếc Santana do Trần Văn Quảng lái: “ Mình cũng có người đón.”

Khương Hồng Thược hứ một tiếng: “ Được rồi, cho cậu cơ hội mà không cần, mình đi trước đây.”

“ Ê, bạn đừng hơi chút là nói cho cơ hội này cơ hội kia chứ, thực chất là chẳng có ... “ Trình Nhiên chưa nói hết thì Khương Hồng Thược đã chay mất rồi, sau đó vào xe vẫy tay bái bai qua cửa sổ:

Nha đầu này chỉ được cái mạnh miệng thôi, lần trước mút có cái kẹo mà xấu hổ mất ba ngày không dám nói chuyện với y, Trình Nhiên thấy con đường tới hạnh phúc của mình còn xa xôi lắm.

Nhìn xe Khương Hồng Thược đi xa, Trình Nhiên nhớ tới cảnh cô đứng bên bồn hoa, cô nàng này tuy nói là đợi xem y báo thù thế nào, kỳ thực không phải không làm gì cả, đó vốn là phong cách của cô.

Trình Nhiên vào xe: “ Chú Trần đợi lâu rồi ạ?”

“ Chưa, lâu la gì đâu, tranh thủ có thời gian mua ít đồ uống. “ Trần Văn Quảng giơ cốc nước màu đỏ bên trong có đá, hơi ngại ngùng: | Chú thích uống đồ ngọt.”

Trình Nhiên cười: “ Nước ô mai Vương Tỷ rất ngon.”

“ A cháu cũng biết à? “ Trần Văn Quảng như gặp được tri âm: “ Đúng là rất ngon, so với cái chỗ mà chú hay mua ở ngoài công ty thì ngon hơn nhiều. Trước đó chủ đã nghĩ, tới gần mấy trường học, loại quán này thế nào cũng nhiều lắm. Cháu không biết phía đại học Tây Hoa có quán thêm cả kem vào, vị xoài nữa, thơm là! Còn cái ngõ cổ kia nữa, số một số một, cháu ăn chưa, hôm nào chú cháu mình đi ...”

Mất hình tượng quá.

Trình Nhiên không ngờ bình thường Trần Văn Quang mang vẻ mặt nghiêm nghị, ai nhìn cũng thấy rét, lúc này lại nói tía lia mấy lời đáng lẽ Khương Hồng Thược nói ra thích hợp hơn.

Mình còn không cả xen mồm vào được nữa chứ, hiểu mấy chỗ ăn vặt Thập Trung hơn cả mình, thật xấu hổ.

Không hổ là người làm lính trinh sát.

Xe đi qua Thiên hành đạo quán, Trình Nhiên nói: “ Chú Trần, dừng lại chút, cháu vào một lúc.”

Trần Văn Quảng đánh tay lái đỗ xe sát lề đường, tắt đồng cơ, cầm cốc nước lên mút, nhìn bộ dạng này, xem ra đợi nhiều chút cũng không hề gì.

Trình Nhiên đi vào quán, vừa vặn nhìn thấy Tần Thiên thay xong đồng phục từ trong phòng thay đồ đi ra, thấy y một cái, đứng khựng lại.

Tần Thiên mặt như phủ sương: “ Trình Nhiên, tôi có lời muốn hỏi cậu.”

“ Vừa vặn cũng có chuyện muốn nói với bạn.”

Trình Nhiên không ngồi ở vị trí ưa thích mà đi tới cuối cùng ngồi xuống cái bàn vắng.

Tần Thiên mặt lạnh đi theo, tay giữ mép váy tới gối ngồi xuống trước mặt trước mặt Trình Nhiên, cằm hơi hếch lên: “ Có chuyện gì, cậu nói đi.”

Trình Nhiên quan tâm hỏi: “ Vừa mới tan học xong là đã tới đây rồi, không đi ăn sao?”

“ Bình thường buổi chiều tôi ăn rất ít, một cái bánh mì là đủ rồi, tôi đã mua, lát tranh thủ ăn, cảm phiền cậu nói nhanh lên đi, tôi còn phải làm việc. “ Tần Thiên cau mày tỏ vẻ khó chịu ra mặt:

Trình Nhiên cũng đoán ra được nguyên nhân: “ Có phải bạn muốn hỏi cha tôi có phải là Trình Phi Dương hay không? Vậy thì đúng, nếu bạn lo bị chủ quán nhìn thấy làm việc riêng trong giờ sẽ mất việc, vậy không lo, đây cũng là điều mình muốn nói với bạn, nơi này do mình mở, mình cũng bảo Tương Chu nhận bạn.”

Vai Tần Thiên hơi run khẽ, tay càng siết chặt mép váy, mắt mở lớn dần, nhìn Trình Nhiên không chớp.

Trong tích tắc cô nhớ lại rất nhiều chi tiết khó hiểu, nhưng khi Trình Nhiên thừa nhận liền hiểu ngay, bảo sao cậu ta cứ tan học lại tới đây, cứ nghĩ Trình Nhiên túy ông ý không ở rượu, mà nhắm vào mình.

Đây là quán của cậu ta mở, cậu ta tới xem là đương nhiên, vậy Tạ Phi Bạch ở tầng hai không phải ông chủ rồi.

“ Mình cũng biết tình hình nhà bạn, vì nhận đơn đặt hàng nhà mình mới bị đám Lôi Vĩ đả kích báo thù. Mình không nói trước với bạn chuyện ấy, cũng không nói đây là quán cà phê này của mình, không muốn bạn tổn thương thôi, ngoài ra không có ý gì khác.”

Trình Nhiên không thể không nói, khi tin tức cha mình là Trình Phi Dương truyền đi, cô gái đang ở giai đoạn nhạy cảm này nói không chừng cảm thấy mình đang ngầm bồi thường, thậm chí là bố thí. Đối với một nữ sinh đầy kiêu hãnh tự tôn như cô mà nói, đây có khả năng là đả kích mạnh. Trước kia cô ưu tú như thế, kiêu ngạo như thế, lúc nào cũng được người ta hâm mộ, giờ ở trước mặt một người, tự tôn cuối cùng cũng không còn, không rõ cô phản ứng thế nào.

Chỉ sợ cô sẽ quay đầu bỏ đi, vứt hết nỗ lực trước đó, thậm chí quay về bên Quách Dật, sống buông thả.

Trình Nhiên hòa hoãn nói: “ Mình nghe Tương Chu báo cáo, bạn làm rất tốt, hơn nữa còn chủ động điều chỉnh chút bố cục trong quán, khiến không gian được bố trí hợp lý hơn, thậm chí còn tự mang hoa tươi tới cắm vào lọ, làm nơi toàn là thứ đồ công nghiệp này sinh động hơn, khách hàng phản hồi cũng tốt, Tần Thiên bạn đang làm rất tốt.”

Ánh mắt tản mác của Tần Thiên dần ngưng tụ, mấp máy môi nói: “ Nhà tôi sống trong khu tập thể ca vũ kịch, thường xuyên có biểu diễn, sau biểu diễn thường có nhiều hoa tươi, đôi khi còn phải vứt bớt, cho nên chỉ thuận tiện mang tới đây mà thôi.”

Trình Nhiên thở phào, chịu nói là tốt rồi.

“ Vì sao cậu lại cho rằng tôi sẽ tổn thương tự tôn, vì sao cậu lại cho rằng tôi sẽ cảm thấy đang được bố thí. “ Tần Thiên ngẩng cao đầu cười khẽ: “ Không, hề ... Nếu như tôi không có năng lực tương ứng, cậu an bài tôi ở vị trí này, vậy đó là bố thí. Còn giờ tôi dựa vào năng lực của tôi kiếm tiền, bằng vào cái gì cậu nghĩ tôi sẽ tổn thương? Hơn nữa, cái quán này là cha cậu bỏ tiền cho cậu đúng không, cậu chỉ dựa vào cha cậu thôi, bằng vào cái gì mà bố thí cho tôi, lại chẳng phải bản lĩnh của cậu.”

Trình Nhiên á khẩu, uổng cho mình còn lo cô cảm giác bị lột sạch quần áo trước mặt mình, kết quả là mình còn bị người ta chẳng chút nể nang nào đáp trả lại.

Theo tình tiết của phim truyền hình bình thường, lúc này Tần Thiên sẽ hất cốc nước vào mặt y, cho nên Trình Nhiên ngay từ đầu không gọi nước cho hai người.

Gương mặt như sông băng của Tần Thiên dần tan đi, mặt vẫn lạnh, hàng mi hơi hạ xuống: “ Cậu cũng thấy rồi, cũng thừa nhận tôi làm tốt .” Mắt cô mở lớn, đường hoàng nhìn y: “ Nên tôi muốn tăng lương.”

Trình Nhiên líu lưỡi, mình vốn chiếu cố tâm tình của Tần Thiên nên mới định tới vỗ về, kết quả, thân là ông chủ lại trúng bẫy rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận