Trùng Nhiên

Chương 387: Chính là bạn ông chủ.

Trình Nhiên đành phải đi theo đám Tạ Phi Bạch, bọn họ chia nhau ra đi hai cái xe, Lô Toa có vẻ rất hứng thú với Trình Nhiên, lên cùng xe với y, đi thẳng tới Thiên hành đạo quán.

Bọn họ tới nơi còn lo là không có chỗ, hôm nay là ngày cuối tuần, khách khứa đông, không ngờ hỏi chủ quán Tương Chu thì vừa vặn lại có một bàn. Mọi người đi vào quán diện tích hơn 1000 mét vuông ấy, không gian đậm chất kỳ áo, cùng với bầu không khí game xã giao, khiến người ta muốn ngồi xuống chơi cùng.

Khi đó máy tính lẫn mạng internet ở trong nước còn chưa mấy phổ biến, board game mang lại trải nghiệm giống cùng nhóm bạn phiêu lưu tới thế giới khác, làm người ta không dứt ra được.

Tạ Phi Bạch chủ động làm hướng dẫn viên, chỉ quanh nói: “ Nhìn đi, đây là quán cà phê chủ đề đấy, ở Sơn Hải chúng ta không có đâu, tao cũng nghĩ tới rồi, nhưng cái quán này đúng là làm tốt hơn.”

“ Người ta chỉ có board game, mày còn có tính chất quán net, quầy bar, chỗ thư giản, đi trước cái quán này rồi. “ Trình Nhiên không phải nói khách sáo, tính chất hai bên khác nhau, y có sản nghiệp board game đằng sau chống lưng nên có ý đồ lớn hơn, nếu chỉ vẻn vẹn kinh doanh quán cà phê, cái của quán cà phê tổng hợp của Tạ Phi Bạch sẽ tốt hơn:

Tạ Phi Bạch lắc đầu: “ Cùng lắm chỉ là cái nổi lẩu thập cẩm thôi.”

“ Mày làm rất tốt, thật đấy, mới mở đầu thôi mà ... Mày quen ông chủ cửa hiệu chuyên kinh doanh máy tính, lấy được giá nội bộ à?”

“ Tao là ai chứ, một cú điện thoại là xong, mày định mua máy à, tao tặng mày một cái.”

“ Không cần, hỏi thôi mà. “ Trình Nhiên xua tay, y muốn mua có trăm cái thôi, chắc là không tặng nổi rồi:

Mọi người ngồi xuống quanh cái bàn trống, phục vụ viên bê đồ uống và cà phê tới.

Đặng Duy nhìn xung quanh, bàn nào cũng kín chỗ rồi, còn có người đứng bên xem chỉ trò, không khí rất tốt: “ May mà cái quán này không nhận đặt chỗ, nếu không thứ bảy người ta đặt kín hơn.”

“ Xem ra Trình Nhiên là chàng trai may mắn, lần sau lại rủ cậu ấy đi cùng. “ Lô Toa tay chống cằm nhìn Trình Nhiên:

“ Nào, nào, chơi đã, ngứa tay lắm rồi, có bộ D and D kìa, để tôi làm Dungeon Master, chơi dễ lắm, quan trọng là có đầu óc .” Mã Hoành Vũ sốt ruột đứng lên đảm nhận vị trí quản trò:

Ở đây trừ Trình Nhiên và Mã Hoành Vũ ra thì chưa ai từng chơi D and D cả, nhưng không thành vấn đề, trò chơi này có tính linh hoạt rất cao, nếu không phải tìm hiểu sâu, chỉ chơi vui vẻ thôi thì rất dễ dàng.

Sau khi làm quen với quy tắc thì Trình Nhiên làm pháp sư, Tạ Phi Bạch là kỵ sĩ, Lô Toa làm cung thủ, Đặng Duy làm chiến sĩ, Hồ Duệ làm thầy tu. Bọn họ là nhóm mạo hiểm giả tự do, đi chu du khắp nơi, cùng nhau đi khám phá một cái dungeon giải cứu dân làng bị đám kobold bắt làm nô lệ theo yêu cầu của trưởng làng.

Vì tính chất kỹ năng trong trò chơi này có hạn, phải nghỉ ngơi qua ngày mới reset. Trong khi nghề nghiệp ba người ta có thể tấn công bình thường, chỉ Trình Nhiên hết phép là thành phế vật, cứ đi một lúc y lại đòi cắm trại nghỉ qua ngày, không đếm xỉa tới tính mạng đám dân làng đang lao động khổ sai dưới roi của đám kobold. Cô nàng cung thủ thích cãi cùn, bạ đâu bắn đấy, không bận tâm tới bị cản vật chắn hay góc chết ...

Dù sao nhờ Mã Hoành Vũ nương tay, mọi người cũng đi được tới đích, cứu được dân làng tội nghiệp, cả đám reo hò vui vẻ, ý nghĩa trò chơi là ở đó, không cần nghiêm túc quá làm gì.

Thoắt cái chơi hơn một tiếng, Đặng Duy vẫy tay gọi phục vụ mang thêm nước, Lô Toa gọi bánh, kết quả là Tương Chu đích thân bê lên, hắn định trả tiền, Tương Chu nói: “ Không cần, mọi người là bạn Trình Nhiên, tặng miễn phí.”

Tạ Phi Bạch thuận miệng hỏi: “ Vì sao bạn cậu ta lại tặng miễn phí?”

Hồ Duệ, Mã Hoành Vũ ngạc nhiên nhìn Trình Nhiên.

Lô Toa á một cái: “ Cậu ta là bạn của ông chú các anh à?”

Tương Chu bật cười: “ Không phải mọi người chính là bạn của ông chủ đấy sao?”

Chuyện kinh doanh của Thiên hành đạo quán rất tốt, Tương Chu chẳng thể ở lại lâu, nên đặt đồ uống xuống là đi luôn.

Lô Toa vừa rồi ngồi xe cùng Trình Nhiên, còn nhớ vừa lên xe là y bấm di động, cô gái này hiểu ra ngay: “ Vừa rồi ở trên xe cậu nhắn tin bảo bọn họ giữ chỗ đúng không? “

“ Không thể để mọi người đến đây rồi lại về phải không, đi cũng không gần. “ Trình Nhiên căn bản không định che giấu, còn định rủ Tạ Phi Bạch tham gia vào kế hoạch này cơ, tại hắn lúc nào cũng nói bận nên chưa nói:

Chị có Đặng Duy vì mới đầu nhìn bề ngoài mà đánh giá người ta nên có hơi xấu hổ, mấy người khác chỉ hơi ngạc nhiên, đã chơi thân với Tạ Phi Bạch thì tất nhiên điều kiện gia đình không kém rồi, nhà bọn họ cũng vậy mà.

“ Chơi không đẹp nhé, vậy mà lúc đầu cậu không nói. “ Mã Hoành Vũ hâm mộ lắm, lúc này ở ngoài kia vẫn còn có người đang đợi vị trí, phục vụ viên liên tục phải ra xoa dịu khách, chạy qua chạy lại không ngớt: “ Té ra nơi này do nhà cậu mở. “

Bọn họ chúng sức mở quán, cho nên biết khó khăn thế nào, dù cả đám không thiếu tiên, nhưng bắt tay vào làm mới biết có nhiều chuyện phức tạp, không phải bỏ tiền ra là xong. Ví như kiểm soát chất lượng nguyên vật liệu, mua trang thiết bị, giám sát thi công, lo liệu giấy tờ thủ tục, tuyển nhân viên, đó là do trong nhà có quan hệ nên mọi chuyện thuận lợi đấy.

Khi còn ở giai đoạn chuẩn bị, bọn họ còn chia nhau ra trốn học trông coi quán, Tạ Phi Bạch chắc chắn là chủ lực, đến cuối tuần người khác có thể lười biếng, còn hắn lúc nào cũng có mặt, giám sát từng chi tiết nhỏ nhất.

Từ đó có thể thấy chấp niệm của hắn với cái quán đó.

Thế nên đương nhiên không ai nghĩ tới cái quán đang nổi danh khắp Thành Đô lại do một người cùng tuổi mình lập nên cả.

Nhưng Tạ Phi Bạch thì rất hiểu Tình Nhiên, cảm giác lúc này của hắn không khác gì một mạo hiểm giả, vừa trang bị vũ khí mới nhất, đang tự tin ra khỏi thành bước vào cuộc phiêu lưu mới thì bỗng đâu có con rồng khổng lồ nhào xuống chộp một phát chết luôn.

Không kịp có bất kỳ phản ứng gì.

“ Cái quán này do cậu ta mở đấy, không phải trong nhà mở đâu.” Tạ Phi Bạch giọng uể oải:

Những người khác đều nghe ra chua xót trong giọng nói của hắn.

Ý nghĩ của bọn họ là, không thể nào.

Tạ Phi Bạch chỉ bị đả kích một lúc, ngửa cổ uống hết cốc trà bạc hà mát lạnh, hắn nhanh chóng phấn chấn tinh thần, trừng mắt với Trình Nhiên, hạ thấp giọng xuống, nói như rít: “ Tao vất vả làm cái quán, để sau này bọn mình hay dở gì cũng có cái căn cứ bí mật, may hay rồi, im thin thít làm cái quán lớn như thế.”

Trình Nhiên lườm hắn: “ Mày nói thì hay lắm, hôm nay không phải định gọi tao tới khoe khoang một phen à? Tốt đẹp gì đâu.”

Nghe hai người đó nói chuyện, đám Lô Toa không muốn tin cũng không được nữa rồi, Hồ Duệ mặt còn chưa hết chấn kinh: “ Nếu báo chí mà biết tin này, không biết ....”

“ Suỵt! “ Tạ Phi Bạch ra dấu im lặng: “ Không ai được nói ra, đừng cho thằng này cơ hội vênh mặt.”

Mọi người bật cười, chỉ là lúc này nhìn Trình Nhiên, cảm xúc không thôi.

“ Tao cũng không phải một mình làm nên được chỗ này, tiền do tao bỏ ra, nhưng việc do rất nhiều người giúp mới có ngày hôm nay.”

Thiên hành đạo quán có Triệu Thanh lo liệu thủ tục, có Tương Chu làm chủ quản, có đám trẻ con trong khu tập thể tích cực hỗ trợ cùng tuyên truyền. Như bên kia kìa, Dư Hồng đang mặc đồng phục làm phục vụ viên tạm thời, là công sức và nhiệt tình của đám người trẻ tuổi nên đem lại cho Thiên hành đạo quán sức sống bừng bừng thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận