Trùng Nhiên

Chương 358: Nhìn mãi không chán.

Khương Hồng Thược khẽ cắn môi dưới, thừa biết Trình Nhiên lợi dụng cơ hội, hơi do dự rồi gọi đám Tô Hồng Đậu, La Duy: “ Này, các bạn muốn ăn kem không?”

Bốn người kia ngạc nhiên, lần lượt lắc đầu.

“ Vừa ăn no rồi, làm sao ăn được nữa.”

“ Thôi, Hồng Thược, vừa ăn cơm xong, ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày đâu.”

“ Đều không ăn à? Vậy mình đi mua cho Trình Nhiên.”

Khương Hồng Thược nói xong một mình đi về phía cổng trường, bốn người còn lại choáng váng nhìn Trình Nhiên ... Chuyện gì thế này?

Không lâu sau Khương Hồng Thược mang hai cái kem ốc quê về, nhìn thấy Trình Nhiên ngồi trên bệ đá, đầu gối lên hai tay, bộ dạng lười biếng hết chỗ nói, bên cạnh là bốn người La Duy, đầu rõ ràng có đống dấu hỏi chấm.

Khương Hồng Thược ăn cái kém ở tay phải, đưa kem tay trái cho Trình Nhiên, cố tình nói: “ Mình đã ăn một miếng rồi.”

Kỳ thực cái kém vẫn còn nguyên xi, nói câu này hoàn toàn là để phát tiết.

Trình Nhiên nhận lấy: “ Không sao, mình ăn thừa của bạn quen rồi.”

Bốn người kia thiếu điều ngất xỉu, câu này quá đáng quá rồi, phải để ý cảm thụ người bên cạnh chứ? Khương Hồng Thược lườm Trình Nhiên cháy máy, nhưng vẫn kéo đồng phục xuống một chút, ngồi bên cạnh Trình Nhiên.

Hai người mỗi người cầm một cái kem, Khương Hồng Thược ăn như trút giận, làm khóe miệng dính ít sữa trắng, quay sang hỏi: “ Đã nghĩ kỹ chưa?”

Không khí ẩm thấp, trời hơi nóng, gió nhẹ đem theo mùi cỏ tươi, ngồi dưới tán cây râm mát, bên cạnh có nữ sinh mặc đồng phục xinh tươi, lại có kem mát lạnh, tư vị này thiên hạ vô song, Trình Nhiên gật đầu: “ Thái độ không tệ, thành tâm thành ý, vậy mình tạm thời đồng ý.”

Nụ cười Khương Hồng Thược hơi cứng, giọng có chút nguy hiểm: “ Tạm thời?”

Trình Nhiên tỉnh bơ: “ Ừ, sao mình cứ có cảm giác biểu hiện của bạn bây giờ là vì đạt mục đích mà nằm gai nếm mật, chẳng may con dấu đóng xuống, không được nhìn thấy được dáng vẻ ôn nhu hiền huệ đó nữa ...”

Mấy người kia hết chịu nổi rồi, La Duy lẩm bẩm: “ Tôi muốn ăn kem, loại ốc quế ấy .”

Thư Kiệt Tây nuốt nước bọt, mặt lạnh tanh: “ Cậu tự đi mà mua ... Thuận tiện mua cho tôi một cái.”

Lúc này Tần Thiên và Viên Tuệ tay nắm tay từ nhà ăn đi về, đang tươi cười trò chuyện với nhau, nhìn thấy cảnh dưới tán cây, nụ cười biến mất, mặt Tần Thiên cứng đờ, Viên Tuệ vội kéo cô đi nhanh qua.

Trình Nhiên định chào thì người ta đã đi mất rồi, tay đưa lên đành gãi gãi đầu, trường rộng như thế mà lại gặp nhau là sao, không khí có hơi xấu hổ.

Khương Hồng Thược thu ánh mắt từ bóng lưng yểu điệu của Tần Thiên lại, giọng chua chua: “ Quả nhiên là nữ sinh tập vũ đạo, dáng người thật tốt, mình nhìn mà ghen tỵ. Sao, có cản trở cậu tán gái không?”

Trình Nhiên nhìn cái vẻ bực tức đáng yêu đó, lòng lâng lâng: “ Vậy thì biết làm sao? Bồi thường mình thêm mấy cái kem nữa nhé?”

“ Đừng mơ. “ Khương Hồng Thược hứ một tiếng, sau đó bổ xung: “ Mỗi ngày chỉ được một cái.”

Trình Nhiên đánh giá chưa đúng Thập Trung rồi, cứ nghĩ sau lần Khương Hồng Thược cám ơn trước toàn trường ấy, cuộc sống yên ả trong trường thay đổi, thực ra trừ ngày đầu bị đám nữ sinh trêu chọc làm phiền một phen, sau đó trước ra sao thì sau vẫn vậy, không thay đổi là bao.

Vì học sinh trường này đã thấy quen đủ loại vinh dự rồi.

Đừng nhìn Thập Trung hết câu lạc bộ nọ tới câu lạc bộ kia, không khác gì đại học, nhưng thực ra hoạt động lại tương đối ít, cuộc sống nhà, trường học, nhà ăn vẫn chiếm cứ địa vị chủ đạo.

Mặc dù không khí trường học thoải mái, đại bộ phận học sinh vẫn rất tự giác vùi đầu học tập. Nói tới những nhân vật nổi tiếng trong trường, ngoại từ mấy nữ sinh như Khương Hồng Thược hay Tần Thiên, thì nổi tiếng nhất lại là giáo viên có cách giảng bài đặc sắc. Ví như có giáo viên số học đem môn học khô khan buồn tẻ này lồng vào chuyện lịch sử giảng giải làm người ta nghe say sưa, thậm chí đến ít nội dung khó nuốt liên quan thi đại học cũng được ông lồng ghép vào vấn đề xã hội, cả lớp dựng tai lên như thỏ.

Cũng có giáo viên môn chính trị buồn ngủ có tài "xuất khẩu thành thơ", giảng bài như diễn hài kịch, làm giờ học cười không ngớt.

Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy của lớp số 5 năm hai, cái ông chú trung niên thú vị đó, trong giờ học nhìn thấy mấy nữ sinh không tập trung nghe giảng mà lại thì thầm nói cười với nhau, liền nửa đùa nửa thật: “ Oa, có mấy nữ sinh nhìn tôi cười, tôi còn đang nghĩ hạnh phúc sao đến đột ngột như thế?”

Làm mấy nữ sinh đỏ mặt, không dám nói chuyện riêng nữa.

Nói tóm lại là bất kể xuất khấu thành thơ, hài hước hóm hỉnh hay kiến thức lịch sử xã hội phong phú, bọn họ đều một lòng muốn thu hút sự chú ý của học sinh vào bài giảng. Thậm chí có người điên tới mức hỏi mấy câu cả lớp không ai trả lời, nhìn đám học sinh tiết học buổi chiều liu riu muốn ngủ, đưa tay nắm mép áo "không trả lời là tôi thoát y đấy", làm cả lớp cười tới tỉnh luôn.

Trình Nhiên thích không khí này, thế nên thời gian y nghe giảng cũng nhiều hơn, không giống ở Nhất Trung, chủ yếu là tự học.

Không chỉ học văn hóa, môn thể thao ở Thập Trung cũng phát triển đồng đều đa dạng.

Khương Hồng Thược đánh cầu lông rất tốt, đương nhiên thôi, cô còn là chủ tịch câu lạc bộ cầu lông mà, mỗi tiết thể dục Trình Nhiên nhìn thấy thân ảnh xinh đẹp đó thay đồ thể dục chạy nhảy ở sân cầu lông, linh hoạt nhanh nhẹn. Trình Nhiên cẩn thận tránh xa sân cầu lông, nếu không lỡ bị cô gọi vào rồi ngược cho 21 - 0 thì còn gì là mặt mũi.

Thế nhưng nha đầu đó rất tinh mắt, phát hiện ra một cái là gọi thẳng tên, ngoắc ngoắc ngón tay, nam sinh đang chơi với cô lau mồ hôi rời sân, đồng cảm nhìn nạn nhân kế tiếp.

Cũng có một đám súc sinh không quan tâm thắng thua, nhìn muội tử chơi thể thao mắt đã chẳng rời đi nơi khác được rồi.

Chứ còn sao nữa, nữ sinh mặc áo thể thao ba lỗ, quần đùi, khoe ra từng mảng da thịt trắng hồng đầy sức sống, ai ai cũng đẹp hơn ba phần, đặc biệt mỗi khi di chuyển, ngực rung rinh, làm người ta muốn hô to, "thái y, truyền máu".

Trình Nhiên nhận lấy vợt, nhìn bên kia Khương Hồng Thược vênh mặt đắc ý, Trình Nhiên nghiến răng, không thể để cô quá kiêu ngạo, mình hai kiếp làm người mà không áp chế được tiểu nha đầu sao?

Mặc dù y không được huấn luyện cầu lông một cách có hệ thống, nhưng mà thần kinh vận động cũng được.

Khương Hồng Thược đã đánh mấy trận rồi, mặt đỏ hồng vì vận động mạnh, mồ hôi lấm tâm, ra hiệu Trình Nhiên phát cầu.

“ Đỡ này. “ Trình Nhiên tính dựa vào thể lực giành phần thắng, hét một tiếng lấy khí thế phát cầu:

Bên kia Khương Hồng Thược nhẹ nhàng di chuyển hai bước, cổ tay khẽ vẩy một cái, cầu nhẹ nhàng lướt qua lưới, chỉ cách chừng mười phân. Trình Nhiên thấy cầu nhẹ hều, xem chừng nha đầu này đuối sức rồi, y dồn sức vụt cầu, cầu bay cao vút, kiểu này rơi xuống sát mép, ép cô phải chạy theo đuổi cầu.

Không ngờ nghe chát một cái, Khương Hồng Thược như chỉ đợi có thế, cô áp sát từ lúc nào, cầu chưa lên đủ cao bị cô đập ngược lại, Trình Nhiên hoảng hồn cứu cầu.

Đánh qua đánh lại vài vợt, Trình Nhiên mới hiểu, nha đầu này lợi hại hơn cả ngoài nhìn, bước chân uyển chuyển như linh miêu, mỗi lần đánh cầu đều là cổ tay vẩy nhẹ, cầu đi vòng cung đẹp mắt, tấn công Trình Nhiên không chút nương tay.

Hiệp đầu, 21 - 4, Trình Nhiên thấy mặt nóng ran, chẳng qua mình đánh giá không đúng đối thủ thôi, nhặt cầu hô lớn: “ Tiếp.”

Hiệp thứ 2, 21 - 5, Trình Nhiên có tiến bộ, nhưng nhìn thân ảnh nhẹ nhàng như không bên kia, y ngứa răng ngứa lợi hô: “ Tiếp.”

21 - 7, coi như Trình Nhiên thắp hương mới có kết quả này, trận đấu kết thúc trong tiếng hò reo của khán giả, Khương Hồng Thược vén lưới đi qua bên sân nhìn Trình Nhiên đang bóp vai xoa cổ: “ Chuột rút rồi à?”

“ Muốn trật khớp rồi. “ Trình Nhiên thật không biết trốn đâu cho hết nhục, vốn định dùng thể lực bắt nạt cô, ai ngờ mình gục trước:

“ Cậu phải khởi động trước chứ. “ Khương Hồng Thược khẽ trách:

“ Ai mà biết bạn lợi hại như thế. “ Trình Nhiên hối hận vì gần đây không tập thể dục, ít nhất không thảm tới mức này, tất cả tại Thành Đô nhiều mưa, nhất là thích mưa sáng, sau một hồi đổ tại thời tiết, chống đầu gối đứng dậy: “ Mình đi mua nước.”

“ Thôi, để mình đi cho, cậu nghỉ ngơi đi. “ Khương Hồng Thược ấn vai Trình Nhiên xuống rời sân thể dục:

Trình Nhiên nhìn theo một lúc, cảm giác hình như có chỗ nào đó không đúng, nha đầu đó ôn nhu quá đáng.

Cơ mà vòng eo đó ... Nhìn mãi không chán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận