Trùng Nhiên

Chương 148: Ma vương giáng lâm. (3)

Cô giáo tiếng Anh Tống Gia dạy tiết đầu tiên buổi chiều, cười như gió xuân

Lớp trưởng Trương Phong hô: “ Các bạn đứng ... Chúng em chào cô.”

“ Chào các em, các em ngồi đi. “Tống Gia đặt cặp tài liệu xuống bàn, trực tiếp điểm danh: “ Trình Nhiên, đứng lên.”

Trình Nhiên ngẩn người, trong ánh mắt thắc mắc của cả lớp hoang mang đứng dậy.

“ Nào, cả lớp hãy chúc mừng bạn Trình Nhiên được 144 điểm, cao nhất môn tiếng Anh toàn khối.”

"Oa" một cái tiếng vỗ tay vang lên rào rào khắp cả lớp, mấy học sinh ở gần còn đưa tay ra sờ Trình Nhiên, cứ như sờ linh vật lấy may làm y dở khóc dở cười.

Du Hiểu là người hưởng ứng lời hiệu triệu của giáo viên nhiệt tình nhất, hắn thậm chí còn dùng hai tay vỗ mặt bàn.

Lý Đức Lợi hoảng hốt quay đầu nhìn Trình Nhiên, mắt mở to, hắn như hiểu ra điều gì rồi.

Lớp số 7 chưa vào học, đám học sinh còn đang cười đùa tán gẫu, đột nhiên nghe tiếng ồn ào như chợ vỡ, nghe một lúc nhận ra là lớp số 9 truyền tới.

“ Cái lớp đó làm cái trò gì vậy?”

“ Thần kinh à, đang trong giờ học lại vỗ tay.”

Lúc này giáo viên số học Tương Thục Phương mới đi vào lớp, ra hiệu cho học sinh trật tự, cô giáo Tương nhìn rất ôn hòa, nhưng học sinh biết, đó là giả đấy, cô Tương không mắng chửi người ta, nhưng mà lưỡi như dao lóc thịt vậy.

“ Các em, lần này thành tích số học của lớp chúng ta rất tốt, nhưng các em chớ tự kiêu ... Vốn tôi hi vọng người thành tích tốt nhất khối là của lớp ta cơ.”

Gì chứ? Cả lớp số 7 bất ngờ, không phải là Tống Thời Thu à, cậu ấy được 141 điểm cơ mà, điểm số này đủ tiếu ngạo quần hùng rồi, thấy bảo các lớp khác chẳng ai đạt nổi tới 140 điểm.

Tống Thời Thu chỉ hơi ngạc nhiên thôi, biểu hiện vẫn rất bình đạm.

“ Cô Tương, vậy ai là người điểm cao nhất, được bao nhiêu ạ?”

Số học chính là ác mộng của đa số học sinh trung học, cũng là môn quan trọng nhất, ai nấy đều quan tâm điểm số môn này.

“ 145 điểm, của lớp số 9 ... Tên là Trình Nhiên, ừ, đúng là Trình Nhiên. “ Tương Thục Phương nuối tiếc nhìn Tống Thời Thu, đem tin không vui nói ra:

Trình Nhiên lớp số 9, cái tên này với lớp số 7 thì chẳng còn ai lạ gì nữa rồi, chấn kinh tới không nói lên lời luôn, cảm giác như có thứ ma quỷ nào đó vừa xông vào thế giới của họ.

............ ..............

............ ..............

Tiết thứ hai của lớp số 9 là môn ngữ văn, Phạm Chính Vĩ hồ hởi đi vào lớp, chưa đợi lớp trưởng hô chào đã nói: “ Hôm nay thầy báo cho các em một tin vui, ha ha ha, chúng ta không chỉ có Dương Hạ đạt điểm cao nhất bài làm văn, dương danh toàn trường, còn có cả học sinh điểm ngữ văn cao nhất, tất cả đều ở lớp Lão Phạm này, ha ha ha ha ...”

Nhận ra cả lớp trố mắt nhìn mình, mặt già của Lão Phạm hơi đỏ lên, vừa rồi hơi quá, hắng giọng vài cái: “ Ừm, khụ khụ, Trình Nhiên, em đứng lên đi.”

Thế là Trình Nhiên lại lần nữa bất đắc dĩ đứng lên.

Cả lớp chưa đợi chính thức tuyên bố đã nhảy cẫng lên rồi.

“ Trình Nhiên, lại là Trình Nhiên, cậu ấy là quán quân kép.”

“ Thật lợi hại, lớp mình vô đối.”

“ Lớp mình có hai cái nhất luôn rồi, Dương Hạ, Trình Nhiên.”

Lần này thì không chỉ có Du Hiểu đập bàn nữa, tiếng ồn vang khắp tầng lầu.

Như sấm rền.

“ Lại là cái lớp đấy, chúng nó bị làm sao thế hả? Điên hết rồi à?”

Không chỉ có lớp số 7 phản ứng, các lớp khác cũng bực mình, đang giờ học mà la hét cái gì, chỉ có giáo viên là biết một chút, ra hiệu cho học sinh im lặng.

Lớp số 7 ở gần hơn, bọn họ nghe rõ tiếng hô "Trình Nhiên" cùng "Dương Hạ", ai cũng biết là Dương Hạ đạt điểm làm văn cao nhất, nhưng không phải điểm ngữ văn cao nhất, vậy chẳng lẽ.

Thằng đó thành quán quân đúp rồi à?

“ Trật tự cả đi. “ Bên ngoài ồn ào, vậy mà Dịch Hùng lại mắng mỏ lớp mình: “ Các cô các cậu đắc ý quá rồi phải không? Ồn ào cái gì hả, cả lớp chỉ có được 5 người trên 90 điểm, nói cách khác bị diệt sạch rồi, đừng nói là đề khó, lớp các cậu chỉ có 95 điểm cao nhất, vì sao kém thế? Vì Tống Thời Thu được 95 điểm, các cô cậu coi 95 điểm là cao nhất, còn Trình Nhiên thi được 100 điểm, là vì điểm cao nhất là 100.”

“ Các cô cậu vẫn còn dương dương đắc ý, lấc ca lấc cấc coi mình là giỏi lắm ... Tôi xấu hổ thay các cô cậu.”

Tống Thời Thu không thản nhiên được nữa rồi, mặt cứng đờ.

Lớp số 7 hỗn loạn, sao, sao lại là Trình Nhiên nữa.

…..

Kỳ thi giữa kỳ này chỉnh thể mà nói là khá khó, trong đó số học càng khó nhất, Tống Thời Thu rất hài lòng với điểm số 141 của mình, hắn chẳng đi hỏi điểm của bất kỳ ai, chỉ có người ta đi hỏi điểm hắn.

Thường mỗi lúc như vậy, người ta thường kêu lên sợ hãi cùng hâm mộ.

Tống Thời Thu lúc nào cũng mang vẻ mặt hiền hòa, chẳng giận ai, vì hắn tự thấy mình là người đã đứng trên đỉnh cao nhìn xuống phía dưới.

Cao thủ thật tịch mịch.

Hắn có thể ung dung vì hắn chạm tới đỉnh cáo mà người bình thường không chạm vào được, hắn thấy mình chẳng phải ghen tỵ với bất kỳ ai.

141, một điểm số phải nói là cao vút rồi, hắn biết từ sớm, đợi điểm số này truyền ra, sẽ bao phủ toàn trường, người ta sẽ truyền miệng nhau " có người thi được 141 điểm số học đấy, sao mà làm được chứ."

Nhưng đột nhiên nhảy ra một tên 145 điểm.

Ừ thì hắn cũng biết mình đã mất vài điểm mà đáng lẽ ra mình không nên để mất, chẳng quan trọng, Tống Thời Thù thấy 141 hay cao hơn cũng đủ người ta khiếp sợ rồi, không cần tốn công.

Chả cần bỏ thêm công sức làm gì, hắn biết mình có thể đạt được là được.

Hắn đang vỗ cánh chao liệng trên trời cao ngắm nhìn giang sơn như họa.

Đột nhiên có cái búa lớp giáng xuống.

Chiều này hôm đó Tống Thời Thu không chỉ nhận một nhát búa.

Ở lớp số 7, giáo viên bộ môn công bố thành tích, không có ngoại lệ, người đứng thứ nhất khiến ai ai cũng hâm mộ, cũng đỏ mắt lại không ở lớp bọn họ.

“ Trình Nhiên, lớp số 9.”

“ Điểm cao nhất là Trình Nhiên ...”

“ Là lớp số 9.”

Thôi đủ rồi, Tống Thời Thu bóp chặt tay muốn hét lên.

Về sau lớp số 7 chẳng còn dũng khí mà nghe nữa, cứ cái đà này chuyện bọn họ sợ nhất sẽ xảy ra.

Tổng hợp lại người đứng đầu toàn khối không ở lớp bọn họ.

Nếu không có chuyện "tình tay ba" giữa Dương Hạ, Tống Thời Thu và Trình Nhiên, nếu không có tranh đoạt giữa Vương Kỳ và Đàm Khánh Xuyên, cùng lắm là ngưỡng mộ người ta thôi, chẳng ảnh hưởng gì tới bọn họ cả.

Nhưng bây giờ anh cầm mã đao, cưỡi chiến mã, uy phong lẫm liệt chạy tới ks bãi luyện cấp của người ta, dè đâu người ta lại rút súng máy ra tạch tạch tạch tạch.

Kết quả là gì?

Lớp số 7 im phăng phắc, bọn họ có chút không dám đi nhìn mặt Tống Thời Thu.

Tất cả chỉ muốn xóa bỏ hết ngày hôm nay làm lại từ đầu, hoặc cố quên đi chuyện mình đã làm.

....... ........

Nhưng mà người khác không quên, thiên hạ ít thiếu nhất là thành phần đánh chó rớt nước, lời Tống Thời Thu nói trước đó giờ lần nữa bùng lên khắp các lớp.

“ Tống Thời Thu đâu ấy nhỉ, lúc đó nói thật hay, kết quả truyền tới lớp số 9, có biết Trình Nhiên nói gì không?”

“ Nói gì thế?”

- Chả nói gì cả, ai dà, nếu cậu ấy mà nói, tôi đoán chắc chỉ có hai chữ ‘ấu trĩ’ mà thôi.

“ Đâu, tôi nghĩ cậu ấy sẽ hỏi, Tống Thời Thu là ai vậy mới đúng.”

Hết tiết học đó, lớp số bảy chạy tới lớp số 9 hỏi thành tích của Trình Nhiên, thậm chí một số học sinh nhờ có quen biết thì tới thẳng văn phòng giáo viên hỏi.

Thế là toàn bộ thành tích của Trình Nhiên liền xuất hiện.

Ngữ văn: 136, số học: 145

Tiếng Anh: 144, hóa học 94, vật lý 100.

Địa lý 98, lịch sử 99, chính trị 82, sinh vật 97

Tổng điểm 995

Đứng đầu cả khối.

Điểm số làm người ta choáng váng, có phải là ma vương khủng bố trong dự ngôn của Nostradamus đã giáng thế rồi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận