Trùng Nhiên

Chương 229: Mình ghi số Du Hiểu đấy.

Chỉ có lác đác vài tiếng vỗ tay vang lên xung quanh, trong đó Diêu Bối Bối là vỗ tay to nhất, cô nhân cô hội đứng hẳn dậy mà vỗ nhiệt liệt, thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu kia. Thiếu chút nữa chạy tới ôm hôn Trình Nhiên ...

Bài hát nói thế nào nhỉ? Nói hay ư? Không đến mức đó. Bảo không hay à? Nói thế thì không phải rồi, nhưng cảm xúc để lại trong lòng người không thể phủ nhận, không ai tiếp tục tán gẫu chủ đề âm nhạc nữa, Triệu Nhạc đi về lấy cớ là có chuyện gấp rồi tạm biệt mọi người.

Cũng đã khá muộn rồi, buổi tụ hội kết thúc như thế.

Trình Nhiên trả lại ghita cho Điền Dĩnh Thanh, Vương Gia Tuấn vẫn cái bộ dạng hận không thể giết chết Trình Nhiên, La Chí Tiên nói với Dương Hạ: “ Hôm khác anh mời em đi ăn cơm.”

Dương Hạ gật đầu nhận lời, cuối cùng La Chi Tiên mới nhìn Trình Nhiên một cái, khóe miệng hơi nhếch lên thành ý vị khó hiểu ...

Không ít người sau này vẫn nghiền ngẫm lại phong cách của bài hát đó, Trình Nhiên hát mà không khác gì đọc, nên nghe rất rõ ràng ca từ, nhưng mà tiết tấu nhanh cùng âm điệu hơi chút uốn lưỡi đó lại không giống đọc. Ở đó nhiều người làm nhạc, luận ca từ, thì bài hát hết sức bình thường, nhưng kết hợp với kiểu đọc kể đó lại thành ý vị khác hẳn, chủ đề bài hát nổi bật ngay, bức tranh bi thương thời chiến hiện ra rõ ràng như một bức tranh, thần vận đó họ chưa bao giờ nghe thấy.

Cho nên rất khó trong thời gian ngắn có thể đánh giá được bài hát này, nhưng chắc chắn một điều luận tính sáng tạo thì so với ca khúc của Tương Lục Phong và Triệu Hâm thì cao minh hơn không biết bao lần mà kể.

Một bài hát quá kỳ lạ.

Thậm chí có vài nữ sinh lúc ra ngoài quán bar rồi còn chạy tới đưa sổ tay để Trình Nhiên cho số điện thoại, khi ấy chưa mấy ai có di động, nên Trình Nhiên nhìn những cuốn sổ ghi điện thoại tạo hình đáng yêu, cảm giác thú vị.

Cảnh tượng đó là Tương Lục Phong, Triệu Bân không khác nào con chó bị người ta giật mất khúc xương, rất khó chịu mà chẳng thể làm được gì.

Diêu Bối Bối tất nhiên quay lại chỗ đám Dương Hạ, còn cười híp mắt ôm mỗi cô bạn một cái. Trình Nhiên rất muốn gõ đầu cô nàng này một cái, nhưng mà cũng hiểu, chuyện này không chỉ xảy ra trong nước, không chỉ ở thời đại này, mà sau này chuyện tương tự cũng nhan nhản ra đó, các cô gái trẻ có sức kháng cự rất kém với người có tài hoa văn nghệ. Nếu là hai bên tình nguyện, Trình Nhiên cũng chẳng muốn nhiều chuyện, nhưng mà nhìn Tương Lục Phong thì rõ ràng là loại lão luyện rồi, tránh cho có cô gái hôm nào đó quay đầu nhìn lại khỏi đau lòng vì trước kia gặp phải kẻ cặn bã, Trình Nhiên mới quyết định đàn một khúc phá rối.

Về phần sau này họ có tỉnh ngộ không, hay là vẫn chứng nào tật nấy thì y chịu.

Trình Nhiên chẳng phải là người có cảm giác trách nhiệm xã hội lớn như thế, y chẳng muốn đi chỉnh đốn phong khí gì, kể cả có là trời cao cho y một cơ hội làm lại, Trình Nhiên chỉ cảm thụ những chuyện đã bỏ lỡ hoặc chưa từng trải qua trong đời thôi.

Vì mỗi ngày đều đang già đi, năm tháng chẳng chờ ta.

Buổi tụ hội này với Trình Nhiên mà nói là hơi thất vọng, Triệu Nhạc chẳng có gì đặc biệt cả, giống như một vô vàn người ngụp lặn trong cuộc sống này. Trình Nhiên không khỏi nghĩ, có lẽ mình quay lại cũng chẳng có hàm nghĩa gì, một sự ngẫu nhiên tình cờ nào đó trong vũ trụ bao la thôi sao.

Khi trở về, Diêu Bối Bối vẫn bám lấy đám bạn của mình không dám tách ra, cô gái này hình như có vẻ chẳng nhận ra Trình Nhiên đã giúp mình, cũng không có vẻ gì là gặp phải ám ảnh tâm lý, xuống taxi rồi còn cãi nhau với Du Hiểu.

Thật may, chuyện này mà xảy ra với cô gái khác, không chừng mấy ngày liền trốn biệt trong nhà ấy chứ.

Đã muộn lắm rồi, nhưng vẫn còn đang Tết, công nhân viên chưa đi làm, học sinh chưa đi học, nhà nào nhà nấy vẫn sáng đèn, truyền ra tiếng ti vi cùng tiếng cười nói rộn rã.

Xác pháo đỏ trong sân vẫn mới lắm, hôm nay lại có người đốt thêm rồi, ngoài sân mấy đứa bé năm sáu tuổi đang đùa nghịch đuổi nhau, thi thoảng cầm pháo phụt ra bắn linh tinh.

Bây giờ trong khu tập thể rất an ninh rất tốt, không sợ buồi tối có kẻ rình rập không an toàn nữa, lại còn sạch sẽ rộng rãi. Mọi người trong khu tập thể đang tính lắp thêm vài dụng cụ tập thể dục nữa.

Cảm giác bầu không khí quay trở về mấy năm trước, khi hiệu ích Hoa Thông còn tốt, mọi người sống hài hòa vui vẻ vậy.

Cảm giác này thật tốt, Trình Nhiên cảm thấy chỉ hít thở không khí cũng vui hơn.

Chỉ có một điều không hay, kiểu như đám Trình Nhiên, Du Hiểu buổi tối muốn leo tường ra ngoài là không thể nào rồi.

Dương Hạ nhân lúc người khác không để ý, cố tình đi tụt lại đằng sau, sóng vai với Trình Nhiên: “ Bài hát này không hay, so với những bài mà bạn từng hát thì khó nghe hơn. Mình vẫn thích những ca khúc chậm cơ, hát nhanh như vậy không hợp với mình. “

“ Mình nhớ rồi. “ Trình Nhiên cười:

Dương Hạ giờ không hỏi bài hát đó ở đâu ra nữa rồi, vì không có ý nghĩ gì cả, nhìn Du Hiểu không biết vừa nói gì, bị Diêu Bối Bối, Liễu Anh đuổi đánh chạy mất, cô hơi ngập ngừng một chút mới làm bộ bâng quơ nói: “ Thích lắm chứ gì, hát một bài chẳng ra sao mà lại có bao nhiêu nữ sinh đưa cho sổ liên lạc, nhưng mà cậu đừng đắc ý vội, trước cậu, người ta còn xin số nhiều người lắm, chẳng có gì đặc biệt đâu.”

Trình Nhiên vẫy vẫy tay: “ Lại gần đây, mình nói cái này.”

“ Cái gì ?” Nhìn Trình Nhiên bộ dạng như muốn nói thầm với mình, tim Dương Hạ đột nhiên rộn lên, cậu ấy định làm gì? Nhỡ cậu ấy định làm chuyện xấu thì sao?

Trước kia nếu có một nam sinh muốn tiếp cận cô, tuyệt đối là không thể, thậm chí Dương Hạ còn đá cho một phát.

Không thể trách Dương Hạ được, đó là ám ảnh từ nhỏ của cô, lúc đó còn học tiểu học, có nam sinh vẫy tay gọi cô lại gần, cô không đề phòng gì, kết quả vừa ghé tai tới gần bị người ta thơm một cái vào má ... Kết quả không phải nói, nam sinh đó bị Dương Hạ đánh cho dở sống dở chết, sau đó còn mách giáo viên.

Từ đó trở đi cô rất đề phòng chuyện tương tự.

Dương Hạ có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn ghé tai tới, tay nắm lại, nếu Trình Nhiên dám giở trò với cô, cùng lắm đánh cho cậu ta chừa luôn, dù sao thì cô đã nhìn thấy ở bên bồn hoa có mấy viên gạch rồi.

Tim cô đập như trống.

Cái tai đỏ rực ghé tới, gió thổi lọn tóc lất phất tới mũi của Trình Nhiên, có hơi ngứa, mùi thơm thân thể cô gái có sự quen thuộc khó nói, giống từ ký ức xa xôi truyền về, là mùi xà phòng dễ ngửi. Trình Nhiên cố gắng ức chế kích động muốn làm gì đó, định thần nói: “ Mình ghi số điện thoại của Du Hiểu đấy.”

“ Thật à? “ Mắt Dương Hạ mở to dần, trong sự kinh ngạc không chê giấu niềm vui tràn ra ngoài:

“ Thật mà! “ Trình Nhiên gật đầu xác nhận kèm nụ cười gian manh:

Du Hiểu không biết có phải là cầm tinh chó không nữa, đang đùa giỡn hai cô gái quay đầu lại: “ Ê, bọn mày nói xấu gì tao phải không?”

Trình Nhiên xua tay, Dương Hạ làm mặt lạnh.

Đợi Du Hiểu quay đầu đi, cả hai mới nhìn nhau phì cười.

“ Cậu lúc nào cũng vậy, không nghiêm túc, không đáng tin. “ Dương Hạ không quên mắng Trình Nhiên mấy câu, cô luôn muốn sửa cái tính này của Trình Nhiên, tới nay chẳng có tí hiệu quả nào:

Quả nhiên sau đó không lâu, khu tập thể được một phen chó chạy gà bay, Du Hiểu bị mẹ hắn cầm chổi lông gà đuổi chạy khỏi cửa: “ Con khai ra mau, sao mấy ngày qua liên tục có con gái gọi điện tới tìm con thế à? Con ở ngoài kia gây ra chuyện gì rồi?”

Du Hiểu né trái né phải miệng la hét: “ Ái da, ái da ... Mẹ, con gây ra chuyện gì chứ .. Chắc là đứa nào hãm hại con rồi ...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận