Trùng Nhiên

Chương 236: Không biết điều.

Trình Phi Dương bù đầu công tác, Từ Lan cứ oán trách, nói lúc công ty mới khởi đầu, làm ông chủ chạy khắp nơi đã đành, giờ sao đi vào quỹ đạo rồi mà vấn thế?

Trách thì vẫn trách, thương thì vẫn thương, mỗi lần chồng về cô lại tẩm bổ, xa nhà thì đến nhờ gọi điện nhắc nhở ăn cơm.

Con người khi có sự nghiệp theo đuổi, tinh thần khí khác hẳn, Trình Nhiên thấy cha tuy tiều tụy hơn, tóc cũng bạc thêm vài cái nhưng mà loại tinh thần đó, e là chẳng thua kém khi còn trẻ. Trình Nhiên biết cha mình vào quỹ đạo rồi, nhưng cũng lo, đừng để sự nghiệp đi lên, sức khỏe đi xuống thì được không bằng mất.

Về phần Trình Nhiên, kỳ nghỉ này cũng đã chính thức thành lập công ty, trước đó mấy anh em kinh doanh theo mô hình tạm bợ, giờ cùng với Trình Tề thương thảo, lấy danh nghĩa của hai anh em đăng ký một công ty. Chỉ là tên thì chưa nghĩ ra, ngồi với nhau suốt cả một ngày, phủ định loạt những cái tên, hai anh em mặt mày nhăn nhó, ai mà ngờ công ty chưa bắt đầu đã gặp khó rồi.

Trình Nhiên bực mình nói, hay gọi luôn là Liên Chúng đi.

Chẳng biết ở thời không này có công ty Liên Chúng kia không, nhưng mà chả sao cả, một công ty vi tính, còn bọn họ là công ty board game, cho dù có trùng tên thì cũng chẳng sao hết. Chủ yếu là tên hay, phù hợp với tư tưởng chủ đạo của board game đó là kết nối mọi người.

Thế là Trình Tề cũng vỗ bàn đồng ý cái tên này.

Thông qua quan hệ của Tần Tây Trăn, Báo vi tính đã cho đăng nội dung liên quan tới Tam Quốc Sát, lần đầu tiên board game dựa vào sức ảnh hưởng to lớn của Báo vi tính, chính thức tiến vào tầm mắt của mọi người. Lúc này lượng phát hành của Báo vi tính đã đột phá 50 vạn, không biết bao nhiều người đọc được nội dung chuyên mục mới này.

Số báo đó nói, sẽ tặng cho độc giả 200 bộ Tam Quốc Sát. Đỗ Bằng, học trưởng của Tần Tây Trăn phấn chấn kể cho Tần Tây Trăn, đường dây nóng của tòa báo bị gọi tới cháy luôn.

Hiệu quả bên ngoài chưa rõ tới mức nào, chứ bên trong Báo vi tính, đám người suốt ngày cắm mặt vào máy vi tính chơi game kia không ngờ tụ tập với nhau chơi Tam Quốc Sát vào giờ nghỉ. Thế là bọn họ trở thành chuyên gia đánh giá đầu tiên trong lĩnh vực, những bài phân tích chiến thuật, hướng dẫn chuyên sâu chính là từ đám người này mà ra. Chuyên mục mới nhờ thế có phản hồi tốt, Báo vi tính cũng hi vọng kiến lập hợp tác với phía Trình Tề, ví dụ khách hàng đặt vào nửa năm trừ được tặng đĩa game còn có thêm một bản Tam Quốc Sát.

Vì dưới tình hình đó, chiếc Nokia 6110 mới mua của Trình Tề réo chuông không ngớt, còn chưa tới ngày khai trường đã tới Thành Đô, chuẩn bị gặp mặt các đại lý đang có ý hướng hợp tác.

Còn Trình Nhiên và Tần Tây Trăn chuẩn bị ca khúc cho lễ hội âm nhạc, hai người thuê một phòng đàn ở hiệu đàn gần học viện ân nhạc, Trình Nhiên hát, Tần Tây Trăn biên nhạc. Sau đó cả Trình Nhiên nhận ra, Tần Tây Trăn biểu diễn ở lễ hội âm nhạc những ba ngày tự đàn tự hát quá đơn điệu, biểu đạt không hết bài hát, cần phải có ban nhạc phối hợp.

Chuyện này không thành vấn đề với Tần Tây Trăn, bằng vào uy vọng của cô ở học viện âm nhạc, đánh tiếng một cái, không ít học đệ học muội cùng bạn học kéo tới.

Ghi ta chính là Sa Nam La Mộc, soái ca dân tộc Di từ núi cao đi ra, tóc dài hoang dại, hiện giờ làm giáo viên ở Học viện tài chính Sơn Hải, trước kia là bạn học của Tần Tây Trăn, lúc rảnh rỗi cúng tham gia ban nhạc underground ở Sơn Hải, chơi ghita tới xuất thần nhập hóa. Tay trống là Lưu Bùi, hiện là nghiên cứu sinh của học viện âm nhạc, cũng là bạn học cũ của Tây Tây Trăn, Tần Tây Trăn vừa ra mặt hắn nhận lời ngay. Ghita phụ là em gái bộ dạng rất bụi bặm chơi đời, tên là Ninh Viện, trước kia khi nghe tin Tần Tây Trăn làm giáo viên ở Nhất Trung cũng mộ danh mà tới.

Bọn họ đều là người Tần Tây Trăn tin tưởng về kỹ thuật, cũng là người yêu âm nhạc từ tận sâu trong lòng, trước kia khi còn đi học, ai biểu diễn cần giúp đỡ là không nhiều lời cầm nhạc cụ lên đi ngay. Bây giờ lễ hội âm nhạc sắp diễn ra, gây bàn tán xôn xao trong giới, kỳ thực bọn họ đều ngứa ngáy lắm, nên Tần Tây Trăn gọi một tiếng, bất kể giờ đang làm gì, họ đều dừng lại tham gia.

Tần Tây Trăn đem ca khúc biên từ chỗ Trình Nhiên ra, mọi người cùng nghiên cứu thảo luận, Trình Nhiên từ vai trò cố vấn thành người nghe, có nhiều dân trong nghề như thế, dù kiến thức thanh nhạc của Trình Nhiên có hạn, chỉ cần căn cứ vào miêu tả của y là có thể làm đúng.

Chỉ là mỗi khi Trình Nhiên đề xuất ra một vấn đề, Tần Tây Trăn liền cầm ngay ghita đàn một đoạn, sau đó nghiêng đầu nhìn Trình Nhiên, ánh mắt long lanh như mèo con nhìn cá, làm Trình Nhiên xao động.

Hiệu âm nhạc đó nằm trong kiến trúc cổ của khu phố cũ, ngoài cửa sổ là cái cây ở tứ hợp viện, bóng cây la đà, mỗi lần luyện tập tới chiều, ánh tà dương xuyên qua cửa sổ chiếu vào, chiếu lên người Tần Tây Trăn, mi hơi nhíu lại, ánh mắt chuyên chú, đôi tay khẽ gẩy đàn, chìm đắm trong điệu nhạc du dương hoặc sôi động, yên tĩnh như là làm người mẫu ảnh vậy.

Trình Nhiên chống cằm nhìn, cô gái say trong đam mê của mình thật xinh đẹp.

Phòng yến tiệc tiệc của khách sạn Phúc Tinh tổ chức một bữa tiệc, tham gia có một vị phó thị trưởng trường ủy thành phố, trường phòng tuyên truyền, chủ tỉnh hiệp hội âm nhạc tỉnh cùng với người làm âm nhạc, trong đó Uông Trung Hoa là nhân vật trung tâm.

Trên bữa tiệc vị phó thị trưởng kia liên tục biểu đạt sự cám ơn với Uông Trung Hoa với người làm âm nhạc tới tham dự lễ hội âm nhạc Sơn Hải, làm rạng danh cho cả lễ hội.

Khi đó giới giải trí Hong Kong - Đài Loan đi trước nội địa rất xa, công ty Anh Trì ký kết với nghệ sĩ Hong Kong - Đài Loan phát hành album trong nước cũng thanh danh hiển hách, mà Uông Trung Hoa lại là nhạc sĩ đứng đầu Anh Trì. Không biết bao nhiều người mong có được ca khúc do ông ta sáng tác, nếu có một ca khúc như thế nổi lên ở lễ hội âm nhạc này, chắc chắn mang tính đề tài mười phần.

Kết thúc bữa tiệc, Uông Trung Hà ngà ngà say được trợ lý dìu về phòng, sau khi xác định lịch trình ngày hôm sau liền bảo trợ lý rời phòng, một mình ông ta lảo đảo đi ra cửa sổ, cúi đầu nhìn thành phố.

Ở phía sân vận động, sân khấu chính đã được lập nên, lấy đó làm trung tâm, nửa vòng tròn quanh đó, cưa mỗi mấy trăm mét lại lập một sân khẩu, tổng cộng có sáu cái.

Nghĩ tới trong bữa tiệc vừa rồi, cả một phó thị trưởng thường trực cũng phải tâng bốc lấy lòng mình, Uông Trung Hoa không khỏi tự đắc, vì thế mà ông ta càng không quên được chuyện Tần Tây Trăn đã làm với mình. Thực sự mà nói, Uông Trung Hoa không phải là loại quý đói trong sắc giới, từ biểu hiện của Tần Tây Trăn trong mấy ngày đi theo tháp tùng, ông ta đất giá rất cao Tần Tây Trăn, nền tảng thanh nhạc vững chắc, dung mạo lại càng muôn người chọn một, tiềm lực cực lớn.

Ở trong cái nghề này, với địa vị của ông ta, ông ta cần bồi dưỡng lên vài người của mình, để bắc cầu đột phá lên thượng tầng, cho nên Uông Trung Hoa theo đuổi không phải mỹ sắc, mà là khống chế.

Làm sao để có thể khống chế được một cô gái đơn thuần vừa mới rời tháp ngà, chỉ riêng cấp cho tài nguyên và nâng đỡ sao? Đối phương chỉ cám ơn mà thôi, chứ không thể khống chế được, đối với một nữ nhân mà nói có cách nào trực tiếp hơn là chiếm lĩnh thân thể từ cho chinh phục cả linh hồn để nắm trong tay.

Uông Trung Hoa xưa nay khinh thường những kẻ nhìn thấy cô gái có dung mạo mà thân thể xinh đẹp là muốn lôi lên giường, ông ta coi đó là loại ngu xuẩn thiếu cả IQ lẫn EQ, sớm muộn gì cũng phải trả giá. Con người sống phải biết nhìn xa, nếu hôm đó Tần Tây Trăn là một cô gái muốn dựa vào thân thể để đổi lấy hào quang sân khấu, ông ta sẽ khéo léo từ chối chuyện này.

Nhưng ông ta thực sự coi trọng Tần Tây Trăn, cô gái đó là viên ngọc quý, nếu để ông ta mài rũa thêm, khó nói sẽ tỏa sáng tới mức nào.

Vậy mà cô gái đó lại từ chối, lại còn dùng cách quyết liệt nhất, hôm đó Uông Trung Hoa đợi tới tận bốn giờ sáng, lúc đó ông ta vẫn hi vọng Tần Tây Trăn tới, cô tới muộn chẳng qua vì đang đấu tranh nội tâm thôi.

Riêng điều đó đủ thấy Uông Trung Hoa thực sự coi trọng Tần Tây Trăn.

Khẽ thở dài rồi lắc đầu, trên đời này người có tài hoa nhiều lắm, nhưng bao nhiêu người biết nắm lấy cơ hội để thành công chứ. Ông ta thấy quá nhiều rồi, hiểu quá thấu triệt rồi, tốt nghiệp học viện âm nhạc thì sao nào? Mỗi năm người tốt nghiệp học viện âm nhạc chính quy cũng tới hàng nghìn, bao người trải qua quá trình đãi cát tìm vàng để nhà nhà đều biết?

Nhìn lễ hội âm nhạc này đi, bao nhiêu ca sĩ, ban nhạc vội vội vàng vàng lặn lộn từ ngàn dặm xa xôi tới để mong có một cơ hội lộ diện trước ống kính? Mọi người thường chỉ nhìn thấy một ai đó từ vô danh nhờ một bài hát mà nổi tiếng khắp nơi, không nhìn thấy ngàn ngàn vạn vạn người chỉ biết ngước mắt nhìn.

Uông Trung Hoa biết rất rõ mình nắm trong tay thứ tài nguyên thế nào, là thứ quyền lực thế nào, nó là thứ xuân dược có thể khiến cho nữ nhân phải điên cuồng, vậy mà đứa con gái ngu xuẩn đó dám từ chối mình, dám coi thường cơ hội mà mình ban cho, vậy thì đừng trách mình đuổi cùng giết tận.

Cho nên vừa rồi Uông Trung Hoa đã dặn trợ lỳ của mình, thông báo với bên tổ chức, trước đó ông ta tiến cử Tần Tây Trăn, vì có chuyện đột xuất mà thủ tiêu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận