Trùng Nhiên

Chương 275: Vì sao lạc mất nhau.

Vì không để Trình Nhiên lo, Khương Hồng Thược mãi cuối cùng mới chịu nói ra tình hình sức khỏe của bản thân, vì chiếu cố tâm tình của y, Khương Hồng Thược cũng gọi điện thoại tới trước, điện thoại vừa gọi tới vội nhận máy, khiến Trình Nhiên có cảm giác cô đang cẩn thận từng li từng tí vậy.

Đó không phải là cách bạn bè chơi với nhau, Khương Hồng Thược hoạt bát nghịch ngợm đành hanh của y đâu rồi?

Cuộc điện thoại này, cứ thiếu tự nhiên thế nào đó.

“ Còn tin tức gì chưa nói, phạt bạn phải nói với mình.”

“ Phạt á?” Khương Hồng Thược kêu lên:

“ Tất nhiên là phải phạt rồi, bị bệnh nghiêm trọng tới nằm viện nhiều ngày mà không nói cho bạn bè biết, bạn có biết rất nhiều chuyện chính vì ý tốt không muốn để đối phương lo lắng mà dẫn tới hiệu quả trái ngược không? “ Nếu là người cùng tuổi khác, Trình Nhiên không nói mấy lời nghiêm túc thậm chí hơi nặng lời như vậy, nhưng với nha đầu tin rằng có thể hiểu: “ Quan hệ giữa người với người như nút thắt, cả hai bên cùng kéo mới chặt, không thể chỉ nói tin vui không chia sẻ chuyện buồn. Bởi nếu sợ nói ra chuyện không hay của mình, sẽ không có sự cảm thông, sẽ hời hợt, rồi càng ngày càng khách khí qua loa rồi thành người xa lạ. Bạn bè thực sự là phải tham gia vào cuộc sống của nhau, biết được hỉ nộ ái lạc, biết được lúc khó khăn để cổ vũ, biết được thành công mà chúc mừng.”

“ Oa, cậu nói hay quá. “ Khương Hồng Thược hớn hở: “ Còn lời gì hay như vậy nữa không? Nói cho mình nghe đi.”

Trời đất, mình tốn bao nước bọt vậy mà thành diễn kịch cho người ta xem à, Trình Nhiên bực mình: “ Hiện giờ trừng phạt bạn, nói đi, mấy chuyện bí ẩn ấy. Chuyện của trong nhà bạn chẳng hạn, ân oán tình thù của hào môn đại viện, bạn chắc không lạ gì nhà mình nữa phải không, còn bạn luôn che che giấu giấu, mau nói ra.”

Khương Hồng Thược dè dặt nói: “ Đổi cách khác được không, hay là mai mình gọi điện cho cậu.”

“ Quá nhẹ, gọi điện cho mình cũng coi là trừng phạt à? Này đồng chí, tư tưởng của đồng chí có vấn đề rồi.”

“ Vậy cậu muốn thế nào?”

“ Lăn lộn trên mặt đất, sau đó ngửa cổ kêu ba tiếng ... “ Thấy Khương Hồng Thược phối hợp với mình như thế, Trình Nhiên sinh ra cảm giác tà ác, đáng tiếc thời này không có video call, nếu không nhìn cảnh Khương Hồng Thược lăn lộn trên giường thì cứ phải gọi là :

“ Trình Nhiên, cậu chán sống rồi. “ Khương Hồng Thược quát lên cắt ngang ảo tưởng bậy bạ bên kia:

Hai người cứ vậy "lời qua tiếng lại", Khương Hồng Thược không chịu nổi Trình Nhiên gây sức ép, đành phải nói ra một chuyện trong gia đình mình.

“ Mình nhớ một chuyện liên quan tới dì ba của mình, dì ba sinh ra trong khu tập thể quân khu, từ nhỏ có người bạn lớn lên cùng, là con trai của chiến hữu ông ngoại mình, hình như tên Lương Thật, tính cách hoạt bát, cũng thật thà ôn òa, thông minh hiếu học. Hai người cùng nhau đi chung nhà trẻ, cùng học tiểu học, tuy sơ trung cao trung không học cùng nhau, nhưng hai trường cách nhau một con phố, dì ba mình hay trốn học sang tìm chú ấy. Hai nhà kỳ thực có ý ghép chú dì ấy thành đôi, cho nên mắt nhắm mắt mở thôi. Tình cảm cả hai phát triển rất tốt, rồi đều cùng lý tưởng thi vào học viện y, bạn bè đều cho rằng họ là đôi trời sinh, dì ba mình xinh đẹp lắm, mình cũng xem ảnh của chú Lương Thật rồi, trông giống Kim Thành Vũ... Mình tưởng tượng ra cảnh nếu hai người họ mà sóng vai đi bên nhau trên con đường lá rụng cuối thu, thế nào cũng khiến người ta tưởng minh tinh quay phim.”

“ Ừ, rồi sao? “ Trình Nhiên có linh cảm, mấy câu chuyện đẹp như thơ kiểu thế này thường không kết thúc có hậu:

Khương Hồng Thược tiếp tục kể: “ Về sau chú Lương Thật thi vào Học viện y Nhân dân, dì ba mình kém hơn, vào Đại học y Bắc Kinh. Trường chú Lương Thật áp lực học tập rất lớn, ai cũng biết trường đó lấy được bằng tốt nghiệp còn khó hơn cả thi vào, hai người ít gặp nhau, dì ba mình thông cảm cũng đồng thời hết lòng cổ vũ. Hai người hẹn nhau tốt nghiệp sẽ kết hôn, nhưng chú Lương Thật học tới năm thứ sáu thì có cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, mà đi một cái là năm năm, vì sự nghiệp của chú ấy, dì ba mình cắn răng chấp nhận.”

“ Ừ, Học viện y học Nhân dân tới giờ vẫn là đại học y tốt nhất nước ta, Lương Thật học ở đó mà còn có cơ hội ra nước ngoài đúng là rất giỏi, hiếm có.” Trình Nhiên bình luận:

“ Dì ba mình khi đó cũng nghĩ vậy đấy, chỉ là tình cảm đó kiên trì tới khi Lương Thật đi năm thứ ba, khi đó dì ba đã 28 tuổi rồi, hai người bỗng nhiên chia tay. Sau này dì ba mình nghĩ lại, không ngờ chẳng tìm ra lý do chia tay, toàn vì mấy chuyện cãi và vụn vặt chẳng ai nhường ai, vốn nghĩ là chia tay xem ai không chịu được trước phải xuống nước nhận thua, nhưng dì ba mình kiêu ngạo, Lương Thật cũng kiên nhẫn, thế là thoáng cái bao năm trôi đi, khi gặp lại cả hai đều lập gia đình riêng, đều có con.” Khương Hồng Thược giọng buồn buồn:” Năm ngoái bạn học tụ họp, chú Lương Thật từ nước Mỹ trở về, hai người đều đã gần 40 rồi, nhưng năm tháng tựa hồ giữ lại tuổi xuân cho họ, mình xem ảnh họ chụp chung, vẫn đẹp đôi, ánh mắt chú Lương Thật nhìn dì ba mình vẫn ấm áp ..”

“ Mình có hỏi dì ba mình, có hối hận không? Dì ba mình nói, có gì mà hối hận, hai người họ đều có gia đình hạnh phúc rồi, ông trời đã cho họ thứ mỹ hảo nhất. Chỉ là dì ba mình vẫn không hiểu, hai người từ nhỏ tới lớn sóng vai đi bên nhau hai mấy xuân hạ thu đông, cuối cùng vì sao lại để lạc mất nhau?”

Trình Nhiên thở dài, cuộc đời xưa nay là như vậy, nhìn có vẻ mỗi người đều làm chủ bản thân, nhưng chẳng ai có thể thoát khỏi quy tắc của nó, tới cùng nhìn như đều cho mỗi người báo đáp tương ứng, nhưng đồng thời cũng nuốt chửng những thứ vốn hoàn mỹ, ví như 28 năm thanh xuân, như niềm tin từng kiên định thủa nào.

Đôi khi chỉ là người đi cùng một chặng đường đời mà thôi.

Khương Hồng Thược tổng kết lại: “ Dì ba mình giờ kể lại cho mình nghe cũng không thương cảm, chỉ thấy đó là chuyện khó tưởng tượng nó từng xảy ra, cảm khái tạo hóa trêu người .”

Trình Nhiên đột ngột nói: “ Mình thấy, thuận theo tự nhiên là được, đâu cần gượng ép.”

“Í, mình cũng thấy thế đấy.”

Hai người bất tri bất giác nói chuyện cả một tiếng đồng hồ, đến khi ngoài cửa phòng Trình Nhiên có tiếng gõ cửa cộc cộc, là mẹ y kiếm cớ mang hoa quả vào, thế nên đành cúp điện thoại tạm biệt.

Câu chuyện của dì ba Khương Hồng Thược đã kết thúc rồi, nhưng cuộc trò chuyện của họ vẫn còn dang dở.

Trình Nhiên đoán chừng Khương Hồng Thược đại khái vì chuyện của dì ba mình ảnh hưởng, cho nên mới cẩn thận giữ gìn đoạn hồi ức hai người cùng trải qua ở Sơn Hải.

Không gian nhỏ làm báo tường sau tấm ván cách ly, lúc nắm tay nhau truy đuổi tội phạm hung tàn, rồi những buồi chiều êm đềm cùng nhau ôn tập, đều là thời gian không thể cắt bỏ trong cuộc đời cô.

Nhưng ký ức sẽ bị khoảng cách cùng thời gian phai mờ, rồi đến một ngày sẽ thành kỷ niệm khiến người ta kể lại bình tĩnh, chẳng còn cảm giác rung động trong tim nữa.

Gác điện thoại xuống thì thời gian lúc này đã gần 11 giờ rồi, trong thời gian đó Từ Lan đi qua cửa số phòng Trình Nhiên mấy lần, hồ nghi nhìn con trai gọi điện mãi chưa thôi.

Trình Nhiên đứng dậy làm mấy động tác vặn mình, sau đó trở về bàn, mở sách vở ra trước mắt, y không phải là người khổng lồ về tư tưởng, người tí hon trong hành động, xưa nay một khi y đã xác lập một mục tiêu y sẽ tràn đầy động lực liên tục hướng về nó.

Trước kia động lực của y là tiền bạc và danh lợi, cuối cùng gặp lại Dương Hạ mới nhận ra, mình chẳng có gì cả.

Giờ động lực của y là vì cha mẹ, là vì mỗi một người và việc y không muốn bỏ lỡ diễn ra xung quanh, để sau này nhìn lại không phải hối tiếc về quá khứ, không phải thẹn với lòng, vậy là rất tốt rồi.

Còn cuối cùng dẫn tới cái cái, hãy để thuận tự nhiên đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận