Trùng Nhiên

Chương 415: Nhịp sống mới.

Tần Thiên rất cảnh giác với Trình Nhiên, không thể nào có chuyện Trình Nhiên giúp mình một cách vô tư được. Cô cho rằng sớm muộn Trình Nhiên sẽ giở trò gì đó, nói không chừng vì giới thiệu cho mình việc làm thêm lương cao mà được nước lấn tới, giống như những kẻ theo đuổi cô bày đủ mọi thủ đoạn, cô quen thuộc quá rồi, lòng cười lạnh, cậu có khác gì Quách Dật?

Đám con trai các người chỉ thèm muốn cơ thể đẹp đẽ của tôi thôi.

Kết quả là rất bất ngờ, Trình Nhiên thật sự ngồi xuống cái bàn gần cửa sổ, bật đèn bàn lên, sau đó lấy sách vở ra làm bài tập, thi thoảng ngẩng đầu lên, dùng dĩa khoét một miếng bánh nhỏ, hoặc là nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt chuyên chú chẳng để ý tới tiếng ồn ào xung quanh, không ngờ có sức hút kỳ lạ.

Tần Thiên bận rộn chạy qua chạy lại làm việc của mình, thi thoảng quay đầu nhìn về phía đó. Trình Nhiên vẫn làm bài tập, sau đó cô nhận ra không chỉ có mình, mà một nữ phục vụ viên khác cũng liên tục nhìn về phía nam sinh tuấn tú đó.

Trong lòng cô xì một tiếng, chẳng phải nói là làm bài tập à, sao lấy sổ tay ra vẻ vời rồi, không phải là lén lút vẻ tranh mỹ nữ khỏa thân gì đó chứ hả?

Đợi một lúc sau đến giờ cơm, khách vơi đi phần nào, Tần Thiên kỳ thực là phục vụ viên bận rộn nhất ở đây, vì nhiều khách thích gọi cô. Vừa rảnh rỗi định đến châm chọc Trình Nhiên vài câu, đúng lúc đó Trình Nhiên dọn dẹp đồ dùng, một tay cầm ngược cặp sách trên vai, một tay khẽ vuốt nhẹ cái mô hình ở gần bàn, sau đó đi ra cửa, biến mất trong phố xá đã loang lổ ánh đèn xanh đỏ.

Cứ vậy mà đi sao?

Trong lòng cô bỗng dâng lên nỗi buồn vô cớ.

Cuộc sống hiện giờ của Trình Nhiên là như thế đấy. Bởi vì mẹ y gần đây cũng bận chuẩn bị mở công ty, cha y không còn phải nói gì thêm, không gây ra vài chuyện lớn như lần trước chửi mắng Tôn Tiêu thì khó gặp cha lắm.

Bởi thế Trình Nhiên bị bỏ rơi rồi, không khác gì lúc còn bé, tan học tự kiếm cái mà ăn. May mà y nhiều tiền, kiếm chỗ ăn vừa miệng không khó, sau đó ăn xong lại tới Thiên hành đạo quán.

Tần Thiên cũng nhận ra rồi, Trình Nhiên là vị khách đặc biệt ở đây, lần nào cô đi làm thêm cũng thấy y, té ra cứ tan học là Trình Nhiên lại tới nơi này làm bài.

Mới đầu Tần Thiên cũng đi làm buổi đực buổi cái, bây giờ cô từ chối hết lời mời của Quách Dật lẫn bạn bè, gần như ngày nào cũng đi làm thêm, đó gần như thành thói quen đương nhiên.

Nằm ngoài dự liệu của cô là, Trình Nhiên tới chẳng tìm cô, mà chỉ làm việc của mình, không làm bài tập thì cầm bút vẽ vời gì đó, hoặc là xem sách. Có nhiều lúc Trình Nhiên tới thì cô bận, do phục vụ viên khác tiếp y, đến lúc Trình Nhiên xong việc rời đi, hai người thậm chí còn chẳng giao lưu anh mắt với nhau cái nào.

Chỉ có một điểm chung, là Trình Nhiên luôn ngồi ở vị trí bên cửa sổ, cạnh cái mô hình mà giờ Tần Thiên đã biết được gọi là Thái Không Bảo Lũy. Đó là món đồ chơi nhập khẩu, có thể biến hình từ robot thành phi thuyền không gian, quý lắm, không ai trong quán được đụng vào, kể cả là để lau chùi.

Đôi khi cô tới chào hỏi Trình Nhiên, đôi khi là phục vụ viên khác, hai người không hề cố ý tiếp xúc, tình cờ ánh mắt chạm nhau, Trình Nhiên gật đầu.

Gật cái đầu cậu.

Tần Thiên rủa thầm trong lòng.

Vờ vịt cái gì chứ, chẳng lẽ không phải cậu theo đuổi tôi à?

Chỉ là hành vi của Trình Nhiên hết sức lạ lùng, làm đôi khi Tần Thiên không quá chắc chắn nữa.

Ít nhất là cô có thể xác nhận một điểm, trừ lần đầu tiên cô mời khách ra thì lần nào Trình Nhiên cũng tự trả tiền, hơn nữa đều gọi những món đắt tiền thôi. Đã thế còn kén ăn kinh khủng, nếu uống cà phê hoặc ăn bánh mà không hải lòng là gọi phục vụ viên hoặc chính Tương Chu tới phàn nàn, chứng tỏ hôm đó y nói thật, đúng là rất nhiều tiên. Vì Trần Thiên ngầm tính rồi, Trình Nhiên ít thì tiêu 30 đồng, nhiều là 50, mỗi ngày trung bình 40 đồng, cả tháng y tới đây tốn hết 1200, gấp ba số tiền tiêu vặt trước kia của cô, bằng lương cả tháng của công chức bình thường.

Nếu nói cậu ta muốn khoe khoang giàu có với mình thì không giống, Tần Thiên có rất nhiều người theo đuổi, những người kiên nhẫn cực cao không ít, nhưng tuyệt đối không như Trình Nhiên, liền mấy ngày thậm chí không nói chuyện với cô lời nào, cũng ít giao lưu với xung quanh.

Mỗi ngày giống như chỉ chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nếu không phải y có toán tính gì quá thâm sâu, vậy chỉ có một khả năng làm Tần Thiên vừa thở phào lại vừa hụt hẫng ... Trình Nhiên không định tán tỉnh cô.

Cậu ta trước đó cũng nói là quen biết ông chủ của nơi này, mà hiện giờ nhìn cậu ta cứ hết giờ học lại tới ngồi vào đúng cái chỗ quen thuộc, xem ra rất có khả năng là thói quen của cậu ta, chẳng lẽ bởi vì thế mà quen với Tương Chu?

Mặc dù mỗi ngày đều có những suy nghĩ lung tung, mặc dù mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Trình Nhiên ngồi ở trong cái góc đó, nhưng mỗi người một việc. Trình Nhiên ngồi viết vé xem sách, thi thoảng đứng dậy đi vòng quanh, hỏi han người chơi khác, có khách hàng tới đây chơi quen, thiếu người cũng gọi y tham gia. Thường thì Trình Nhiên không từ chối, rủ gì cũng y chơi, có vẻ biết nhiều lắm, Tần Thiên bĩu môi, lại chả biết, chàng "lêu lổng" ở đây suốt mà.

Còn Tần Thiên, là phục vụ viên, công việc là cố định rồi, vài việc đó thôi, nhưng cô không nhàm chán. Khách dần quen với cô, lạ mặt trêu ghẹo vài câu, quen rồi lại khá lịch sự, khàng hàng nơi này đa phần là người có học thức, kể ra môi trường làm việc rất thoải mái.

Về cơ bản khi trời tối Trình Nhiên sẽ dọn dẹp đi trước, nếu lúc đó Tần Thiên ở gần, y sẽ gật đầu coi như chào rồi đi.

Cứ thế liền thành thói quen sinh hoạt mới, hôm nào Trình Nhiên đến muộn, Tần Thiên ngó nghiêng ngoài cửa, thắc mắc không biết có chuyện gì? Sau đó Trình Nhiên tới ngồi ở chỗ quen thuộc, dù cô bận làm việc chẳng để ý tới, nhưng hình như có thêm chút an tâm.

Từ lúc bóng tối bao phủ cuộc sống của cô, không hiểu sao lúc bình tĩnh nhất chính là nhìn thấy nam sinh kia lặng lẽ ngồi trong góc.

Nhưng tiếp đó chuyện xấu đi, hôm đó thứ sáu Tần Thiên không tới Thiên hành đạo quán, thậm chí chẳng xin nghỉ phép, vì mới sáng sớm có thêm vài người nữa tới nhà, cầm đầu là một nữ nhân, nói bọn họ là công ty đầu tư Hâm Long, tới đón cha cô đi bàn việc, thuận tiện đưa cả chị dâu và con gái đi ngắm cảnh.

Trước kia khi cha làm ăn còn tốt, mỗi tuần Tần Thiên đều tới thắng cảnh lớn nhỏ ở Thành Đô chơi, mặc dù những người này rất lịch sự, nhưng giọng điệu lại kiểu mệnh lệnh không cho người ta cơ may lựa chọn, hai chiếc xe thương vụ, một chiếc đi trước chở cha Tần Thiên, một chiếc đi sau chở cô và mẹ cô, cùng tới bán đảo Chu Loan.

Tới nơi xuống xe, đúng là phong cảnh tú lệ, một số hạng mục đang được xây dựng, cái tên Hâm Long càng xuất hiện khắp nơi. Sau khi xuống xe, mẹ cô suốt chặng đường cố làm ra vẻ trấn định theo sát cô không rời nửa bước, Tần Thiên thấy cha cô đi lên nói chuyện với một nam tử hơi béo, mũi khoằm, ánh mắt rất đáng sợ.

“ Vĩ ca, đây là chuyện của chúng ta, không liên quan tới người nhà của tôi, chúng ta tự giải quyết ...”

Nam tử mặc áo sơ mi đen giày vải kia vỗ vỗ vai cha Tần Thiên, sau đó quay sang hai mẹ con cô, vẫy tay chào hỏi: “ Chị dâu, tôi và anh Tần bàn chút việc, chị và cháu tới nhà khách chơi đi, dù sao lâu rồi không gặp, tôi cũng rất nhớ mọi người. Ồ, không tệ, con bé lớn thế này rồi cơ à, xinh xắn lắm, tên Tần Thiên phải không, nghe nói tới cháu rồi, cha cháu thương cháu lắm đấy .”

Không hiểu sao lời lẽ bình thường, thậm chí có phần thân thiết lại khiến cha Tần Thiên run lên, rối rít xua tay: “ Không sao, không sao đâu, hai mẹ con đi chơi đi, anh và Vĩ ca trò chuyện thôi.”

Mẹ Tần Thiên càng giữ chặt lấy cô, gian nan gọi một tiếng: “ Vĩ ca .”

Tần Thiên bất ngờ cảm thấy phẫn nộ không cam lòng, cô không sợ hãi như cha mẹ mình, có lẽ vì nhiều chuyện cô chưa biết, nhưng cô đủ thông mình để không có bất kỳ hành động dại dột nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận