Trùng Nhiên

Chương 535: Phải chịu trách nhiệm.

Không hổ danh là thành viên câu lạc bộ hùng biện, lời Chu Húc nói ra khiến người xung quanh đều gật gù tán đồng cùng khâm phục, với tuổi tác của bọn họ cho dù có nghĩ như thế cũng khó mà dùng những từ ngữ đặc sắc như thế để biểu đạt ra ngoài.

Chỉ là những lời nói này rất dễ nghe thật đấy, nhưng e lọt vào tai người đón nhận nó thì không dế chịu chút nào đâu.

Nếu như bọn họ là người đương sự Trình Nhiên, hẳn kiểm điểm lại bản thân xem có phải tình bạn của mình làm ảnh hưởng tới tiền đồ của con gái của người ta không, có nên cắt đứt quan hệ, đừng để bản thân làm kẻ ác.

Trong mắt họ, Chu Húc đã đứng ở thế bất bại, Trình Nhiên bị đẩy vào góc chết.

Đôi mắt đẹp của Khương Hồng Thược chớp chớp tựa hồ có gợn sóng trong đó, lên tiếng trước khi Trình Nhiên nói gì, cô biết cái miệng Trình Nhiên có thể độc địa ra sao, mọi người là bạn bè cả, không cần thiết làm thế: “ Thì ra bạn nghĩ như thế, cám ơn bạn, bạn nói thật hay.”

Phản ứng này không phải Chu Húc mong đợi, sao lại chẳng có chút xúc động gì như thế, vẻ mặt này của cô không khác gì bình thường. Mình nói thật hay ... Sau đó?

“ Thực ra mình luôn thấy bức ảnh của mình ở trên tấm bảng kia không đẹp, nếu như thứ hạng của mình mà tụt xuống rồi thì sẽ không phải nhìn bức ảnh đó nữa, thế thì tốt quá. “ Khương Hồng Thược cười tinh nghịch với Chu Húc: “ Cho nên, đừng thất vọng ... Có khi đó là điều mình hi vọng đấy.”

Rồi quay sang Trình Nhiên, hồn nhiên gọi: “ Đi nào, không thì chậm xe mất.”

Thế là cô nữ sinh áo trắng tinh khôi, mái tóc đen buông xõa vai, cùng chàng trai dong dỏng cao, mặt thanh tú đó trở thành hai bóng người xa dần trong mắt đám đông xung quanh.

Bỏ lại Chu Húc đứng nguyên tại chỗ như một pho tượng.

Vừa rồi, cô ấy có ý gì?

Có phải cô ấy nói, cô ấy không bận tâm tới thứ hạng nữa, nếu như sa ngã, cô ấy cũng muốn cùng tên Trình Nhiên đó sa ngã.

Thậm chí cô ấy không ngại nói trước bao người, không ngại lời của mình sẽ truyền khắp toàn trường ư?

Rời trường, Trình Nhiên và Khương Hồng Thược theo thông lệ đi cùng một chuyến xe, trước kia mỗi lần như thế bọn họ đều trao đối với nhau chuyện bài vở, tranh luận về mấy đề tài vu vơ chợt nghĩ ra, sau đó Trình Nhiên đưa cô tới bến xe gần nhà, mình lại bắt xe về Phục Long.

Thế nhưng có vẻ hôm nay những lời Chu Húc nói cũng có ảnh hưởng, suốt quãng đường từ cổng trường tới xe buýt , cả hai đều không nói gì.

Nửa cuối tháng 6, thời tiết hoàn toàn thoát khỏi trạng thái giao mùa lúc nóng lúc lạnh, hoàn toàn bước vào mùa hè hạnh phúc của nam nhân.

Nói như thế là bởi vì mỏng, ngắn, thoáng thành trang phục chủ đề của các cô gái, mặc dù mức độ văn hóa cởi mở đi đầu, Thành Đô thời cổ chẳng thể so với chốn ăn chơi khét tiếng như Tô Hàng, thời hiện đại chẳng thể so với thành phố ven biển như Quảng Châu, Thượng Hải, nhưng “Thục nữ đa tình” luôn biết cách thể hiện sự nổi bật của mình, không cần quá lộ liễu, ý nhị vẫn có thể khiến người đối nhiên nôn nao.

Bất cứ chỗ nào cũng có thể thấy vài cô gái ăn mặt mát mẻ, thanh xuân tươi trẻ, không cần nhìn mặt, chỉ cần nhìn sau lưng đã không khác gì một bữa tiệc thị giác rồi.

Mặc dù đã qua giờ cao điểm tan học, chuyến se số 27 vẫn chở không ít học sinh, đa số học sinh đi trên chuyến xe này đều có ấn tượng rất sâu về một nữ sinh xinh đẹp thi thoảng lại gặp ở chuyến xe tan học này.

Có người dò hỏi, biết cô học ở Thập Trung, thậm chí có lẽ biết cả tên cô là gì.

Không biết có bao người mỗi ngày tan học lên xe đều nhìn chằm chằm vào cửa xe, mong đợi duy nhất là bóng dáng đó xuất hiện, nắm lấy tay cầm hoặc ngồi xuống vị trí nào đó, cho tới tận khi xuống xe.

Thời học sinh là thế đấy, chỉ cần nhìn một bóng dáng nào đó thôi, vậy là đủ trải qua một ngày vui vẻ rồi.

Hôm nay cửa xe xoạch một tiếng mở ra, nữ sinh nhiều người mong đợi đi vào, nhưng mắt chưa kịp sáng lên đã thấy một nam sinh khiến người chẳng hoan nghênh đi cùng.

Nhưng nam sinh đó có khí chất thoải mái phiêu dật, làm người ta hình như chẳng thể thực sự ghét bỏ được.

Động cơ chạy xăng của chiếc xe buýt phát ra tiếng ầm ầm, xe lăn bánh còn rung lắc khe khẽ, trên xe không đông lắm, nhưng không còn chỗ ngồi nữa, bọn họ nắm vòng treo mà đứng. Thành phố quá khứ chưa có BRT, chưa có tàu điện ngầm, thậm chí xe buýt còn chưa có điều hòa nhiệt độ, mở cửa sổ ra để gió lùa vào theo xe di chuyển mang tới sự mát mẻ, thổi tóc của Khương Hồng Thược bay lất phất.

Suốt cả quãng đường không ai nói gì, khi Trình Nhiên còn có chút lo lắng vì nha đầu hay suy nghĩ quá nhiều này thì Khương Hồng Thược mắt nhìn ngoài cửa sổ, miệng nói: “ Trình Nhiên, chuyện vừa rồi cậu nhìn thấy rồi đấy ... Cho nên cậu phải chịu trách nhiệm với mình.|

Một người anh em ngồi ngay gần chỗ bọn họ đứng đang uống coca, nghe thấy phụt một cái, do cố nén không phun ra ngoài đâm ra bị sặc coca lên mũi, tức thì ho khù khụ không dứt.

Không chỉ duy nhất một người, cả nam tử trung niên ngồi ngay sau đó cũng phải ngẩng đầu lên, nhìn Trình Nhiên lại nhìn Khương Hồng Thược từ trên xuống dưới một lượt, nuốt nước bọt mấy lần.

Trời ơi, thế nào là "chịu trách nhiệm với bạn?"

Trình Nhiên khi đó thoáng lơi tay suýt ngã, sau đó vẻ mặt như hận không thể ăn thịt cô, nha đầu này cố ý nói thể, nhìn cái kiểu nhịn cười hết sức xấu xa kia là biết rồi.

Sẽ có một ngày cho nha đầu đó biết, đem chuyện này trêu chọc nam sinh có thể rước lấy hậu quả thế nào.

Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, Trình Nhiên khôi phục rất nhanh, chỉ là vẻ mặt buồn bã: “ Mình đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với bạn, chỉ là chỗ mẹ bạn ... Không dễ ăn nói.”

Để xem bạn đối phó ra sao?

Trong xe lúc này ngoại trừ tiếng động cơ ra thì im phăng phắc, đúng là thói đời ngày càng đi xuống mà, người trong xe đau đớn vô cùng, cô gái trông băng thanh ngọc khiết như thế, vậy mà ...

Trong tầm nhìn của Khương Hồng Thược, thấy ánh mắt Trình Nhiên nhìn chằm chằm vào chân mình, cô biết y thích nhất nhìn đùi nữ sinh, thế nên luôn gợi ý cô mặc váy, đồ xấu xa đó, tiềm thức lùi lại kéo giãn khoảng cách, miệng không chịu thua:” Liên quan gì tới mẹ mình, mẹ mình không quản chuyện học tập của mình ... Cho nên, là cậu là người thấy giáo chỉ định mình giúp đỡ, sắp thi cuối kỳ rồi, phải nỗ lực lên. Nếu không mình mất mặt lắm đấy, mình mà mất mặt, sẽ bắt cậu học thêm, nói không chừng sẽ giám sát cậu làm bài, không làm xong không cho đi.”

Cả đám người đầu óc vừa tưởng tượng ra không biết bao nhiêu thứ máu chó bừng tỉnh, thở phào, thì ra cô bé nói chuyện học tập thôi.

Thế là trong xe lại khôi phục tiếng nói cười rộn ràng.

Trung niên nam tử xách cặp xuống xe, nhưng đầu vẫn còn vương vấn giọng nói nhẹ nhàng hồn nhiên của cô gái.

Ông ta chỉnh lại cổ áo, tay khẽ nhấc cái cặp da thật đã dùng tới mười năm, trong đó có phương án hạng mục đang làm dở, về phải thức đêm để hoàn thành, bên B vờ vịt đề xuất mấy ý kiến sửa đổi, nhưng kỳ thực ý đồ không phải ở đó, vài ngày tới ông ta bỏ máu chơi vài ván mạt chược với họ.

Chợt nhớ lại rất nhiều năm trước cũng có một cô gái như thế, tay chống hông giám sát mình làm bài, đáng tiếc đến giờ khuôn mặt thế nào cũng không nhớ nổi nữa rồi, giờ hẳn cũng làm vợ làm mẹ, tất bật với cuộc sống.

Không quay về được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận