Trùng Nhiên

Chương 707: Đừng học cái xấu.

Ở một số thành phố kinh tế phát triển chính sách cởi mở, vì chiếm lấy địa vị đi đầu sản nghiệp mới nổi, đưa ra nhiều chính sách rộng rãi mời những công ty có tiếng tới. Lý Minh Thạch đã liên hệ với chính phủ Nam Châu thăm dò ý hướng, bọn họ biểu thị hoan nghênh, có thể cho phía CQ điều kiện ưu đãi để mua đất hoặc tòa nhà thương nghiệp tại khu Nam Hối.

CQ nếu vào Nam Châu, lúc này nhìn có vẻ như sẽ phải tốn một đống tiền, nhưng riêng ưu đãi mua đất ở khu Nam Hối, tương lai làm ăn thua lỗ bán đất đủ bù rồi.

Đương nhiên đó là đảm bảo phụ, Trình Nhiên chưa tới mức ngồi đợi đất lên giá kiếm tiền, chỉ là CQ lập chi nhánh, đây là vụ làm ăn chỉ lãi không lỗ.

Sau khi Trình Nhiên đưa ra kết luận có thể, xác định việc này, Lý Minh Thạch còn nói: “ Sao, kế hoạch phòng nghiên cứu hay không, hay chúng tôi xác định ở đại học Trung Nam, để cậu cảm thụ cuộc sống BOSS ẩn ở trường đại học.”

Thế là dưới bề ngoài cuộc sống yên bình của Trình Nhiên, binh mã trong tay y đều đang âm thầm điều động.

Ngoài ra còn có điện thoại của Triệu Thanh, Triệu Thanh đã đi công tác một thời gian khá dài rồi, tư liệu tổng họp được rất nhiều, hắn gọi điện là để thông báo đã gửi tài liệu qua email thôi.

Trình Nhiên xem đống tài liệu đó mà hô to, thôi xong, khai giảng chưa lâu đã phải trốn học rồi, mình thật không xứng với chức trách lớp trưởng.

Thứ sáu ngày hôm đó, Vương Tân Bác về nhà tờ chiều hôm trước, sáng hôm sau lái một chiếc Toyota Corrolla vào khoa vi tính, vừa đi vào phòng đã vẫy vẫy chìa khóa với ba người bạn cùng phòng: “ Tôi lái xe của mẹ tôi tới, hôm nay đi đưa đồ ăn vặt cho bạn gái, mấy cậu chẳng phải nói muốn xem mặt cô ấy à? Cùng đi đi.”

Lão Quách hưởng ứng ngay, hú lên như khỉ đột: “ Nói thật đấy nhé?”

Đại Duy gật đầu: “ Dù sao hôm nay tôi xem thời khóa biểu rồi, chẳng có môn nào quan trọng, buổi chiều nhờ người ký tên điểm danh hộ là được.”

Lý Duy có chút khó xử, vì hắn tham gia một câu lạc bộ, hôm nay câu lạc bộ có buổi tọa đàm, hắn đã mời Trình Nhiên và Lão Quách đi cùng. Ba người bạn của Trình Nhiên đều rất tích cực hòa nhập vào cuộc đời đại học, mỗi người gia nhập vào các câu lạc bộ khác nhau, còn rủ Trình Nhiên tham gia, nhưng Trình Nhiên từ chối.

Vương Tân Bắc đề nghị: “ Vậy trưa nay chúng ta tới học viện ngoại ngữ ăn cơm, xem xem nơi trong truyền thuyết mỹ nữ như mây là thế nào, chiều tôi lái xe đưa các cậu về nhà rồi tiếp tục bồi tiếp cô ấy?”

Trình Nhiên sao cũng được nên chiều theo ý kiến của đa số, cả đám hú hét xuống lầu đi vào xe của Vương Tân Bác. Xe hơi thì chẳng còn gì lạ, cơ mà ngồi xe của bạn mình vẫn thấy có chút hãnh diện, tay lái của Vương Tân Bạc không thuần thục cho lắm, nhưng đủ dùng. Mọi người phát hiện ra ghế sau có túi đồ ăn vặt lớn, cuối tuần này bạn gái hắn là Cao Duyệt không về nhà, có hoạt đồng ở trường, hắn tới đưa đồ tiếp tế.

Tới Học viện ngoại ngữ thì đã là 11 giờ, Cao Duyệt ôm sách tới khu phòng học, là nữ sinh khá cao, thân hình cân đối, rất xinh đẹp, tuy nhiên hơi gầy một chút, nên không nảy nở cho lắm, có điều vẫn được điểm 8 của anh em trong phòng 409.

Bọn họ đã xem đĩa VCD ghi lại màn biểu diễn của Cao Duyệt rồi, không những xinh đẹp còn có tài nghệ nữa. Chỉ là lần đầu gặp đám người bọn họ, rất là rụt rè, nhỏ nhẹ nói "chào các bạn", làm ba tên thì hết hai phơi phới theo.

Vương Tân Bác chỉ tập trung lo giới thiệu món đồ ăn vặt chuẩn bị cho cô, chân thành lại chu đáo, có thể nhìn ra Cao Duyệt cảm động lắm.

Bọn họ đứng dưới khu phòng học, người qua lại đều liếc nhìn mấy cái, trong đó có vài nam sinh có vẻ không thoải mái, xem chừng là vốn để ý tới Cao Duyệt, có tên tới chào hỏi cô, nói cười vui vẻ, từ đầu tới cuối không thèm hỏi Vương Tân Bác là ai, thể hiện địch ý khá rõ.

Lý Duy đánh mắt cho Trình Nhiên và Lão Quách, xem ra kẻ nhòm ngó bạn gái của Đại Duy không ít, thế này không an toàn, cần làm gì đó.

Đứng trò chuyện một lúc Cao Duyệt nói phải lên lớp rồi, sau đó ngại ngùng bảo ba anh chàng kia của phòng 409: “ Hay là để Vương Tân Bác dẫn họ tham quan trường học trước, đợi mình học xong chúng ta sẽ cùng đi ăn cơm.”

Lý Duy tích cực nói: “ Tôi chưa từng học ở học viện ngọa ngữ, hay là chúng ta cùng đi học đi.”

Đề nghị bất ngờ này được hưởng ứng mạnh.

Sau đó tới gần giờ vào học, rất nhiều người trong giảng đường chứng kiến một cảnh thú vị, ba chàng trai xếp hàng ngang đi trước, còn Cao Duyệt hơi đỏ mặt đi sóng vai với Vương Tân Bác phía sau.

Tới vị trí còn trống, Trình Nhiên hắng giọng một tiếng, cùng hai tên bạn còn lại hơi gập người đưa tay ra đưa tay ra, như xã hội đen nói: “Chị dâu, mời.”

Vương Tân Bác hơi bất ngờ sau đó cười lớn ôm vai Cao Duyệt ngồi xuống, ba người Trình Nhiên ngồi sau áp trận.

Lúc giáo viên từ cửa sau vào lớp nhận ra không khí hôm nay hơi khang khác, không hiểu có việc gì, có điều ông nhanh chóng nhận ra cô nữ sinh xinh đẹp là tâm điểm của lớp ngồi cùng chàng trai lạ mặt, là người từng trải, ông biết chuyện gì, mỉm cười bắt đầu giảng bài.

Đợi hết tiết học khiến vô số nam sinh tan nát cõi lòng ấy, đám người 409 ưỡn cao ngực rời khỏi giảng đường như gà trống đắc thắng, Cao Duyệt cứ xấu hổ mãi, thậm chí suốt cả bữa cơm đều không nói mấy câu. Tới khi ăn xong sắp chia tay mới vừa buồn cười vừa xấu hổ nói nhỏ: “ Bạn cùng phòng của anh kiểu gì ấy.”

Vương Tân Bác cười nói: “ Lý Duy lắm trò, là cây hài trong phòng, chuyện hôm nay anh cũng không biết trước, quá nửa là chủ ý của cậu ta. Lão Quách trông lôi thôi vậy chứ em đừng xem thường, ở quê có người đợi về kết hôn rồi đấy, không phải chỉ một nhà.”

“ Oa, thực sự không nhìn ra.”

“ Ừ, còn Trình Nhiên, cậu ấy nhìn hiền lành thế thôi, nhưng ở trong phòng là người dám chơi nhất, chuyện kia anh đoán La Duy nghĩ ra, sau đó nói với Trình Nhiên, cậu ấy mới cầm đầu cả nhóm làm chuyện này.”

“ Vậy là cậu ấy thuộc loại hình lãnh đạo. “ Tiễn ra tận cửa, Cao Duyệt kéo ống tay áo Vương Tân Bác: “ Em cứ cảm thấy bọn họ chẳng ai là người tốt, anh đừng học cái xấu đấy.”

Vương Tân Bác và bạn gái chia tay chẳng có tí quyền luyến nào, ngược lại người này huých vai người kia, người kia đánh lại, đùa qua nghịch lại, ba người kia ở xa xa nhìn có cảm xúc không tên nổi lên trong lòng.

Lý Duy xoay đầu nhìn, nói: “ Ba người chúng ta giống như chó .... Á ...”

Chưa nói dứt câu bị hai người kia ấn đầu xuống bạo hành, Lão Quách rút bật lửa ra, xoạch một cái châm điếu thuốc, đôi mắt sau làn khỏi mỏng có chút xa xăm: “ Tôi có một cô bạn vốn khá thích, là em gái lớn lên cùng nhau, tên là Tiểu Vân, giờ đang học ở thủ đô.”

Lý Duy ở dưới đất ngẩng đầu lên: “ Oa, là thanh mai trúc mã ...”

Lão Quách đá một cái: “ Ngoan ngoãn ngồi đó.”

“ Cậu kiểm điểm bản thân đi. “ Trình Nhiên cũng đá một phát, sau đó hỏi: “ Vậy rồi thế nào, tốt nghiệp xong có định đi tìm cô ấy không?”

“ Tìm cái gì chứ, có là gì của nhau đâu, người ta ở đại học nói không chừng có bạn trai rồi, huống hồ cô ấy luôn muốn bay đi, cô ấy không thỏa mãn cuộc sống ở quê nhỏ, lý tưởng cao. Tôi thì khác, tôi lười, không yên ổn, nếu không lên nghiên cứu sinh thì về quê, có sẵn nhà sẵn xe rồi, lại có bằng Đại học Trung Nam, gia đình có quan hệ, muốn kiếm việc gì cũng được ...” Nói thì nói thế, có thể nhận ra Lão Quách giọng buồn mang mác, không giống giọng điệu tay chơi từng trải mà hắn hay thể hiện ra:
Bạn cần đăng nhập để bình luận