Trùng Nhiên

Chương 589: Đó là biểu hiện thiếu chín chắn.

Nền tảng Liên Chúng của Trình Tề năm nay đã lọt vào mười trang web lớn của Thành Đô, thời buổi này do ảnh hưởng của văn bản đóng dấu đó tăng cường kiến thiết tin tức hóa, cho nên cái gì cũng có bảng xếp hạng, Thành Đô cũng tổ chức hội nghị thập đại trang web, mời truyền thông khắp nơi. CQ mặc dù tăng trưởng thần tốc, nhưng trong ấn tượng của mọi người, nó chỉ là cái phần mềm chat thôi, cho nên các phương diện đều không coi trọng.

Bây giờ trào lưu là mở trang web, các trang web đua nhau mọc lên, phát triển tưng bừng, làm mọi người "à, thì ra internet là như thế", lượng thông tin bao la muôn vẻ làm người ta say sưa đọc.

Đó là thời đại internet 1.0, quần hùng trỗi dậy, cho nên bình chọn trang web bản địa, Liên Chúng chưa xếp thứ nhất. Đứng đầu là trang tin đa truyền thông công chúng Thiên Phủ, người sáng lập là Chu Đông , muôn vàn lời tán dương đặt vào một người, ở hiện trường càng ngông cuồng tuyên bố, bước tiếp theo là chỉnh hợp thống nhất mấy nền tảng game trên mạng mà bọn họ cho là "tủn mủn manh mún", đồng thời lập nên hệ thống thông tấn diễn đàn, thay thế phần mềm Instant Messaging đang rất hot hiện nay.

Nhưng mà người ta có vốn liếng để ngông cuồng, người ta bao phủ 16 thành phố trong tỉnh, ở phạm vi toàn quốc cũng có danh tiếng lớn. Nếu nói tới lượng người dùng thì chắc chắn không thiếu rồi, trực tiếp kết nối cổng thông tin các thành thị, chẳng trách đối phương có ý đồ lớn như thế, đánh chính diện vào Liên Chúng và CQ, tất nhiên đối phương chẳng biết hai cái đó thuộc về Trình Nhiên, càng chẳng nhắm vào Trình Nhiên, người ta chỉ tiến quân nhiều đường thôi.

Đối với chuyện này đám Lý Minh Thạch không có phản ứng quá lớn, lấy thông tấn diễn đàn đối kháng với thông tấn tức thời á? Đùa à? Khác gì mấy đứa bé đóng cửa lại chơi vẽ bậy với nhau.

Phía Liên Chúng thì khi đó ở hiện trường, bị đối phương chọc giận nói, đối phương ba hoa chiến lược thôn tính ngay trước mặt mình, rõ ràng không coi Liên Chúng ra cái gì. Trình Tề ức ở chỗ phóng viên đều đi phỏng vấn người ta, không ai hỏi hắn, làm hắn không có cơ hội dị nghị.

Trình Tề sau đó trở về liên hệ với Trình Nhiên, thúc giục y khai thông việc Liên Chúng sử dụng tiền CQ, điều này bằng với cho Liên Chúng đội quân sinh lực, "Không bành trướng một chút thì có lỗi với sự gây hấn của Chu Đông."

Đương nhiên người làm sự nghiệp không phải nhất định ngươi sống ta chết, đại đa số giao phong trên thương trường, cuối cùng quy kết ở một điểm là sự phát triển của bản thân.

Trình Nhiên không vì thế mà vội vàng đẩy nhanh tiến độ, y muốn đợi sản phẩm hoàn thiện đã.

Nghỉ liền ba ngày, đến khi Trình Nhiên đi học lại hục hoặc với Dương Hạ.

Nguồn cơn là chuyện Trình Nhiên từ chối đăng ký tham gia vào bình chọn học sinh ưu tú tỉnh.

Từ khi Dương Hạ tới Thập Trung, Trình Nhiên liền khó sống, cô ở trước mặt y trách sáng dậy không chải tóc, nhíu mày khi y ăn mặc lôi thôi lếch thếch, hay gọi y lại ở hành lang chỉ trích chuyện trời ơi đất hơi nào đó. Không ít người thấy Dương Hạ "thân thiết" với Trình Nhiên mà ghen tỵ, hỏi y có phải hồi ở Sơn Hải được nữ sinh hoan nghênh lắm không, Trình Nhiên trợn mắt lên, nghi ngờ mắt tên hỏi câu đó có vấn đề.

Ngược lại, Dương Hạ và Khương Hồng Thược ở Sơn Hải vốn chẳng tiếp xúc mấy, vậy mà đột nhiên quan hệ cực tốt, thường xuyên thấy hai cô đi dạo với nhau. Gần như mỗi một nam sinh của Thập Trung đều cho rằng, cảnh Dương Hạ và Khương Hồng Thược đi bên nhau trong rừng hạnh là bức tranh làm người ta khó quên nhất cuộc đời học sinh.

Bởi thế khi Dương Hạ tới lớp số 5 gọi Trình Nhiên ra ngoài chẳng gây ra xôn xao gì, cô tìm Trình Nhiên đơn thuần là tìm Trình Nhiên thôi, chẳng liên quan gì tới chuyện nam nữ.

Hai người đứng dưới cột trụ đỏ dưới hành lang, đằng xa là tầng mây vàng đen giao thoa, Dương Hạ hỏi: “ Vì sao không tham gia bình chọn học sinh ưu tú?”

“ Nếu như là để được thư tiến cử thì bình chọn học sinh ưu tú cũng không nhận định được tiến cử mà. “ Trình Nhiên giải thích: “ Hơn nữa mình không muốn tiến cử, cao khảo là đá thử vàng, phải khiêu chiến mới có ý nghĩa.”

“ Cậu lẫn lộn ưu tiên rồi, thế không phải thi chỉ để thi sao, mục đích cuối cùng là gì? Là để vào trường đại học tốt, trước mắt cậu có một cơ hội tốt, tuy chỉ là khả năng, nhưng nên dốc toàn lực tranh thủ chứ. “ Trong đôi mắt Dương Hạ phản chiếu bầu trời u ám mang chút lo lắng:

“ Mình chỉ muốn lấy tâm thái bình thường tham gia cao khảo thôi, không nghĩ quá nhiều.”

“ Cậu từng thi rồi à?”

Trình Nhiên sững người, tích tắc cảm giác Dương Hạ biết được cái gì, cô là người cuối cùng y gặp trước khi quay về, chẳng lẽ cô ấy cũng ...

Tất nhiên là không phải.

“ Cậu chưa tham gia, chưa trải qua, sao hiểu đó là thứ thế nào, sao biết là dùng tâm thái bình thường đi thi, nhất định có kết quả tốt.”

Đúng rồi, làm sao có thể nói với cô ấy là mình từng thi rồi, hơn nữ ký ức cực kỳ sâu, chuyện đó một khi trải qua là từ tân binh biến thành lính kỳ cựu rồi, kinh nghiêm đó vẫn còn, thêm vào kiếp này bổ xung tri thức, đối với người bình thường thì đó là vạch phân chia ranh giới cuộc đời, với y, y có thể ung dung vào trường thi trải nghiệm lần nữa.

“ Đó không phải là chuyện chắc cả mười phần, cho nên trước đó chuẩn bị thế nào cũng không hề quá. Nếu cậu đơn thuần vì thấy Hồng Thược tự chối tiến cử rất ngầu muốn học theo, nếu đúng là như vậy thì ... Mình thấy cậu vẫn thiếu chín chắn như cũ.”

“ Bạn nghĩ về mình như thế sao? “ Trình Nhiên giơ tay lên trời làm động tác bất lực, mẹ và Dương Hạ giống nhau, đều nhìn y như đứa bé chưa lớn:

“ Không phải sao, mình cùng cậu đi nhà trẻ, học tiểu học, trung học, mình thấy đủ các chuyện cậu làm rồi. “ Dương Hạ mặt hết sức nghiêm nghị nói: “ Giống như Tạ Chấn gia cảnh rất tốt, một lần tham gia sinh nhật của Ninh Ninh, cậu ta mặc quần jean mới nhất, phối hợp với áo sơ mi trắng, vừa xuất hiện đã thu hút hết sự chú ý của mọi người. Vài ngày sau cậu cũng mặc quần jean áo thun trắng bắt chược hành vi của Tạ Chấn trước mặt đám nữ sinh. Nhưng áo sơ mi mà cậu mặc là loại bình thường do trường học phát, quần jean của cậu thì giặt tới bạc phếch, sao so được với hàng hiệu mới nhất của người ta, nhưng cậu đơn thuần nghĩ mọi người thích phong cách đó, cố ý thu hút sự chú ý của đám nữ sinh đúng không?”

Trình Nhiên trố mắt, có chuyện đó à, y vắt óc suy nghĩ, không, không có tí ấn tượng nào hết: “ Mình còn chẳng nhớ, làm sao bạn nhớ được?”

“ Điều đó không quan trọng, quan trọng đó là sự thật, có lẽ lời mình nói với cậu không là gì, cậu sẽ không nghe đâu, mình cũng có chuẩn bị tâm lý rồi, mình làm việc mình nên làm thôi. “ Dương Hạ nói tới đó quay ngoắt đi, giọng như có chút tổn thương: “ Coi như là khuyến cáo của một người bàng quan đã nhìn cậu lớn lên đi.”

Nhìn theo bóng lưng Dương Hạ đi xa dần, Trình Nhiên chỉ biết thở dài, hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, càng là một đôi oan gia. Người này quan tâm tới người kia, nhưng tính cách có quá nhiều xung khắc, càng lớn lên thì điều này thể hiện rõ ràng, vì thế trước kia khi biết mình rời khỏi Sơn Hải, cô ấy gửi lá thư từ biệt, thà chia tách vào năm tháng tốt nhất , còn hơn sau này oán trách nhau thất vọng về nhau.

Cái câu chuyện Dương Hạ nói đã lâu lắm rồi, Trình Nhiên không nhớ được, nhưng y dám chắc chắn rằng, mình làm thế không phải để đám nữ sinh chú ý.

Khi đó y chỉ muốn Dương Hạ nhìn mình thêm một cái mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận