Trùng Nhiên

Chương 687: Từ Tử Lăng của khoa hóa học. (1)

Trường đại học Trung Nam thực sự rất rộng, phải nói là quá rộng, cây trồng rậm rạp, đi trong đó có những đoạn cảm giác lạc vào rừng vậy, trường không đặt trong trung tâm thành phố, mà chỉ ở một địa khu ngoài rìa, cho nên có cái lợi là diện tích cực rộng.

Là một trường thiên về khoa kỹ, cho nên mọi người luôn có ấn tượng rằng nữ sinh ở đây không nhiều, nhưng sự thực đây là một sự hiểu lầm.

Theo tỉ lệ mà nói, trường có tỉ lệ nam nữ là 4 1, đem so với mặt bằng chung đích thực là ít thật, nhưng nên biết đại học khoa kỹ Trung Nam có tới 4 vạn sinh viên , cho nên tính ra, riêng lượng nữ sinh của trường bằng nguyên tổng số học một trường đại học nhỏ rồi.

Bởi thế trong trường còn từng có một câu chuyện thế này, có một anh chàng vốn muốn thi vào đại học Trung Nam , nhưng rốt cuộc lại thi vào đại học Ngoại Ngữ sát bên cạnh vì tin đồn ở đó mỹ như như biển. Rồi một ngày tới đại học Trung Nam làm khách, nhìn thấy nơi này mỹ nữ khắp nơi, kêu lớn năm xưa điền nguyện vọng tên nào nói đại học Trung Nam toàn khủng long nữ, thực sự hại đời nhau.

đại học Ngoại ngữ đúng là tỉ lệ nữ sinh rất cao, nhưng mà số lượng nữ sinh còn chưa bằng một nửa nữ sinh đại học Trung Nam kìa, cho nên mỹ nữ ít hơn là điều tất nhiên.

Câu chuyện xương máu này dạy cho chúng ta điều gì, đó là nhìn sự vật chớ nhìn bề ngoài, phải dùng đôi mắt khoa học để thâm nhập bên trong, thấy được bản chất. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!

Trình Nhiên thuần thục dẫn cha mình đi qua một loạt quy trình làm thủ tục, tới được trung tâm đóng học phi, Trình Phi Dương để Trình Nhiên trông hành lý, còn mình lên trên lầu xếp hàng đóng tiền.

“ Người anh em, đã có khăn mặt bàn chải chưa, đầy đủ vật dụng cá nhân rồi chứ hả ... Thiếu không sao, cầm lấy thiếu gì cứ gọi cho tôi. “ Một con chim già râu rỉa lởm chởm, ăn mặc lôi thôi, sau khi chào mời Trình Nhiên mua một đống đồ không được, phát cho y cái danh thiếp tự chế, chẳng qua là tấm bìa ghi tên người và số điện thoại ký túc xá:

Tiếp đó một chị gái cười đến ngọt, cúc áo cố tình cài lệch một cái, hơi cử động một chút là lấp ló da ngực bên trong tới thân thiết nói: “ Chăn đệm trong kí túc xá không dùng được đâu, toàn đồ cũ của đám khóa trước để lại, cái thứ đó có khí chứa mầm bệnh phải đem đốt, nếu không đảm bảo với em nằm ba đêm là bệnh ...”

Một tên tóc xù sán tới gần Trình Nhiên nói nhỏ; “ Mua đĩa đi, chất lượng cao đấy, Âu Á Mỹ Phi đều có cả, người anh em thích loại nào, lập lờ hở mà như không hở, hay là hạng nặng đều có hết ... ngoài ra nếu có khẩu vị riêng, chỗ chúng tôi cũng nhận đặt hàng luôn, trong vòng ba ngày giao hàng.”

Mới ngồi có mười phút thôi một đám người tới rủ Trình Nhiên mua đủ thứ đồ rồi, y vất vả lắm mới từ chối hết.

Cách đó không xa là trạm tiếp đãi của hội sinh viên, trong đó có một nữ sinh tóc thẳng mượt thả xuống hai bên má như thác, mặc chiếc áo thun dài tay màu trắng ngà, gương mặt thanh tú, vóc dáng yểu điệu đang liên tục đi qua đi lại, hết sức bận rộn. Nữ sinh này địa vị có vẻ cao, cô liên tục chỉ huy người nọ người kia, đồng thời cũng thành tiêu điểm người qua lại.

Nhìn thoáng qua có hơi giống Dương Hạ.

Một chàng trai trẻ dáng người người dong dỏng cao, mặc bộ quần jean xanh lam, khoác ngoài cũng là chiếc áo jean hơi bạc màu, làm y trông có chút phong trần. Chàng trai đứng dựa vào thân cây loang lổ ánh nắng nhìn nữ sinh đó, giống như chim trên đầu cành, hoa nhỏ giữa bụi cỏ bên đường, những sự vật đẹp đẽ vui mắt luôn làm người ta thích ngắm nhìn.

Cho nên Trình Nhiên ở đầu này, nữ sinh ở đầu kia, hai người trong quãng thời gian dài không tính là quá dài, liếc nhìn nhau khá nhiều lần.

Thân là trưởng ban tuyên truyền của hội sinh viên Trương Tĩnh năm nay học năm thứ hai thôi, nhưng cô còn là phó chủ tịch hội sinh viên khoa số học. Ở nơi một ví trí trong hội sinh viên phải tranh nhau vỡ đầu này, năm thứ hai đã làm trưởng ban tuyên truyền, cho thấy Trương Tĩnh không phải chỉ có gương mặt xinh đẹp mà thôi, ai tiếp xúc cũng biết cô xử lý công việc gọn gàng dứt khoát thế nào.

Thời điểm thế này chính là lúc phát huy công dụng của hội sinh viên, Trương Tĩnh đứng đó được người khác chú ý là rất bình thường, anh chàng sinh viên mới kia cũng thế thôi.

Bỗng nhiên nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đó nói với một người cầm camera, sau đó hai người đi về phía y.

Phiền rồi, bị nhận ra sao? Trình Nhiên tính chuồn, nhưng vừa dợm bước mới sực nhớ mình đang trông hành lý đây này, cha đi đóng tiền rồi, minh không khuân hết thứ này, đành ở lại.

Động tác của Trình Nhiên lọt vào mắt Trương Tĩnh, có ý gì đấy, động tác vừa rồi của cậu ấy rõ ràng muốn trốn, vì hành lý nhiều quá nên không trốn được, mà cái vẻ mặt kia không phải là sự rụt rè của nam sinh khi gặp cô gái xinh đẹp mà bất đắc dĩ.

Gì thế, chẳng lẽ mình không đủ xinh đẹp à?

Có hơi tức rồi đấy.

Trương Tĩnh vẫn cho rằng mình nên thân thiết hơn một chút, cô nở nụ cười thật cười: “ Này bạn học, chào cậu, chúng tôi là người của hội sinh viên , đừng ngại ống kính, cứ tự nhiên vào. Hôm nay cậu chắc cũng thấy rồi, trường ta vì đón sinh viên mới nên chuẩn bị rất nhiều, cậu là sinh viên mới có thể cho biết cảm tưởng …”

Đây là công việc của hội sinh viên , chụp lại hình ảnh sinh viên mới và không khí vui vẻ tấp nập của ngày báo danh, Trình Nhiên được chọn là vì ngoại hình khá bắt mắt.

Đôi mắt to như biết nói của Trương Tĩnh lúc này nhìn Trình Nhiên mang theo sự cổ vũ, an ủi, thậm chí có chút mong đợi lời phát biểu của y, ánh mắt đó như mật ngọt vậy.

“ Tôi có thể nói thật à? “ Trình Nhiên cẩn thận hỏi lại:

Quả nhiên là chim non, chỉ hồi hộp thôi, mình nghĩ nhiều rồi, Trương Tĩnh nhoẻn miệng cười: “ Không sao, cậu cứ thả lỏng đi, càng tự nhiên càng tốt.”

“ Tức là nói gì cũng được hả?”

“ Được, không sao.”

“ À, vậy tôi này, vừa rồi tôi đứng đây một lúc thôi đã có mấy học trưởng học tỷ tới tiếp thị đủ các loại hàng hóa rồi. Tôi có thể hiểu được họ tranh thủ kiếm thêm tiền trang trải cuộc sống, nhưng mà đừng có bẫy người ta như thế chứ. Bán một cái chăn 300 đồng còn nói là ưu đãi sinh viên mới, nói là chăn đệm chính hãng, cơ mà thực ra lại là thứ hàng vài chục đồng mua ở chợ đầu mối, dùng vài tháng thôi là rách rồi, xé ra bên trong là thứ bông thu hồi vón cục. Sinh viên mới mà, thường tin tưởng vào người đi trước, kết quả khi phát hiện ra thì có tâm tình gì, coi sinh viên mới là cừu non để kiếm chác sao, hội sinh viên chỉnh đốn đi chứ.”

Trương Tĩnh và cán sự hội sinh viên vác camera nhất thời ngây ra, lúc này Trình Phi Dương cũng đi ra rồi, Trình Nhiên xách hành lý đi theo cha.

Để lại đám người hội sinh viên rất xấu hổ, có sinh viên mới thấy có phỏng vấn đứng lại xem rồi, còn có giáo viên đi ngang qua nhìn thấy rồi.

Cậu ta, cậu ta không biết nói sao cho bình thường à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận