Trùng Nhiên

Chương 818: Ngày rực cháy. (2)

Các phóng viên nhanh chóng ghi chép lại những lời của Liễu Cao.

Thật khí phách, chỉ vài lời thôi đã thể hiện hết phong thái mà một vị chủ tịch tập đoàn lớn nên có.

Câu nói này chỉ ra rằng, tất cả những ông lớn sản nghiệp internet tới đây hôm nay chỉ là hạng hậu bối của người ta mà thôi, còn chưa trải qua đủ sóng gió như hắn đâu.

Nhiều người bị phong thái nhàn nhã mà tự tin khí phách này chinh phục, đại hội luận kiếm hôm nay, e trừ Bill Clinton ra thì chỉ còn chủ tịch Liễu đủ mang tính đề tài rồi.

Đại hội bắt đầu đúng giờ, Liễu Cao vào chỗ ngồi, mở màn tất nhiên là ông chủ Mã, nội dung chủ yếu gom lại bằng câu cuối "Sản nghiệp internet Trung Quốc, ngọa hổ tàng long, tôi không bêu xấu nữa", sau đó chắp tay với mọi người đi xuống, rất khiêm nhường.

Kim đại hiệp là người chủ trì lên sân khấu, lập tức quá nửa sổ người đứng dậy vỗ tay chào đón vị minh chủ võ lâm không cần tranh cãi này. Đại hiệp tuổi đã cao, đã rửa tay chậu vàng nhiều năm rồi, nhưng tên tuổi vẫn còn lưu truyền, sức khỏe vẫn tốt, ông kết thúc bằng câu nói "Giang hồ internet câu cá, người có ý nguyện tự cắn câu", làm tiếng vỗ tay càng rầm rộ.

Tiếp đó cách khách quý lên hội nghị bàn tròn, dưới sự chủ trì của Kim đại hiệp, Tạ Càn của Thông Lãng, Trương Siêu Dương của SOHU, Đinh Lỗi của NetEase, Lý Minh Thạch của CQ, Trình Tề của Liên Chúng ngồi xuống một chiếc bàn tròn.

Hội nghị bàn tròn.

Quả thực là luận kiếm, vừa mới bắt đầu Tạ Càn ngay lập tức nói vụ kiện với SOHU, tấn công SOHU sao chép tin tức trên trang web họ không xin phép, dù Thông Lãng độc quyền đưa tin sự kiện đó, ngay ảnh nền điện thoại cũng sao chép. Sohu kiện ngược lại Thông Lãng lợi dụng thị phần để độc quyền làm xấu môi trường internet, hai bên chỉ trích phản bác lẫn nhau, cuối cùng Kim đại hiệp can dự, không để đi quá đà.

Kim đại hiệp nói, cái gì lúc mở đầu cũng có va chạm, đây không phải là điều xấu, đánh qua đánh lại mới có thể hình thành được quy tắc, những quy tắc thành lập nên như vậy mới khó bị phá vỡ.

Được một lúc chủ đề nhắc tới game online, mọi người chỉ trích Lý Minh Thạch giở trò lưu manh, trói buộc trò chơi với CQ, người chơi nhất định phải có tài khoản CQ mới đăng nhập được, đồng thời thảo luận vấn đề giám sát trẻ nhỏ không quá say mê bởi trò chơi. Lý Minh Thạch nhẹ nhàng một câu “Tôi không bán hàng giả như ông chủ Mã”, thế là ông chủ Mã giở tài hùng biện, làm chủ đề lạc tới một vạn tám ngàn dặm.

Tới giờ đặt câu hỏi, có không ít phóng viên nhạy bén nhận ra trọng điểm trong đối thoại của họ, có người hỏi: “ Tôi rất tò mò một điểm, giữa SOHU và Thông Lãng có vụ kiện lớn như vậy, theo tình thế khi đó khá gay gắt, tới giờ ngài Tạ Càn có vẻ còn chưa nguôi, ngài Trương Siêu Dương cũng không phục, vậy nhà đầu tư chung của hai vị là ai khiến hai bên có thể dẹp bỏ bất đồng, chấm dứt kiện tụng?”

Câu hỏi sắc bén này làm nhiều phóng viên gật gù, đó cũng là vấn đề họ muốn hỏi.

Tạ Càn cầm micro lên trả lời: “ Không cần vội đâu, chúng tôi gây hồi hộp một chút ... Sau này mọi người sẽ biết.”

Trương Siêu Dương mỉm cười gật đầu.

Phía dưới hứng thú hơn hẳn, với giá trị thị trường của hai công ty này, nhà đầu tư nào có cổ phần trong cả hai, hơn nữa lượng cổ phần đủ để tạo tiếng nói chấm dứt một tranh cãi lớn. Nhân vật này hẳn không tầm thường.

Bill Clinton, Liễu Cao rồi cả nhà đầu tư thần bí, đại hội này đúng là làm người ta tỉnh người.

Liễu Cao dựng lỗ tai, người hội Trường An cũng trao đổi anh mắt thảo luận, có một nhân vật như vậy mà họ không biết à? Đây là trở ngại không nhỏ với kế hoạch của họ.

Bàn tròn luận kiếm kết thúc, tiếp đó mà tiết mục nặng ký nhất của ngày hôm nay, diễn giảng của Bill Clinton.

Theo cùng tiếng đàn tỳ bà réo rắt, sáu vệ sĩ áo đen bảo vệ người từng quyền lực nhất thế giới lên sân khấu, ánh đèn flash chớp liên hồi.

Vị chính khách và nhà diễn thuyết bao phủ bởi scandal này quả thực là cao thủ sở trường diễn thuyết, ngôn ngữ cử chỉ thân tiện khôi hài, hơn nữa khá thoải mái, chủ yếu là nhận định khái quát về thời cuộc, nói xuất khẩu Trung Quốc ngày một gia tăng cần phải chú ý vấn đề đồng Nhân Dân Tệ tăng giá, khả năng gây ra nguy hiểm hệ thống ngân hàng, giống như kinh tế Nhật Bản lao dốc, mất mười năm mới khôi phục. Tiếp đó là vấn đề liên quan tới tài nguyên năng lượng, cuối cùng là chia sẻ tài nguyên Internet để cả thế giới cùng chia sẻ, hợp tác với nhau.

Bài diễn giảng đón nhận tiếng vỗ tay vang dội, Liễu Cao chỉnh cà vát, theo lịch trình dẽ là màn luận kiếm giữa hắn và Bill Clinton.

Thế nhưng một vị giáo sư Đại học Bắc Kinh đi lên tuyên bố một chủ đề hạch tâm của đại hội luận kiếm hôm nay: “ ... Các công ty internet lớn trong nước đi đầu, lấy ưu thế liên hợp sản nghiệp, dùng sở trường của mình để tổ chức nhân tài, tối ưu mô hình quản lý, vận hành tài chính, cùng nhau bù đắp điểm yếu phần cứng của mạng internet Trung Quốc, thành lập liên minh phần cứng ...”

Liễu Cao quay sang nhìn quan viên tỉnh phụ trách kết nối bên tổ chức, đối phương đanh mặt nói: “ Chủ tịch Liễu, chuyện này tôi cũng không biết.”

Bốn bề nổ tung, ai thèm để ý tới Liễu Cao nữa.

Vì CQ, Alibaba, Liên Chúng, Thông Lãng, SOHU … những con dê đầu đàn trong lĩnh vực dùng tiền mặt hoặc trao đổi cổ phần, nhập cổ phần vào Công ty Khoa kỹ Hán Vũ.

Bom tấn nổ rồi.

Tất cả mọi người cùng sững sờ, Khoa kỹ Hán Vũ là công ty gì, người đứng đầu là ai, phải thần thông quảng đại cỡ nào mới có thể liên kết những công ty kia với nhau.

“ Chắc chắn phải là một công ty bối cảnh quốc gia rồi.”

“ Đây là kế hoạch VLSI của Trung Quốc! “ Đối diện với ánh mắt dò hỏi của người xung quanh, vị giám đốc công ty công nghệ vừa thốt lên lời vừa rồi giải thích thêm: “ Vào năm 1976, chính phủ Nhật Bản đi đầu, liên hợp các cự đầu nghiệp chế tạo của họ như NEC, Hitachi, Fujitsu, Mitsubishi, Toshiba, tập trung nguồn vốn thành lập cơ sở nghiên cứu VLSI siêu quy mô. 5 năm sau trình độ kỹ thuật vi mạch của Nhật Bản nhảy vọt, 10 năm sau Nhật Bản bỏ lại cả thế giới ở lĩnh vực DRAM, đến cả nước Mỹ cũng tụt lại nghiêm trọng. Nước Mỹ vì không muốn mất địa vị độc tôn trong ngành, sử dụng ưu thế kinh tế áp đảo của mình khi đó phát động chiến tranh thương mại, khiến sản nghiệp bản dẫn của Nhật Bản đi xuống.”

“ A, chẳng lẽ lần này quốc gia cũng đứng sau việc liên minh này? “ Có người kích động đoán:

Lúc này mọi người mới nhớ ra, vừa rồi trong bài diễn giảng vừa rồi của Bill Clinton có nói tới "chia sẻ" "hợp tác tài nguyên kỹ thuật" , quán triệt tình thần internet, vậy mà lập tức có công ty internet hàng đầu Trung Quốc, thành lập liên minh phần cứng, cùng đầu tư vào Khoa kỹ Hán Vũ.

Tiếp đó vị giáo sư Đại học Bắc Kinh đưa tay: “ ... Mời người sáng lập Khoa kỹ Hán Vũ.”

Toàn bộ hội trường im phăng phắc, ngay cả Liễu Cao vừa bị loại bỏ khỏi lịch trình cũng nhìn về phía bí mật sắp được vén màn.

Tin tức quá chấn động, mọi người còn chưa kịp tiêu hóa, các phóng viên thì đã nhanh chóng tìm lấy vị trí tác nghiệp thuận lợi nhất chĩa ống kính tới.

Khi nhìn thấy người, Liễu Cao tựa hồ bị đập một gậy giữa mặt cảm giác đầu óc ù đi.

“ Người trẻ tuổi này là ai thế?”

“ Không thể nào, sao lại trẻ như thế được, chắc chỉ tầm hai mươi thôi phải không? Chắc còn là sinh viên?”

“ Người sáng lập Khoa kỹ Hán Vũ đây sao?”

Liễu Cao ngồi phịch xuống, mồ hội lạnh toát ra ướt lưng, những lời xì xào bàn tán như từ phương xa truyền tới, hắn không dám suy nghĩ gì thêm nữa, sau đó là tiếng xôn xao càng lớn hơn, hắn chỉ nghe thấy người ta loáng thoáng hô lên cái tên mà hắn ghét nhất.

Trình Nhiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận