Trùng Nhiên

Chương 150: Dư chấn. (2)

“.... Vậy chuyện nhà cửa của chúng ta ... Mã Vệ Quốc có nói gì không? “ Triệu Thanh gần như nín thở hỏi

“ Ừ, sau cuộc họp anh có tìm ông ấy nói chuyện rồi, anh nói hết năm nay muốn chuyển trường, có trường tư thục muốn mời anh về dậy, vì đãi ngộ cũng khá. Thế là ông ấy vội vàng hứa ngay. “ Đàm Khánh Xuyên cười gian:

“ Trời đất, anh nói vậy thật đó hả?”

“ Ừ, em không nhìn mặt ông ta lúc đó, thú vị lắm.”

“ Lão Đàm, anh thật là, thật là … “ Triệu Thanh Phì cười, sau đó mắt đỏ hoe, che miệng kiềm chế tiếng khóc:

Bao năm qua Lão Đàm chỉ biết lầm lũi dạy học, cuộc sống như cái đầm nước chết vậy, đôi khi Triệu Thanh cãi nhau với ông ta không phải vì cuộc sống quẫn bách, mà là chướng mắt với bộ dạng ù lì của ông ta. Làm Triệu Thanh không nhìn thấy tương lai, nghĩ tới 20, 30 năm nữa cuộc sống vẫn thế này làm người ta tuyệt vọng.

Tuyệt vọng gây cãi vã, làm cuộc sống mất đi dáng vẻ thật của nó.

Thế nhưng vô số xung đột khiến Đàm Khánh Xuyên phấn chấn lại, dũng cảm chiến đấu, dũng cảm đòi hỏi thứ xứng đáng với thành quả của mình.

Thực vậy, bằng vào cống hiến của Lão Đàm bao nhiêu năm qua đáng lẽ phải được chia nhà từ lâu rồi, Lão Đàm đi dọa tên hiệu trưởng đó một vố làm Triệu Thanh thật sự hả hê.

Ấm ức bao năm bị quét sạch.

Đàm Khánh Xuyên sống mũi cay cay vỗ vỗ lưng vợ: “ Xem em kìa, khóc cái gì ...”

“ Phòng lớn, chúng ta có phòng lớn ... Con chúng ta có phòng riêng rồi, mấy chục năm rồi ... Anh rốt cuộc cũng có chút tiền đồ.”

........ ........

........ .........

Dư chấn của sự kiện này chưa dừng lại ở đó, trước kia học sinh từ sơ trung Nhất Trung đi lên luôn bị học sinh Đốc Đức xem thường, một thời gian dài quả thật thành tích tốt nhất luôn bị học sinh Đốc Đức chiếm giữ, năm nay lại xuất hiện một Tống Thời Thu, ai cũng nghĩ học sinh sơ trung Nhất Trung sẽ tiếp tục bị chèn ép.

Kết quả Trình Nhiên như ma vương giáng thế, phá vỡ truyền thống của Đốc Đức, làm học sinh Đốc Đức đi khắp nơi nghe ngóng lai lịch y.

Còn học sinh từ sơ trung Nhất Trung lên không ngại gì mà vênh mặt kể sự tích truyền kỳ của Trình Nhiên.

“ Nghe nói Trình Nhiên vào tháng cuối trung học vì đánh cược với giáo viên mà dốc sức học, thành tích từ lưng chừng lớp vọt lên đứng đầu cả lớp, thành con ngựa ô lớn nhất của Nhất Trung.”

“ Không chỉ có thế đâu, nghe nói cậu ta còn thắng giải thi làm tường văn hóa, đoạn tường đó tới giờ vẫn được sơ trung Nhất Trung cẩn thận giữ gìn. Khi đó có cả phóng viên tới chụp ảnh đưa tin, cậu ta đều lấy lý do ôn thi nên không hề xuất hiện.”

Những lời đó cũng tới tai Tề Thịnh, hắn cũng không ngờ Trình Nhiên từng là nhân vật phong vân thời sơ trung đấy, trước kia chỉ nghĩ là con trai của một công nhân ở cái đơn vị sắp sập mà thôi.

Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.

Mình đã đem hành vi vô sỉ hãm hại Tương Ba của thằng đó trước kia nói cho Khương Hồng Thược rồi, thành tích của mày tốt thì sao nào, điều ấy càng làm nổi bật chuyện mày là người sống hai mặt như thế nào thôi.

Tề Thịnh hồi hộp lắm, thư hắn gửi đi đã lâu rồi, tính thời gian thì chỉ một hai ngày nữa thôi là có thư hồi âm.

Ngày Tề Thịnh tới phòng thư tín trong trường đợi lá thư gửi cho mình từ Thập Trung.

Có những người chỉ cần nhìn thấy chữ, nhìn thấy một dấu vết nhỏ của người đó thôi cũng khiến trái tim người ta tăng tốc.

Tề Thịnh nhìn thấy lá thư mà mình mong đợi rồi, trên đó có ba chữ "gửi Tề Thịnh" thân thuộc, lòng rung động khó diễn tả bằng lời.

Đó là lá thư chỉ thuộc về hắn, là sợi dây liên hệ với cô gái đang ở xa.

Nói cho cùng hắn phải cám ơn Trình Nhiên, để hắn có được đề tài chung với Khương Hồng Thược.

Thế nhưng vừa cầm lấy lá thư, lòng hắn đã trầm xuống, vì khi đó hắn viết thư cho Khương Hồng Thược những năm trang liền, cảm giác tình cảm vẫn dào dạt, chưa thể phát tiết hết.

Vậy mà thư trả lời lại mỏng tới sờ tưởng chừng không có thư trong phong bì, mỏng tới làm người ta đau lòng.

Tề Thịnh mở thư, rút ra tờ giấy mỏng, rộng có ba tấc, là loại giấy làm bài thông thường, giống như người viết thư chỉ thuận tay rút một tờ giấy bên cạnh, sau đó ra bưu điện mua bừa một cái phong bì, dùng bút sẵn có điền tên địa chỉ, gửi đi.

Hàng chữ trên đó vẫn nắn nót đẹp đẽ, nhưng sắc như dao.

"Trình Nhiên là bạn tôi, tôi không muốn nghe thấy một chút suy đoán ác ý nào về cậu ấy từ bất kỳ ai từ bất kỳ đâu.

Từ nay đừng gửi thư cho tôi nữa.

Tôi không trả lời đâu."

Không tựa đề không tái bút, như một tia sét đánh Tề Thịnh tan nát.

Trình Nhiên cuối cùng vẫn bị mời phụ huynh, có điều lần này Đàm Khánh Xuyên và Từ Lan cùng nhau tham khảo làm cách nào để giúp Trình Nhiên có thể tiếp tục duy trì được thành tích này. Chuyện Dương Hạ gửi ẩn ý vào trong bài làm văn ông cũng biết rồi, Dương Hạ cũng là con ngựa ô của kỳ thi lần này, giờ cả hai học sinh ưu tú học cùng lớp, thực sự là cũng có băn khoăn vì yêu sớm mà ảnh hưởng tới thành tích.

“ À phải rồi Hạ Hạ, Trình Nhiên lần này thi đứng thứ nhất cả lớp luôn à?

Ở trên bàn cơm, Dương Xuyên vừa nhai rau cần rào rào vừa thuận miệng hỏi: “ Lúc cha về nghe thấy Du Hiểu nó ba hoa ở sân.”

“ Dạ ... “ Dương Hạ ngẩng đầu lên: “ Không chỉ đứng đầu cả lớp, mà còn đứng đầu cả khối luôn ạ.”

“ Đứng đầu cả khối luôn cơ à? “ Tương Cầm nghe chồng nói vốn không tin đâu, Du Hiểu là cái thằng mồm không có nắp, sao tin nổi: “ Làm sao Trình Nhiên thành tích lại tốt lên nhiều như thế nhỉ? Chẳng lẽ là nhà Trình Phi Dương gặp vận rồi hay sao?”

“ Vận gì thì vận, kết quả thì vẫn phải dựa vào mình mà thôi. “ Dương Xuyên lắc đầu: “ Lấy công ty Phục Long ra nói, bọn họ nhận được đầu tư của Hoa Cốc, coi như là gặp vận rồi, nhưng mà kinh doanh được hay không thì vẫn nhìn nội lực công ty, tầm nhìn của lãnh đạo. Đi con đường cục bưu điện không phải không được, chỉ là vấn đề cục bưu điện tồn tại bao năm rồi, nếu nói đưa công ty có thực lực ở nước ngoài vào, bọn họ có thế, có quan hệ may ra mới xử lý được đống rối rắm đó .”

Tương Cầm trách: “ Thì em đã bảo anh rồi, đừng lấy cổ phần bố trí nhân viên nữa, anh đã làm việc ở chỗ chú Hạ Hạ rồi, vẫn cứ lưu luyến cái đơn vị nát đó.”

“ Giờ em còn nói làm gì nữa, chuyện đã như vậy rồi vẫn nói mãi, phiền ... “ Thực ra khi đó Dương Xuyên khi đó không muốn té nước theo mưa, nếu không hắn cũng đòi tiền bố trí, đám Trình Phi Dương đã chẳng còn tí tiền nào vận hành công ty mới, dù gì ở đó toàn là người quen bao năm, từng sống như một nhà, cũng phải có tình nghĩa chứ:

Dương Hạ thấy cha mẹ có xu thế cãi nhau, cô đặt bát xuống: “ Con ăn no rồi.”

Hai vợ chồng nhìn nhau, không nói nữa.

Dương Hạ đứng dậy, đi tới cửa phòng quay lại, đôi mắt trong veo mà kiên định: “ Con sẽ lấy lại vị trí số một, con sẽ lại vượt qua cậu ấy … à không, con sẽ vượt qua tất cả.”

Thiếu nữ quật cường nói như vậy.

......... .........

Không chỉ có nhà Dương Hạ, mà trong nhà đám Liễu Anh, Diêu Bối Bối, gần như đều không thể tránh được đề tài này.

Chỉ cần là người học qua giai đoạn đó rồi đều hiểu cả, sơ trung là giai đoạn chỉ cần chiến thắng bản thân, chăm chỉ là được thành tích tốt. Cao trung lại khác, nếu không có thiên phú, dù nỗ lực đến mấy thành tích cũng rất hạn chế.

Lên cao trung ranh giới rất rõ ràng, mỗi môn học đều lượng kiến thức lớn, rất nặng, cha mẹ Liễu Anh, Diêu Bối Bối cũng không yêu cầu con mình phải có thành tích cao đồng đều nữa.

Với những môn chính, điểm số giữ tầm 120 - 125, còn ở môn phụ, điểm tầm 110 là được rồi.

Còn về phần xếp hạng ở lớp ở khối thì cơ bản không cần để ý nữa, đó là chuyện rất tốn sức tinh lực, đứng thứ nhất thứ hai chẳng làm gì, dù sao cuối cùng vẫn là so nhau ở những môn thi đại học.

Mà Nhất Trung là trường trọng điểm tỉnh, như cá voi hút nước, hút hết học sinh giỏi nhất ở vùng xung quanh Sơn Hải, đám học sinh đó đều ưu tú cả, thậm chí hơn học sinh sơ trung Nhất Trung được ưu tiên khi lên Nhất Trung.

Tranh đua vị trí số 1 số 2 gần như không tưởng.

Chuyện Trình Nhiên bất ngờ thành tích tăng vọt vào Nhất Trung ấy mà, không ít người có suy nghĩ thế này, gặp may thôi, dù sao bọn họ cũng nhìn Trình Nhiên, Du Hiểu quậy phá lớn lên, hai thằng nhóc đó tám lạng nửa cân, nghịch ngợm không ai bằng, chứ học tập thì thật sự là không khen nổi.

Ấy vậy mà qua kỳ thi chính thức, thành tích Trình Nhiên không quay về mặt đất như một số người kỳ vọng, mà vọt một cái lên đứng thứ nhất cả khối.

Cứ vậy dư chấn của kỳ thi giữa kỳ ấy chưa dứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận