Trùng Nhiên

Chương 195: Cô cứ nói thẳng đi!

Trình Nhiên biết đừng nhìn Phục Long bây giờ đơn đặt hàng liên tiếp, hợp đồng ký hết cái này tới cái khác, áp lực của cha chỉ lớn hơn chứ chưa giảm.

Trình Phi Dương cũng nhận thức sâu sắc một điều, cơ hội chỉ có một, nếu không thể nắm bắt được thì hắn không cách nào vực dậy tinh thần của mọi người thêm lần nữa. Bởi thế tuy tài chính có hạn, hắn một mặt vẫn chiêu mộ học sinh tốt nghiệp đại học ở Thành Đô, tăng cường tố chất của nhân viên nghiệp vụ, đồng thời không lơ là đầu tư nghiên cứu kỹ thuật.

Luật cơ bản Phục Long do Trình Phi Dương soạn ra suốt cả mùa hè lấy tư tưởng chủ đạo là đánh chắc tiến chắc. Không có gì cao xa hết, trong công ty từ vật liệu sản xuất, tài vụ kế toán, tài nguyên nhân lực, huấn luyện xã giao ... Nói chung, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ.

Công ty phân chia trách nhiệm rõ ràng, vì thế vận chuyển thông suốt.

Nhưng tiêu hao thì chắc chắn rất nhiều, đặc biệt Trịnh Phi Dương định ra tư tưởng chỉ đạo, Phục Long không làm đại lý hàm lượng kỹ thuật thấp, lấy kỹ thuật là chủ công, phải dẫn đầu. Nên phương diện kỹ thuật, không tiếc tiền đầu tư, Phục Long trừ tài chính dùng sản xuất, còn lại bao nhiêu đều dùng cho nghiên cứu.

Đơn đặt hàng tuy liên tục tăng lên, nhưng tệ nạn lớn nhất là, cơ quan đơn vị sự nghiệp nhà nước thanh toán tiền rất chậm, với công ty bình thường, đây là điểm trí mạng.

Lúc này mới chỉ có các khu vực ưu tiên là thí điểm đơn vị mua sắm thiết bị, đợi ngân hàng tiến hành phê duyệt, khoàn vay được thông qua là ngân hàng sẽ gửi thẳng tiền cho bên bán. Chuyện này mới manh nha thôi, thành phố Sơn Hải chưa được hưởng sự ưu đãi này.

Đơn vị địa phương chỉ có thể đợi bên trên cấp tiền, sau đó họ mới có thể thanh toán, Phục Long muốn đủ tài chính duy trì vận hành, hoặc tìm được nhà đầu tư mới, hoặc đi vay.

Cũng may, chuyện đi vay với Phục Long bây giờ không quá khó khăn, nhờ thành công ở cục bưu điện, lại được thị trưởng điểm danh biểu dương, ngân hàng và quỹ tín dụng sẵn sàng cho Phục Long vay vốn.

Có câu ngân hàng chỉ cấp ô trời tạnh, thu ô trời mưa, không phải không có lý. Trước kia Hoa Thông cải tổ, Trình Phi Dương cũng chạy khắp nơi vay tiền, nhưng toàn nhận được những cái lắc đầu, bây giờ còn chủ động tìm tới nơi chào mời khoản vay.

Phục Long bây giờ rất cần tiền, giá trị hợp đồng ký được là 6700 vạn, nhưng tỉ lệ nợ cũng bằng một nửa rồi.

Nói cách khác Phục Long ngã xuống một cái, nhà họ biến thành con nợ ngàn vạn luôn.

Nghĩ thôi đã thấy ... Kích thích rồi.

Trình Nhiên vò đầu bứt tóc, tổng hợp tình hình qua các cuộc thảo luận diễn ra trong nhà mình, y thấy tình hình nhà mình bây giờ rất nguy hiểm, sơ xảy một chút là tai họa, đến y cũng không cách nào cứu nổi.

Thậm chí có lúc còn định gửi thư cho Khương Hồng Thược nhờ cô nói tốt cho cha mình.

Đương nhiên là nghĩ yếu lòng nhất thời thôi.

Kỳ nghỉ Tết Dương đã qua, học sinh quay về trường.

Đám học sinh vẫn chưa hoàn toàn trở lại trạng thái học tập, ban nhạc 57 độ vẫn thành đề tài bàn tán của rất nhiều người.

Ban nhạc cao trung thôi, chẳng cần chuyên nghiệp mấy, trống ở trong phòng âm nhạc, đàn dùng chung, biểu diễn mang theo đài cát xét tự ghi âm làm kỷ niệm. Nói về chất lượng thì ban nhạc 57 độ chẳng thể sao với năm thứ hai, nhưng không hề gì, chủ yếu mọi người thích không khí.

Hôm đó bầu không khí ban nhạc 57 độ mang lại quá tuyệt vời, thành viên ban nhạc cứ như thành ngôi sao luôn.

Bài hát Đều chọn C càng được yêu thích, khi biết bài hát do học sinh viết đều bất ngờ, cơ mà bất ngờ cũng là trong hợp lý, chỉ học sinh mới viết ca từ có chút xốc nổi ngông cuồng của tuổi trẻ như vậy.

Cũng rất hợp tâm ý của học sinh, nên ở Tứ Trung có người mượn được băng thu âm của bạn mang tới lớp bật cho cả lớp nghe.

Ở Nhị Trung có học sinh giờ tự học buổi tối bất giác ở trên lớp hét lên "đều chọn C" mà bị giáo viên phạt.

Tần Tây Trăn thông qua ban nhạc không có tiền đồ, chứng minh được năng lực của bản thân, có được sự tôn trọng của đồng nghiệp.

Hết Tết Dương rồi, giáo viên không nương tay cho học sinh nữa, trọng tâm của trường học đặt vào kỳ thi cuối kỳ. Chỉ có điều hoạt động bình thường của trường học vẫn tiếp tục, như thi đấu bóng đá, biểu diễn nghệ thuật ở phạm vi nhỏ, mặc dù đa phần giáo viên không ủng hộ, nhưng học sinh vừa ôn tập vừa hoạt động vẫn có.

Đám Lâm Sở lúc này đang tự tin lắm, dự định tổ chức buổi biểu diễn nhỏ trước kỳ thi. Dưới tình huống không ảnh hưởng tới học tập, quyết định mỗi tuần sẽ bỏ ra vài ngày luyện tập vào giờ cơm tối, Tần Tây Trăn mở phòng âm nhạc tạo điều kiện cho họ. Mặc dù đây không phải là trường tổ chức biểu diễn, mà ban nhạc tự tổ chức, nhưng Tần Tây Trăn vui vẻ chỉ đạo bọn họ. Vì đó là việc cô yêu thích, cô muốn gieo mần âm nhạc cho học sinh, không cần họ theo đuổi âm nhạc, mong học sinh cuộc đời phong phú hơn, sau này có thể cảm thụ âm thanh mỹ diệu.

Chỉ là gần đây cô rất hay thất thần, Tần Tây Trăn vẫn còn chiến tranh lạnh với gia đình, chủ yếu là với cha cô. Mẹ cô thi thoảng còn tới kí túc xá trường thăm cô, hầm cho cô ít canh. Nhưng cha cô thì tuyệt nhiên không thèm ngó ngàng gì tới nữa rồi. Kỳ thực không phải lần đầu, trước kia mỗi lần cô có ý kiến trái ý ông, ông luôn dùng phương thức chiến tranh lạnh gây áp lực vô hình, khiến cô phải khuất phục.

Càng nghĩ, Tần Tây Trăn càng tủi thân.

Nếu mấy người bạn Đỗ Ny, Vương Khả Nghệ còn ở đây, cô còn có người tâm sự. Bây giờ Tần Tây Trăn cảm giác mình như con thú bị giam trong lồng nhỏ, cô không có bạn bè, không có ai chia sẻ, chỉ có gia đình đang không ngừng gây áp lực cho cô ... Với danh nghĩa, con gái lớn phải lấy chồng rồi chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Hình như có bóng người quen thuộc xuất hiện ở cửa phòng học.

Đám Lâm Sở dừng tay chào hỏi, mặc dù nói thật ra Trình Nhiên không phải thành viên ban nhạc, cũng không tham gia buổi biểu diễn nhỏ của họ, nhưng mỗi khi nhớ ra Trình Nhiên vẫn tới phòng âm nhạc thăm.

Trò chuyện vài câu, ban nhạc quay về tiếp tục luyện tập, Tần Tây Trăn ra hiệu cho Trình Nhiên tới chỗ mình, cô ngồi ở hàng thứ ba từ cuối lên.

Trình Nhiên thấy lạ, chỉ y thích ngồi ở cuối, Tần Tây Trăn hay ngồi trên đầu mà: “ Cô chưa ăn cơm à? “

Tần Tây Trăn ỉu xìu xìu lắc đầu: “ Không có tâm trạng. “

Trình Nhiên chột dạ, có chuyện rồi thế nào cũng có chuyện làm phiền mình đây, đang định kiếm cớ chuồn thì đôi mắt não nề của Tần Tây Trăn nhìn sang, thế là y lại yếu lòng.

“ Trình Nhiên, tôi có chuyện muốn nói với cậu. “ Tần Tây Trăn buồn thảm nói:

“ Cô ... Cứ nói đi. “ Trình Nhiên định nói ‘em không giúp được gì cô đâu’, thế mà lời ra khỏi miệng lại khác:

“ Tôi sắp kết hôn rồi. “ Tần Tây Trăn u oán nói:

Kết hôn? Bất ngờ vậy, Trình Nhiên cứ như hóa đá.

Tần Tây Trăn đột nhiên thấy tình trạng tốt lên không ít, vì tích tắc cô nhìn chấn kinh cùng không tin nổi đó của Trình Nhiên, thậm chí có sợ hãi. Bạn bè đều không có ở đây, cô thấy trêu Trình Nhiên cũng là chuyện không tệ.

Ai bảo tâm trạng lão nương không tốt.

Cô đang đợi đây, đợi Trình Nhiên thất vọng sa sút, tức giận, hỏi cô gả cho ai, tại sao lại vội vàng như thế? Nói cô còn trẻ, không nên kết hôn vội. Tần Tây Trăn tự tin về cả ngoại hình lẫn nội hàm của mình. Cô biết Trình Nhiên hay liếc trộm mình, tuy rất kín đáo nhưng cô vẫn nhận ra, thằng nhóc này thành thục hơn học sinh khác, chắc là cũng có ý nghĩ phi phận với cô giáo Tần xinh đẹp đi.

Biết thừa mà.

Trình Nhiên mất một lúc mới nói:

“ Chúc mừng ...”

Ừm, rất gượng gạo, chẳng thật lòng tí nào ... Tần Tây Trăn rất hài lòng.

Trình Nhiên nhắm mắt, hít sâu, tựa hồ đã chấp nhận số mệnh: “ Cô nói đi, cô muốn tiền mừng bao nhiêu? “

“ !!!? “ Tần Tây Trăn:
Bạn cần đăng nhập để bình luận