Trùng Nhiên

Chương 104: Tam Quốc Sát!

Sau bữa cơm ấy không chỉ ba anh em Trình gia, người trong nhà đều nhìn ra, Trình Bân xưa nay không ưa trẻ con ồn ào nhốn nháo, hôm nay đổi tính hay sao, không mắng mỏ đứa nào cả, thái độ ôn hòa hơn thường ngày nhiều lắm.

Lúc này người lớn ngồi trên bàn phòng khách tán gẫu, đám trẻ con thì rời bàn vào phòng Trình Nhiên tụ tập, Trình Tường lấy khuỷu tay huých Trình Nhiên, ngạc nhiên hết sức: “ Trình Đại Binh có phải bị anh nắm thóp gì rồi? Hay là quỹ đen giấu vợ của chú ấy bị anh phát hiện?”

Trình Nhiên bật cười, đưa tay tát mặt nó sang bên.

Phía bên kia Cố Tiểu Quân đang ba hoa với Trình Tề và Lý Ngọc chi tiết phá án vụ 6.2.

“ Nói thì chậm khi đó rất nhanh, đối phương vừa nổ súng, anh lập tức lao người đẩy ngã cục trưởng Trình, đúng lúc đó cục trưởng Trình cũng nổ súng ... Đoàng, trong bóng tối, đối phương vừa nổ súng liền lộ vị trí ngay, bên tai anh không khí nóng lên, phát súng chỉ chệch trong gang tấc, bên kia có tiếng bao tải đồ xuống, biết ngay là bắn trúng rồi ...”

Cố Tiểu Quân kể rất hăng say, rất kịch tính, còn chuyên môn kể về băng nhóm tội phạm Lưu Chí Cường một phen, nói cái ác tuy bị diệt trừ, nhưng còn để lại nhiều nghi vấn chưa cho lời giải, khả năng có đồng bọn chưa sa lưới, hiển nhiên là cảnh cáo Trình Nhiên phải giữ cho kín, đừng nhất thời nổi hứng mà khoe ra.

Mọi người đều sùng bái anh hùng, chỉ là ám ảnh của Trình Bân gây ra cho mấy anh em lớn quá, không sùng bái nổi, có điều Cố Tiều Quân được bốn anh em rất nể.

“ Hán tử là phải như anh Tiểu Quân chứ, trường em có mấy thằng thích học lưu manh, chuyên bắt nạt người ta lại nghĩ mình anh hùng lắm, nhiều đứa con gái còn thích. Em chỉ muốn dẫn anh Tiểu Quân tới, cho chúng sợ đái ra quần. Trình Tường lẩm bẩm.

Trình Tề hâm mộ: “ Hay là em cũng thi vào trường ảnh sát, em tự tin vào thể lực của mình lắm, luyện vài năm có khi cũng có thể đánh nhau với tội phạm như anh Tiểu Quân rồi.”

Cố Tiểu Quân vỗ vai hắn: “ Em đã lên đại học rồi, thế thì học cho tốt, anh đây là vì học không tới nơi tới chốn, cho nên mới bị chú các em quản, chứ không phải anh quản chú các em. Cục trưởng của bọn anh còn ghê gớm hơn, chả làm cảnh sát ngày nào, giờ chú em còn phải nghe lời, nói cho cùng học cho thật tốt quan trọng hơn hết thảy.”

Trình Nhiên lục lọi gần bàn lấy một cái hộp sắt ra, đặt lên giữa bàn, đây là loại hộp sắt mà bách hóa quốc doanh trước kia hay đựng bánh khô, chất lượng rất tốt. Ăn hết bánh bên trong, thường mọi người dùng để chứa đồ.

“ Cái gì thế anh? “ Lý Ngọc tò mò hỏi. “Trông giống quân bài.”

“ Ừ, board game đấy.”

Nghe tới game là ba anh em hứng thú hẳn.

Bốn anh em rất thân, nhưng mà chẳng có trò gì chơi 4 người, mấy trò thịnh hành như mạt chược hay đánh bài đều không được bọn họ thích lắm.

“ Board game à, có phải giống Đại Phú Ông không? “Trình Tề đứng dậy nhận lấy hộp sắt mở ra, sau đó "í" một tiếng, lấy ra từng tấm thẻ bài chia cho mọi người: “ Vẽ đẹp quá.”

“ Đây là Tam quốc diễn nghĩa à?” Trước mắt bọn họ là những tấm thẻ đẹp đẽ, hình vẽ trên đó cực kỳ hình tượng hóa, rất dễ nhận ra, hơn nữa còn là nhân vật họ yêu thích.

Tam quốc diễn nghĩa bản 1994 đã công chiếu, tạo lên làn sóng hâm mộ khắp toàn quốc, thậm chí làn sóng này tồn tại rất nhiều năm sau, cứ mỗi khi tới kỳ nghỉ hè là lại chiếu đi chiếu lại, tạo thành dấu ấn không thể phai mờ trong lòng mỗi người. Thứ mà hậu thế còn trường tồn, bây giờ phim mới phát ba năm, độ oanh tạc khỏi nói cũng biết.

“ A, đây là Lữ Mông đúng không, em thích nhất Lữ Mông “ Lý Ngọc lấy một tấm thẻ, vừa nhìn một cái là đoán ra nhân vật, nhân vật trong Tam Quốc mỗi người một đặc sắc riêng, người trong tay Lý Ngọc khoác áo choàng, tay cầm kiếm, mặt ngọc tuấn nhã, hét thật to.

Ba người còn lại lườm hắn, thằng này chắc muốn vào phe phản diện.

Trình Tường cũng tìm được một tấm thẻ: “ Em thích Gia Cát Lượng.”

Phải nói hai nhân vật Gia Cát Lượng, Triệu Vân được người người thích, nhà nhà mê, đông fan hâm mộ nhất Tam Quốc.

Trình Tề đúng là sắp lên đại học có khác, trong tay hắn là Tiểu Kiểu và Chân Cơ, bị người khác nhìn, đỏ mặt: “ Vẽ nữ giới rất đẹp.”

“ Thứ này chơi ra sao? “ Lý Ngọc sốt ruột lắm rồi, muốn dùng Lữ Mông xông pha chiến trận.

“ Trò chơi này học từ truyện Tam Quốc mà mọi người quen thuộc, anh giảng một chút ...” Trình Nhiên gom mấy tắm thẻ bài lại: “ Cụ thể là mỗi nhân vật có một kỹ năng riêng, có quân bài phụ trợ, mỗi người chơi có một loại thân phận, thân phận đó quyết định hành vi. Bốn thân phận là chúa công, trung thần, phản tặc và nội gián. Chúa công nghe là biết, tầm quan trọng không phải nói. Phản tặc nhiệm vụ giết chúa công kết thúc trò chơi. Trung thần phải bảo vệ chúa công giành thắng lợi. Nội gián có tính khiêu chiến nhất, không được bại lộ thân phận, giết tất cả mọi người giành phần thẳng sau cùng ... Bốn anh em mình vừa vặn bốn thân phận. Cụ thể thế nào, chơi một ván là rõ ...”

Tam Quốc Sát thoát thai từ trò chơi tên là Mafia hay là Ma Sói từ thập niên 70, hoặc có thể nói là từ game xã giao "Cảnh sát tội phạm". Chỉ là trò này thịnh hành ở Âu Mỹ, sau này phát triển thành game thẻ bài BANG, hiện trong nước ít thấy, đừng nói là thịnh hành, thậm chí có thể nói người nghe nói tới còn hiếm.

Về sau có người đem mấy loại trò chơi trên bản địa hóa thành Tam Quốc Sát, dựa vào sức hấp dẫn rộng rãi của các anh hùng Tam Quốc với đông đảo quốc dân, thêm vào hạch tâm game xã giao đấu trì, giải thoát được vô số người chơi từ game chém giết trên máy tính.

Khi ấy nhiều người thậm chí còn chẳng quen nhau, đi qua quán cà phê thấy người ta chơi cũng tụ lại, chơi suốt cả ngày, tạo thành phong trào cực lớn trong nước.

Cuối cùng trò chơi vẫn bị internet hóa, thua bởi thời đại internet, biến thành game thẻ bài online.

Nhưng dù thế nào nó cũng là thể loại trò chơi thẻ bài vào thời cực thịnh có thể ganh đua ngang với cả game trên máy vi tính.

Trình Nhiên cũng là người yêu thích board game, vì chủ yếu là cảm giác giống như đánh cờ, đối đầu trực tiếp với người thật ở bàn đối diện, nhưng có nhiều trải nghiệm hơn chơi cờ. Kỳ thực nói ra cờ vua, cờ tướng cũng là một loại hình trong board game thôi.

Trùng sinh quay lại thời kỳ đơn thuần, cũng có cái hay, có cái buồn tẻ.

Đôi khi ngứa tay muốn kiếm cái gì đốt thời gian, nhưng mà đồ họa của game máy tính thời này thì Trình Nhiên nhìn đã ám ảnh, chẳng chơi nổi nữa.

Vì thế kỳ nghỉ vừa rồi y mới từng nét bút cần mẫn tỉ mỉ vẽ ra những tấm thẻ bài này, buổi tối pha ấm trà đặt bên cạnh, khát làm một ngụm, đói ăn vài miếng bánh khô, mệt rồi thì đứng lên hoạt động, từng tấm thẻ bài sinh ra như thế.

Với Trình Nhiên mà nói, trải nghiệm cuộc đời học sinh, là một chuyện gắn bó mật thiết với cuộc sống. Còn làm việc mình thích làm cũng là một phần trong đó, hai thứ không hề đối lập, cũng không phân cao thấp.

Vì thế y bỏ ra toàn bộ tinh lực của mình không kém lúc ôn thi trung khảo.

Ngày vẽ đêm vẽ, cuối cùng thứ y thích đã xuất hiện.

Kết quả rõ ràng ở thời đại này, Tam Quốc Sát chẳng khác nào mở ra cả thế giới với đám thiếu niên.

Cuộc chiến nổ ra trong phòng Trình Nhiên, thi thoảng lại cãi vã biện bác, lúc lại cười phá nhà, thậm chí muộn rồi mà đám anh em còn chưa muốn về.

Cuối cùng Trình Tề dứt khoát nói: “ Trình Nhiên, anh muốn mang một bộ tới Thành Đô.”

Trình Nhiên vuốt ve quân bài chứa tâm huyết của mình: “ Được để em làm bộ nữa cho anh.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận