Trùng Nhiên

Chương 778: Dương Hạ ghen rồi.

Câu này của Tần Thiên biểu lộ quá trắng trợn, khác gì nói, cậu muốn gì, mình biến thành cái đó, quá cám dỗ, quá kích thích, Trình Nhiên thực sự tiếp không nổi, lần trước từ chối cô, lòng y vẫn mang chút áy náy, lần này thành hơi sợ rồi, vội đứng dậy chuyển chỗ, vỗ vai Trương Bình: “ Tôi đổi chỗ với cậu.”

Trương Bình kêu một tiếng khoa trương, rút giấy ăn trên bàn đưa Trình Nhiên: “ Trình Nhiên, bây giờ trời khô hanh, huyết quản dễ vỡ, cậu phải uống nhiều nước vào, nhìn kìa, mũi chảy máu rồi đấy.”

Đám bạn xung quanh chỉ sợ náo nhiệt chưa đủ, vào hùa: “ Tần Thiên sức hút của bạn lớn thật đấy, chủ tịch Trình không chịu nổi.”

Dương Hạ cau mày, tuy cô không nghe được hai người họ nói gì, nhưng cô dám khẳng định, bọn họ chắc chắn có vấn đề, nhất là Tần Thiên đang cười giống hồ ly tinh.

Cô không muốn, cũng không định xen vào giữa Trình Nhiên và Khương Hồng Thược, cô biết mình có địa vị đặc biệt trong lòng Trình Nhiên, vậy là đủ, thế mà đột nhiên có cô gái khác xuất hiện, tựa hồ khả năng thay thế vào vị trí đặc biệt đó.

Vì vậy Dương Hạ “ghen” rồi.

Bọn họ tập trung vào lúc 2 giờ 30 chiều, hiện là gần 5 giờ, ai tới được thì đã tới cả, số còn lại chắc không đến nữa, sau một hồi xỉ vả những kẻ “bạc bẽo”, bọn họ chia quân làm hai, một nửa sẽ tới nhà hàng trước, còn một nửa tới Thập Trung.

“ Lão Tôn gọi điện thoại tới nói thầy ấy, Đầu Trứng, Lão Bạch đều có tiết, tan học mới tới được, nói chúng ta chán quá thì Thập Trung mà đợi cũng được.”

“ Hả, Thập Trung vẫn chưa nghỉ à?”

“ Mừng 9 mới nghỉ, muộn hơn chúng ta bảy ngày.”

Các trường đại học nghỉ đông thường khá sớm, còn Thập Trung hiện giờ vẫn đang dạy.

Lần này học sinh Thập Trung bọn họ tụ tập là do nhiều lớp gộp lại với nhau, nếu là toàn bộ học sinh khóa vừa tốt nghiệp cùng tụ tập thì e là không nơi nào chứa được, thế nhưng thời gian chưa qua bao lâu, những người bạn lần trước ôm nhau khóc nức nở nói "đừng quên mình nhé" "nhất định gặp lại" biệt tăm không ít.

Tổng cộng khóa vừa rồi có 1530 học sinh tốt nghiệp, nhưng tới đây được bao nhiêu? Tuy ồn ào náo nhiệt thật, nhưng cũng có chuyện buồn không ai muốn nhắc tới, nên cũng không ai muốn tính con số cụ thể làm gì.

Mọi người tụ tập rồi tất nhiên muốn về thăm trường cũ, còn muốn mời giáo viên chủ nhiệm lớp mình tham gia, tất nhiên không thể đi hết vì quá đông, Trình Nhiên là lớp trưởng, nên cũng về trường một chuyến.

Tổng cộng có mười mấy người, trong đó có cả Dương Hạ và Tần Thiên về trường.

Từ nơi này đi xe buýt tới Thập Trung mất mười mấy phút, tuy có người lái xe trong nhà tới, nhưng cả đám vẫn quyết định đi xe buýt hồi tưởng lại chuyện cũ.

Hôm nay là thứ sáu, hiện vẫn đang là giờ học, cổng trường đóng chặt, bảo vệ trông coi khá nghiêm, có điều phó hiệu trưởng Trương Thụ đã nhận được tin không lâu sau đích thân ra đón bọn họ vào, thái độ niềm nở nhiệt tình, đương nhiên rồi, trong này có cả trạng nguyên tỉnh đấy.

Vừa bước chân vào trường vài bước thì có tiếng chuông reo, tan học rồi, trường học đang yên tĩnh thoáng cái đã như ong vỡ tổ, tiếng ồn ào bùng lên khắp nơi, làm đám sinh viên về thăm trường rất cảm xúc.

Tôn Huy đi tới, nhìn thấy Trình Nhiên và Trương Bình của lớp mình, dứt khoát gọi tới tham gia họp lớp, muốn họ truyền đạt kinh nghiệm học tập.

Những người khác tất nhiên đi tìm giáo viên của mình hoặc thành viên câu lạc bộ trước kia, hoặc là người bạn không vào được trường ưng ý nên học lại, hoạt động tự do.

Trình Nhiên tới lớp mà Tôn Huy đang dạy bây giờ kể cuộc sống khô khan buồn chán ở Đại học Trung Nam, khuyên đám đàn em đừng vội mơ tưởng tốt nghiệp làm gì, thong thả tận hưởng thời cao trung đi, đại học chả sung sướng gì đâu, anh mày đây đi học nửa năm hết bị người ta cảnh cáo lại dọa kỷ luật ... Bị Lão Tôn dở khóc dở cười cắt lời, nói thì không sai, nhưng chẳng có tính khích lệ gì cả, không làm gương tốt, lại làm gương xấu.

Họp lớp xong Tôn Huy còn nói chuyện với mấy học sinh nữa, đuổi bọn họ ra cửa đợi.

Khóa học sinh tốt nghiệp vừa rồi được coi là lứa xuất sắc nhất trong nhiều năm qua, giờ tiếng tăm vẫn còn, đám Trình Nhiên vừa đi liền bàn tán.

“ Chẳng trách bảo trường ta nhiều mỹ nữ, hôm nay hai học tỷ Thanh Hoa về trường, đẹp mê hồn.”

“ Là Tần Thiên học tỷ đấy, chị ấy nổi tiếng lắm, hôm nọ trên ti vi còn chiếu màn biểu diễn của chị ấy, nói sắp tới chị ấy còn ra nước ngoài.”

“ Dương Hạ học tỷ mới đẹp chứ, tiếc quá, nếu tôi học cùng khóa với chị ấy, thế nào cũng theo đuổi chị ấy.”

“ Thì cố lên đi, ba năm nữa lên Thanh Hoa thì chị ấy chưa tốt nghiệp đâu.”

“ Chỉ sợ lúc ấy lại không dám thôi ....”

Nghe một lúc Trương Bình lắc đầu, tỏ thái độ lo lắng cho thế hệ sau, từ đầu đến cuối đám nhãi ranh chỉ bàn tán về mỹ nữ, trong khi chiến tích lẫy lừng của các đàn anh thì chẳng ma nào nhớ.

Đoán chừng Lão Tôn họp lớp khá lâu, hai người họ lang thang quanh trường, tới lầu hành chính, thấy Dương Hạ và nhóm nam nữ từ phía khác tới, sau đó gặp nhau ở bồn hoa.

Ở đó có một cây si lớn bị chẻ làm đôi, nhà trường phải dùng những cọc gỗ lớn để chống đỡ cho nó khỏi đỏ, nghe nói là bị sét đánh, đây được coi là cây phong thủy của trường, còn nhớ trước kia bọn họ trước khi tham gia cao khảo, nhiều người còn mang hoa quả với hộp sữa tới cúng.

Cho nên nhà trường ra sức cứu nó, không rõ có hiệu quả không?

Không thấy nhóm Tần Thiên đâu, hỏi ra mới biết cô tới câu lạc bộ phát thanh trường, trước kia Tần Thiên và người câu lạc bộ đó rất thân thiết.

Dù sao cũng chẳng làm gì, chỉ đi thăm trường, mấy cô gái liền tới đó, giờ này chuẩn bị buổi phát thanh trước ôn tập tối rồi, mấy nam sinh không đi.

Một lúc sau trong hệ thống loa bố trí quanh trường truyền ra giọng nữ êm ái: “ Hôm nay là buổi phát thanh đặc biệt, mời học tỷ Đại học Thanh Hoa về cổ vũ cho chúng ta. Giờ xin nhường micro cho Dương Hạ học tỷ.”

Nhiều học sinh đang đi trên đường, đang tán gẫu, mang cơm hộp từ nhà ăn đi ra đều dừng lại lắng nghe.

Tiếp đó mọi người nghe thấy giọng nữ rất có sức hút: “ Này, chị có chuẩn bị gì đâu, em đừng đùa, làm chị giật mình.”

Trong trường vang lên tiếng cười.

Cô gái kia không hề e ngại: “ Tuy không chuẩn bị, nhưng vẫn nói với mọi người vài câu vậy. Chuyện nỗ lực học tập thì không cần phải nói nữa rồi nhỉ, nói chuyện hôm nay chúng tôi quay về trường cũ đi, trong lòng có rất nhiều cảm xúc. Bỗng nhiên nhớ lại năm xưa tôi cùng một người nói một đoạn hội thoai mà tôi rất thích ...”

“ Thanh xuân như một nắm tiền lẻ, vừa vặn có thể đổi được chai bia, đối diện với hoàng hôn uống hết, nói lời tạm biệt, đứng dậy rời đi đôi mắt đỏ hoe.”

“ Năm đó tôi cũng tốt nghiệp ... Đúng thế, chúng tôi tạm biệt nhau, mặt đỏ hoe thậm chí còn khóc. Có rất nhiều việc muốn làm mà lại chưa làm, trở thành tiếc nuối. Tôi mong mọi người đừng phục năm tháng thanh xuân, đừng phụ quãng thời gian buồn trẻ này, hãy dũng cảm kiên định đi tới mục tiêu. Nếu như có lời nào muốn nói thì hãy nói ra đi, đừng giống như tôi.”

“ Tôi là Dương Hạ. Trình Nhiên, mình rất vui vì được gặp cậu như thế.”

Bầu trời rất cao, từng cơn gió lộng thổi qua.

Trường học trước đó tĩnh mịch, có tiếng ồn nổi lên bốn phía.

Trình Nhiên đau đầu, chuyện gì vậy, hết Tần Thiên lại Dương Hạ, không cho mình ăn Tết yên lành nữa à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận