Trùng Nhiên

Chương 91: Ăn đi.

Cầm lấy tư liệu Tạ Hậu Minh mang tới xem đi xem lại mấy lần, Trình Phi Dương cảm xúc lẫn lộn. Hắn từng vô số lần ngày không ăn , đêm không ngủ, dốc hết tâm huyết cho hạng mục này, còn bị người ta làm khó cản trở, bị người thân phản bội, tưởng chừng mất hết hi vọng rồi.

Vậy mà người ta nói một câu, tất cả trở ngại không còn nữa.

Vui ư, có đấy, nhưng có chút mất cân bằng tâm lý.

Đánh giá rất chi tiết, rất chuyên nghiệp, dự báo lạc quan, Trình Phi Dương hài lòng, vậy là vẫn có người đánh giá đúng Phục Long, chỉ là hắn đẩy tài liệu trả lại: “ Tổng giám đốc Tạ, cám ơn ý tốt của anh, nếu như anh vì Trình Nhiên mà giúp tôi thì không cần đâu, thực sự là không cần. Không thể để anh gánh trách nhiệm làm trái quy định được, tôi cũng không muốn tâm huyết của mình có cơ hội bằng cách này, tôi tin tưởng vào nó.”

Nửa phần sau kỳ thực là nói cho có, Trình Phi Dương sợ nhất là thao tác trái quy định. Với thân phận địa vị của Tạ Hậu Minh, chuyện ông ta làm không phải chuyện nhỏ, có vô số người nhìn vào. Nếu mình có chút dính líu nào vào chuyện này, dù sau này Phục Long có thành công chăng nữa, nó không thể tới đỉnh cao, không khéo vì còn vì thế mà bị đả kích.

Trình Phi Dương muốn làm việc một cách quang minh chính đại.

“ Chú Trình ... “ Tạ Hậu Minh vỗ mu bàn tay Trình Phi Dương, thái độ trở nên chính thức hơn:” À không, kỹ sư Trình, tình huống là thế này, trước đó bộ phận liên quan ở Hoa Cốc thụ lý hạng mục đánh giá Hoa Thông, tôi vốn chú ý tới nó rồi. Nhưng vì những vấn đề hủ bại trái quy định trong nội bộ, cho nên hạng mục của các anh mới bị triệt tiêu ...”

Trình Phi Dương đợi ông ta nói tiếp, hắn tìm nhà đầu tư cho Phục Long, tất nhiên cũng hoa cốc Hoa Cốc, nhưng tài liệu đưa tới mấy lần, đều không thuận lợi, thì ra ở nội bộ Hoa Cốc có người cản trở.

Trình Nhiên cũng bất ngờ, chuyện này có thể là thật, kiếp trước chính vì Tạ Hậu Minh chết rồi, cho nên hạng mục của cha vì thế cũng bị chết yểu theo, mình cứu Tạ Hậu Minh, mới dẫn tới chuyện này, đúng là nhân quả tuần hoàn.

“ Tôi đang điều tra chuyện này, tuyệt đối không bỏ qua cho kẻ hủ bại ở trong đội ngũ. Đồng thời cũng muốn lấy lại công bằng cho hạng mục ưu tú, kỹ sư Trình và Phục Long là trân châu phủ bụi. Đây là điều đáng làm, là chuyện có lợi cho công ty ... Không liên quan tới nhân tố bên ngoài.”

Trình Phi Dương lúng túng:” Tổng giám đốc Tạ, chuyện này ...”

“ Kỹ sư Trình, chuyện này đúng là do tôi thất trách, cái hạng mục này, tôi cần phải nói rõ với anh, theo tình hình hiện giờ của Hoa Thông không đủ khả năng hoàn thành. Anh có đủ tự tin lãnh đạo một đội ngũ, tách ra làm độc lập không? Nếu có, tôi có thể đầu tư, nếu vẫn muốn ở lại Hoa Thông theo đuổi hạng mục này, tôi nói thẳng, sẽ không có tương lai đâu. “ Tạ Hậu Minh nâng chén rượu lên: “ Chuyện này anh cứ nghĩ đi, không vội trả lời tôi. Nói ra tôi nợ nhà anh nhiều quá, do tôi quản lý cấp dưới không nghiêm, khiến hạng mục ưu tú chịu số phận lận đận ...”

“ Tổng giám đốc Tạ nói gì thế, công ty nào cũng có người như vậy, Hoa Thông chúng tôi, mà thôi ... “Trình Phi Dương xúc động nâng chén: “ Anh là người thẳng thắn, tôi mời anh.”

Tạ Hậu Minh nhìn Từ Lan: “ Em dâu, hôm nay cho các cháu uống một chút nhé.”

“ Vâng, vâng. “ Từ Lan vội vàng đi lấy chai bia, còn ngầm liếc con trai một cái, ý nói, lần này nữa thôi đấy, sau đó rót cho Tạ Phi Bạch và Trình Nhiên.

Trình Phi Dương và Tạ Hậu Minh ở trên bàn cạn chén, tâm sự nhân sinh mỗi người, Từ Lan cùng Trương Vi nói chuyện gia đình, đề tài này không thể thiếu nhắc tới con cái .

Trình Nhiên và Tạ Phi Bạch ra ghế sô pha ở phòng khách ngồi, trên bàn chuẩn bị không ít hoa quả, bánh kẹo, ti vi đang chiếu kênh khoa giáo, giảng giải cách trồng củ cải theo công nghệ mới, không khí có chút yên tĩnh.

Rõ ràng biến cố gia đình đã ảnh hưởng lớn tới Tạ Phi Bạch, hắn trầm mặc hơn nhiều.

Trình Nhiên chủ động lấy gói khoai lang khô mời: “ Ăn đi.”

Tạ Phi Bạch lắc đầu: “ Không ăn đâu ...”

“ Ăn đi, ngại gì chứ!” Trình Nhiên tiếp tục mời.

“ Tao việc quái gì mà phải ngại ... Tao nói không ăn mày không hiểu hay sao.... mày có biết ..” Thiếu chút nữa thì Tạ Phi Bạch quen mồm làm một câu "có biết tao là lão đại Nhất Trung không, có tin ba phút nữa ..", bây giờ hắn thấy mấy câu đó quá ấu trĩ, với lại cũng chẳng dọa được thằng thần kinh này, xé roẹt một cái, thôi thì ăn cho yên chuyện:

Trình Nhiên ở bên cạnh lẩm bẩm: “ Đây là thứ đồ ăn vặt của con gái, tôi có ăn đâu, mẹ tôi cứ bắt tôi mua, thế nên cậu không ăn thì ai ăn?”

Tạ Phi Bạch không thèm đáp lời, bực bội ăn hết gói khoai lang khô, vo viên vỏ ném vào thùng rác, sau đó trước mắt hắn xuất hiện một quả táo làm hắn nổi cáu: “Này, mày đừng có mà... “

“ Táo Fuji những 15 đồng một cân, phải đi tận hai con phố mới mua được, tôi xách trĩu cả tay.” Trình Nhiên bóp vai: “ Mẹ tôi bình thường không mua loại táo này đâu, đắt quá, nhà tôi ăn không nổi.”

Rốp, Tạ Phi Bạch há miệng thật to ngoạm quả táo, có thể đoán hắn đang tưởng tượng đó là cái mặt đáng ghét của Trình Nhiên. Tạ Phi Bạch ít khi ăn hoa quả, món yêu thích của hắn là xâu thịt cừu nướng với chai bia lạnh, hắn không thích mấy thứ ngòn ngọt.

Quả táo khá to, ăn hết thì bụng cũng lưng lửng bụng, tức nhất là Tạ Phi Bạch vừa ăn xong quả táo, Trình Nhiên lại đưa tới một miếng bách ga tô.

“ Mày xong chưa hả, hổ dữ không ra uy, mày nghĩ tao là mèo bệnh à? “ Tạ Phi Bạch rít lên khe khẽ, nếu chẳng phải cha mẹ hắn còn đang ngồi trong bếp, đảm bảo Trình Nhiên ăn vài cú đấm thối mặt rồi.

Trình Nhiên chỉ đống thức ăn trên mặt bàn, cũng rất hậm hực: “ Tôi nói là tôi không thích ăn mấy thứ này, mẹ tôi cứ muốn mua cho vị khách là cậu ăn. Cậu không ăn hết, mấy thứ này sẽ để hỏng ở đây, phí lắm. Còn nữa, tất cả những thứ này do tôi xách về ...”

Từ Lan ở đâu kia không hiểu tình hình, thấy Tạ Phi Bạch ăn đồ mình mua về thì vui lắm, cứ nghĩ là hắn thích, ngồi trong bếp nói vọng ra :” Cháu thấy ngon thì cứ ăn nhiều vào, không cần để giành Trình Nhiên đâu, nó là đứa tham ăn, ăn suốt rồi.”

Trương Vi cũng nói vào: “ Ăn đi con, dì Từ mua cho con ăn đấy … ài dà, nói ra hai nhà chúng ta có duyên lắm, hôm chồng chị xảy ra chuyện, Trình Nhiên còn gọi điện tới nhà hỏi vì sao Phi Bạch nhà chị không đi học, không ngờ anh em chúng nó thân thiết như vậy. Em dâu chắc em chưa biết, Trình Nhiên còn sửa xe cho chồng chị .”

“ Chị nói quá rồi, Trình Nhiên đúng là cái gì cũng thích, cũng học, nhưng đâu tới nơi tới chốn … kìa cháu ăn nhiều vào, đừng ngại, không cần để phần Trình Nhiên đâu, nó ăn nhiều lắm rồi ..”

Tạ Phi Bạch cuối cùng cũng phải cầm miếng bánh lên, nhét luôn cả vào mồm, nuốt trợn nuốt trạo, hắn không biết mình có thù oán gì với cái nhà này mà từ mẹ tới con đều hại mình như thế.

Trình Phi Dương và Tạ Hậu Minh uống hết chai Ngũ Lương Dịch thừa dịp hôm nay ăn mừng thành tích của Trình Nhiên luôn, cả hai rõ ràng vẫn còn thòm thèm. Chỉ là Tạ Hậu Minh vừa bình phục, uống nhiều rượu không có lợi, đành hẹn Tạ Phi Dương vào lúc khác: “ Chú Trình, anh em ta gặp nhau muộn thế này thật là tiếc, không sao, ngày tháng còn dài chúng ta hẹn bữa khác.”

“ Chú Trình, chuyện tôi nhắc với cậu đấy, nghĩ cho kỹ đi, tôi chỉ tặng cậu tám chữ ‘Nhìn rõ tình thế, thời không đợi ta.’ Tôi đợi cậu trả lời.”

Cửa phòng mở ra, cả nhà Tạ Hậu Minh ra ngoài, Trình Phi Dương và Trình Nhiên tiễn xuống lầu, tới nơi xe riêng đang đợi, trên đường đi Tạ Hậu Minh vẫn cứ dặn mãi, khuyên Trình Phi Dương chấp nhận đầu tư của mình …
Bạn cần đăng nhập để bình luận