Trùng Nhiên

Chương 520: Còn quá sớm để nói.

Khương Vi Cầm hơi bất ngờ, thậm chí có thể nói là tính sai.

Trong mắt cô, Từ Lan là nữ nhân nông cạn, nói những lời này, thế nào cũng khiến Từ Lan thấy bẽ bàng, phẫn nộ, thậm chí kích động đốp chát lại hay hoảng loạn, xấu hổ xin lỗi ... Thế nào cũng tốt cả, kết cục sẽ đều giống nhau.

Khi đó chắc chắn sẽ giận lây sang con gái mình, từ đó tự giác cản trở hai bên qua lại.

Như thế cô không phải làm gì Trình Nhiên để tránh gây xung đột với con gái mình, vẫn đạt được mục đích.

Không ngờ Từ Lan lại phản ứng hoàn toàn khác.

Cô không thích con tôi.

Nhưng tôi thích con cô.

Giống như người ta đang nói, cô vô lễ, nhưng tôi không thèm chấp.

Khương Vi Cầm bất ngờ lắm, sao phản ứng này lại khác hoàn toàn với biểu hiện vừa nãy như vậy? Dù sao ý tứ mình cũng thể hiện ra rồi, đối phương phản ứng ra sao cũng không quá quan trọng, thành công thì tốt không thành cũng được.

Con cô và Trình Nhiên sẽ không có kết quả, chuyện này không liên quan gì tới cô thích hay ghét Trình Nhiên, vì thế quan hệ với nhà Trình Nhiên tốt hay xấu cũng không sao hết.

Khương Vi Cầm không vì thế mà nổi giận Từ Lan, cô cũng tự hiểu là mình quá lời trước, mình sai, vì chuyện liên quan tới Khương Hồng Thược luôn khiến cô mẫn cảm quá mức. Nên mỉm cười gật đầu một cái rồi đi, nhìn bề ngoài, hai người tựa hồ chỉ chào hỏi một câu rất bình thường vậy.

Trình Nhiên và Lưu Cảnh Thụy nói chuyện cũng chú ý tới bên kia hai bà mẹ gặp nhau, vừa thấy mẹ mình mặt tái đi, đoán chừng có chuyện rồi, y đã biết mà, lúc nãy mẹ mình cười quá mức, đã chọc giận mẹ Khương Hồng Thược. Vội vàng tạm biệt hắn, chạy tới chỗ mẹ mình, lúc này chỉ lo mẹ mình chịu thiệt thòi :” Mẹ, con thấy hai người nói chuyện, mẹ Khương Hồng Thược nói gì với mẹ thế?”

“ Không có gì cả, chào hỏi thôi.” Từ Lan mỉm cười xoa đầu con trai, vừa rồi đối diện với mẹ Khương Hồng Thược, cô còn thấy áp lực, huống hồ là con trai mình, cô không muốn chuyển áp lực đó cho con trai: “ Chúng ta về.”

Trình Nhiên gật đầu, không cần hỏi chi tiết làm gì, mẹ y là người không biết che giấu tình cảm, từ biểu hiện vừa nãy có thể đoán ra phần nào.

Mẹ thay mình gánh toàn bộ.

Tựa hồ sợ con trai còn chưa yên tâm, Từ Lan bẹo má Trình Nhiên một cái: “ Mẹ thực sự thích cô bé đó, cô bé rất hiểu chuyện, rất ngoan ngoãn, lễ phép, con nên học tập người ta.”

Kết thúc bữa tiệc, Cao Thế Kim ra trước đứng ở cổng chào hỏi mẹ con Trình Nhiên rồi mới về, mặc dù biểu hiện không khác trước kia nhiều, không quá vồ vập nhiệt tình, nhưng mà thái độ rõ ràng là cẩn thận hơn nhiều.

Từ Lan cũng không hỏi Trình Nhiên về chuyện gia đình Khương Hồng Thược, vẫn đều là trẻ con thôi mà, không cần coi là chuyện nghiêm túc, đợi vài ba năm nữa chú ý cũng được.

Chuyện cứ trôi qua như thế, vì Khương Hồng Thược đã về xe trước nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra sau đó.

Hôm sau là chủ nhật, Trình Tề bất ngờ tới nhà Trình Nhiên, giúp Từ Lan làm cơm, nói chuyện Trình Phi Dương không ở nhà, Từ Lan than thở: “ Chú cháu bây giờ là thế đấy, bay suốt, dì cũng quen rồi, cháu ở đây thì chịu khó đến chơi cho vui ... À phải, hôm nọ dì đọc báo thấy nhắc tới tên cháu, Trình Tề nhà ta ngày càng giỏi rồi.”

“ Cháu chỉ làm chơi chơi thôi dì, có gì đáng nói đâu.” Trình Tề khiêm tốn, nhưng trong lòng tự hào lắm, giờ danh tiếng của hắn không chỉ giới hạn trong trường mình nữa, cùng với việc nền tảng Liên Chúng phát triển mở rộng, lượng người online đã đạt tới 5000 người, số người dùng đăng ký tới 5 vạn, kinh động cả truyền thông, nghiễm nhiên thành nền tảng game trên mạng lớn nhất trong nước.

Vốn thái độ của trường học với Trình Tề khá mâu thuẫn, vì hắn đi học rất ít, vì thề còn gọi điện về gia đình nhắc nhở. Nhưng sau khi một lãnh đạo trường đi Mỹ khảo sát về, thái độ thay đổi hẳn, lập tức liên hệ báo chí, đẩy mạnh tuyên truyền.

Theo như điều tra, trong 10 năm qua, tỉ lệ học sinh cũ quyên tặng cho Harvard lên tới trên 23%, với đại học Stanford, tỉ lệ này còn cao hơn, những 27%. Đây là một loại văn hóa, cũng là đầu tư chiến lược, trường học dựa vào hội đồng môn để vận động tài trợ, để bồi dưỡng nhân tài trong trường, giúp họ có các mối quan hệ để ra trường dễ dàng tìm được việc làm hơn, từ đó sinh viên tốt nghiệp có được vị trí liền hỗ trợ lại trường học, tạo thành mối quan hệ qua lại bền chặt.

Tuy không bằng nước Mỹ, ở trong nước cũng có văn hóa đồng môn, nhưng chỉ là tự phát, giữa các học sinh với nhau, không có sự gắn kết chặt chẽ với trường học, vì thế phụ thuộc vào người đứng đầu, thiếu tính truyền thừa.

Vị lãnh đạo kia sau khi khảo sát về liền muốn thay đổi điều này, vì thế trường học toàn lực ủng hộ Trình Tề sáng nghiệp.

Cho nên bây giờ mọi người mới truyền tai nhau, trong trường học tây có hai "thiên tài" sáng lập Liên Chúng khi còn ngồi ghế nhà trường, là Trình Tề và Nhâm Tề.

Nhâm Tề là thiên kỹ thuật từ thời niên thiếu say mê máy vi tính, phụ trách kỹ thuật, còn Trình Tề là thiên tài chiến lược kinh doanh, phụ trách điều hành quản lý. Hai người được đưa lên báo miêu tả vô cùng lợi hại.

Đó cũng là bài báo Từ Lan đã đọc.

Trình Tề cũng chỉ có thể giúp Từ Lan thái rau chặt thịt làm vài công đoạn sơ chế, khi động thủ nấu nướng thì hắn không giúp được gì rồi, để Từ Lan ở trong bếp bận bịu, ra ngoài trò chuyện với Trình Nhiên.

“ Mảng cờ vây của chúng ta không được hot của lắm, muốn phát triển cũng khó khăn, dù sao trước đó Microsoft đã có trang cờ vây của Microsoft, IGS của Hàn Quốc, Acer của Đài Loan rồi. Anh dùng hiệu ứng danh nhân để marketing.”

“ Cha anh quen phó viện trưởng của viện cờ vây, con ông ta là Trịnh Hạo, là kỳ thủ chuyên nghiệp, bọn anh cho hắn ít tiền, để hắn giúp chúng ta lập câu lạc bộ cờ vây, thu hút người chơi, cũng là để dạy người mới. Thành Đô được gọi là thành phố cờ, nhưng mà nhân tài dự bị quá ít ỏi, giờ chỉ có vài kỳ thủ chuyên nghiệp, cho nên nhắc tới Trịnh Hạo chắc em cũng biết hả?”

Trình Nhiên gật đầu, cờ vây Thành Đô ngày một điêu linh, vì không đủ coi trọng bồi dưỡng thanh thiếu niên, giới cờ vây có câu 3000 ngày học cờ mới có thể làm kỳ thủ chuyên nghiệp, người trẻ tuổi học cờ vây gánh chịu nguy hiểm lớn hơn người cùng tuổi nhiều.

Thi lên chuyên nghiệp còn khó hơn thi vào Thanh Hoa Bắc Đại, vậy lựa chọn thế nào? Nếu muốn thi lên chuyên nghiệp, phải bỏ một hai năm học, giờ học tập áp lực như thế, nếu thi trượt quay lại thì người cùng tuổi đã đi trước rồi. Mà tới thủ đô thi chuyên nghiệp một năm phải tốn chục vạn, nhà bình thường không khác gì đánh liều vận mệnh, cho nên thời gian dài nhân tài cờ vây ngày một điêu linh.

“ Nhưng mà bọn anh treo tên Trịnh Hạo, người ta có tin không?”

“ Đơn giản lắm. “ Trình Tề cười hết sức cao thâm: “ Đánh là biết ngay. Bọn anh dán thông báo, không ai tin cả, anh liền lập một tài khoản, giao thủ với Trịnh Hạo, hắn nhường anh 8 quân cờ, anh thua, không phải anh cố ý thua đâu …”

“ Đương nhiên rồi. “ Trình Nhiên phì cười, chuyện này còn phải nói, sức cờ của anh cả rất nát, chẳng bắt nạt được y nữa là:

“ Cái thằng nhóc này. “ Trình Tề giơ tay làm động tác định đánh: “ Anh vừa thua một cái, nhiều người nói là anh buông, sau đó vào hùa bảo cao thủ được thừa nhận trong câu lạc bộ chơi với hắn, tên đó nick là Phong Thanh Dương, cao thủ có tiếng trên mạng. Kết quả là hắn thua, mọi người nổ tung, tranh nhau khiêu chiến, sau một trận thảm sát thì đều tin là Trịnh Hạo.”

“ Cách này được, anh làm rất tốt, sau đó thế nào?”

“ Sau đó thì câu lạc bộ Liên Chúng nổi lên, thu hút người gia nhập, khiêu chiến khắp các câu lạc bộ , oanh động cả giới cờ vây. Trịnh Hạo liên hệ với mấy kỳ thủ chuyên nghiệp, ai chẳng muốn kiếm tiền, để họ tới Liên Chúng dạy cờ kiếm tiền. Thế là Mã Xuân, Dư Hoa, Hồ Linh tới, cả mỹ nữ kỳ thủ Dương Hưng cũng tới, độ nổi tiếng càng cao. Hê hê, em đăng nhập vào mà xem, câu lạc bộ Liên Chúng ngông nghênh lắm, đánh giết khắp nơi, nhiều trang web khác lập tổ đội tuyên bố báo thù.”

Trình Nhiên cười hết sức vui vẻ, không ngờ Trình Tề tới Thành Đô chưa lâu đã nhiễm thói quen ở đây, dùng thủ đoạn "giang hồ", quấy động cả giới cờ vây như thế.

Mặc dù y là đại cổ đông của Liên Chúng, nhưng mà chuyện vận hành thì y hoàn toàn buông tay, chỉ xem báo cáo, nếu phát hiện vấn đề sẽ đưa ra kiến nghị, làm thế nào là do Trình Tề hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận