Trùng Nhiên

Chương 757: Năm ấy đi về cùng nhau !

Nói ra câu ấy, Trương Tĩnh cười ngại ngùng nhìn Trình Nhiên, đáng lẽ không nên nói, nhưng đồng thời cô cảm giác đã lắm, cảm giác thoải mái của một người vừa làm chuyện xấu, cảm giác giống như khi lên đại học cô vứt bỏ hết sự rụt rè ngoan ngoãn thời cao trung sống thất với con người mình, lần này cũng vậy bóng mây u ám cuối cùng thời cao trung, bị câu nói này thổi bay.

Trời quang rồi.

Từ nay mây bên bao phủ tan đi, bầu trời lại xanh ngắt thư thái.

Con người là động vật khó hiểu thế đấy, vết thương tưởng chừng đi theo mình cả đời, đột nhiên vào lúc phù hợp, nó chẳng còn là gì nữa.

Mình hình như xấu hơn rồi.

Lý Gia Càn ngớ người: “ Em nói gì thế, phân đà gì?”

Trương Tĩnh ưỡn ngực lên, đối diện thẳng thắn với ánh mắt hắn, cô trưởng ban tuyên tuyền mạnh mẽ của hội sinh viên quay về: “ Hội Thiên Hành bắt nguồn từ Đại học Trung Nam, Trình Nhiên chính là người sáng lập, về sau Thanh Hoa thấy mô hình này hay, nên có người học theo.”

“ Anh ấy sáng lập á? “ Trường Hàn chỉ Trình Nhiên còn chưa tin, cái anh cười ngốc ngốc thành lập cái hội rất lợi hại kia à?

Người lớn trong nhà không hiểu đang nói chuyện gì, chỉ thấy Lý Gia Càn hóa đá ở đó thì ngạc nhiên vô cùng: “ Tĩnh Tĩnh, cháu nói gì thế? Trình Nhiên sáng lập cái gì?”

Lưu Vân choàng tỉnh, thì ra thế, con gái mình chẳng phải đã nói Trình Nhiên tổ chức một cái hiệp hội, sau đó gặp vấn đề nên mới phải tìm chồng mình sao, chính là cái xã đoàn có chi nhánh ở Đại học Thanh Hoa mà Lý Gia Càn tham gia.

Trương Tĩnh không quan tâm cảm giác của Lý Gia Càn lúc này, kỳ thực khi cô lên tiếng là đã không thèm để ý nữa rồi, nếu nói trả thù hơi quá, không tới mức, nhưng đích thực muốn Lý Gia Càn khó chịu, chẳng lẽ nói muốn chia tay là chia tay, muốn quay lại là quay lại, xin lỗi nhé, anh không phải người quyết định chuyện đó đâu: “ Chúng tôi cũng rất quan tâm tới sự thành lập của Hội Thiên Hành Thanh Hoa, vì nơi đó có nhiều tài nguyên hơn để phát triển, có được sự hỗ trợ lớn từ hội đồng môn Thanh Hoa ở nước ngoài. Chúng ta tuy khác trường nhau, nhưng có cùng theo đuổi, sau này có thể liên hợp để làm ra chuyện lớn hơn.”

Lý Gia Càn nhìn Trình Nhiên lần nữa: “ Cậu là người sáng lập ra Hội Thiên Hành à?”

Trình Nhiên gật đầu, nhường màn biểu diễn cho Trần Tĩnh.

Cha Lý Gia Càn không biểu hiện gì, nhưng Nguyên Ngọc Mai thì xấu hổ lắm, con mình nãy giờ múa rìu qua mắt thợ mà không biết. Anh em Trương Tùng Niên và Trương Tổ Thần thì dở khóc dở cười, cũng không nhĩ tới xảy ra một màn như kịch thế này.

“ Phù .... “ Lý Gia Càn cũng phong độ lắm, phát hiện ra Trình Nhiên không ngờ chính là người sáng lập ra Hội Thiên Hành, hơn nữa Trương Tĩnh rõ ràng có thể nói cho hắn biết trước rồi, nhưng lại cố tình đợi thời điểm này mới nói ra, cô tỏ thái độ rất rõ ràng:

Tuy vậy hắn không quá thất thố: “ Tôi tích cực tham gia hoàn thiện chế độ của hội, nhưng nói tới chuyện chủ tịch luân phiên chắc không tới lượt đâu. Hiện giờ cạnh tranh vị trí này có Trương Siêu Dương người sáng lập SOHU và Dương Lỗi của Công ty Bắc Cực Quang, bọn họ đều là người du học về, sớm có ý tưởng thành lập Hội Huynh Đệ trong trường, chỉ là không tìm được người cùng chí hướng ....”

Bữa cơm hôm đó có thể nói là nhiều kịch tính, về sau Lý Gia Càn và Trình Nhiên giao lưu không ít, người Trương gia thực sự bất ngờ, trước đó còn thấy chàng thanh niên Trương Tĩnh dắt về bị người ta áp đảo thấy đáng thương, không ngờ người ta vốn không đơn giản. Nói cho cùng thì Lý Gia Càn cũng khá lắm, hành xử đáng mặt nam nhi, không hề thua kém

Nói cho cùng là Tĩnh Tĩnh nhà mình xuất sắc, nếu không làm sao quen biết được với nhiều nam sinh ưu tú như vậy?

Chỉ có Nguyên Ngọc Mai đầy một bụng khó chịu, thầm mắng con trai kém cỏi, phí công vào trường tốt, còn tham gia cái hiệp hội vớ vẩn gì chứ? Đẹp mặt chưa, bây giờ hay rồi, thành cấp dưới cho người ta, mất mặt. Mà thôi đi, không thèm chấp, thằng nhãi họ Trình kia học Trung Nam thôi mà, sao hơn được con mình ở Thanh Hoa?

Kết thúc bữa cơm Trương Tùng Niên lại gặp riêng Trình Nhiên trò chuyện, lần này mọi người đều cảm giác khác thường rồi, ngay Trương Tĩnh cũng thấy nghi hoặc, chuyện hiệp hội nói vài câu là xong, đâu cần nói nhiều thế, cha mình cũng không cần vì chuyện nhỏ đó mà nói chuyện riêng với cậu ấy chứ.

Đợi mọi người rời đại sảnh, Trương Tĩnh gọi Trình Nhiên tới.

Lưu Vân nhìn chồng dò hỏi, Trương Tùng Niên nhỏ giọng thì thầm với vợ, Lưu Vân mở to mắt "á" một tiếng, hỏi: “ Tĩnh Tĩnh biết không?”

Trương Tùng Niên lắc đầu: “ Anh thấy con bé ngốc nhà mình chả biết gì cả.”

Lưu Vân "ái dà" một tiếng vội vàng đi tới, chuyện này phải nói, không để con gái mình làm chuyện gì ngốc, phí mất không. Nguyên Ngọc Mai còn cho rằng Lưu Vân tới tiễn chân mình, định nói gì thì người ta đi qua người mình, cùng con gái và nam sinh kia đứng với nhau.

Không biết bên đó nói gì, chỉ thấy Trương Tĩnh sững người, nam sinh kia cười gượng ngạo, Lưu Vân nhiệt tình: “ Lần sau lại tới nhà dì chơi nhé, dì nấu ăn ngon lắm đấy, dì làm hải sản cho.”

Nói chuyện với Trình Nhiên xong Lưu Vân mới quay sang chào khách, ai cũng nhận ra giọng Lưu Vân rõ ràng nhanh hơn bình thường, cho thấy tâm trạng kích động lắm.

Trương Tĩnh khoanh tay, giọng tra hỏi: “ Cậu giải thích gì đi chứ?”

“ Thật ra không có gì, cha tôi là tổng giám đốc Công ty Phục Long, không biết chị biết không, tôi thuộc hàng nhị thế tổ, thái tử gia mà người ta hay nói, kiểu trong nhà có rất rất nhiều tiền ấy. “ Trình Nhiên bất đắc dĩ nói: “ Đây chính là nguyên nhân tôi không muốn nhắc tới cha tôi, tôi là tôi, cha tôi là cha tôi.”

Phản ứng của Trương Tĩnh không quá mạnh:” Vậy mà cậu còn giả ngây giả ngốc lừa tôi một bát thịt kho, còn rất nhiều lần khác nữa.”

“ Tôi chưa từng nói là tôi thiếu tiền, tại chị cứ coi tôi là hộ khó khăn.”

“ Tại trên báo nói như thế, cậu không nói rõ với báo chí chính là lỗi của cậu.”

“ Chị cũng có thiếu tiền đâu, sao tính toán chi li thế.”

“ Tại tôi không thích bị người ta lửa.”

“ Đã bảo tôi không lừa ....”

Ài, chuyện này nói không rõ ràng nữa, Trình Nhiên thở dài, cảm thấy rất giận cha mình, rõ ràng mình cũng rất nhiều tiền cơ mà ...

Phía bên kia người Lý gia không biết Trương Tĩnh và Tình Nhiên vì chuyện gì mà cãi nhau, nhưng hắn biết, mình không hi vọng gì nữa rồi.

Hắn còn nhớ năm xưa có một cô gái, trong ngày tháng bình thường mà mỹ hảo đó, buổi tối đợi nhau tan học, rồi cùng nhau về ngồi xe buýt về nhà.

Đáng lẽ người đang cùng cô ấy tranh chấp nhưng vẫn vui vẻ kia là mình, nhưng chính hắn từng đẩy cô đi ... Lên đại học rồi, trưởng thành hơn, hắn nhận ra hành động năm xưa của mình tệ hại thế nào, hắn muốn bù đắp lại sai lầm đó.

Nhưng xem ra không còn cơ hội.

Với lại người ta cũng không cần hắn bù đắp nữa rồi, Lý Gia Càn tỏ ra bình thường, trong lòng lại mang nỗi buồn chẳng thể nguôi ngoai.

Năm đó mười bảy tuổi, bọn họ từng đợi nhau đi về.

Trình Nhiên trở về trường không bao lâu thì nhận được điện thoại của Trương Tùng Niên.

Trương Tùng Niên không vòng vo: “ Chú nghĩ kỹ rồi, được, khu nam có thể tiến hành thí điểm kiến nghị của cháu.”

Trình Nhiên bất ngờ, còn nghĩ chuyện không thể nhanh như vậy, thật lòng tán thưởng: “ Chú Trương, khí phách chú thật lớn.”

Trương Tùng Niên đùa một câu: “ Thôi đi, sau này chú mà mất việc đi kinh doanh, đơn đặt hàng của Phục Long không thể thiếu phần chú đâu đấy.”

“ Chú đùa rồi. “ Trình Nhiên không biết nói gì hơn là cười gượng:

Cơ mà Trương Tĩnh nói đúng, cha cô ấy đúng là người thú vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận