Trùng Nhiên

Chương 281: Sởn hết gai ốc.

Thi cuối kỳ diễn ra vào cuối tháng sáu, từ khi đến lúc đó không có thêm bài kiểm tra nào khác, bởi thế một đề tài được đám học sinh thích bàn tán nhất là ai sẽ đứng đầu kỳ thi cuối năm.

Nhìn biểu hiện ngắn hạn thì Tống Thời Thu đang liên tục ca vang chiến thắng, tuy là kiểm tra hàng tháng không xếp hạng, nhưng mỗi tháng có thành tích, người ta lại thấy điểm của hắn cao lên, tựa hồ đang đứng đầu toàn khối.

Nhưng ai cũng biết trước mặt Tống Thời Thu là vực sâu, vì có tên ma vương biến thái chặn đường. Tên đó cứ như trêu ngươi người ta, thành tích trên lớp luôn không quá tốt, khiến người khác khấp khởi hi vọng, chỉ cần cố chút nữa là đạp được y xuống rồi. Kết quả từng kỵ sĩ giáp trụ sáng loáng xông lên sau đó nhận lấy số mệnh bi kịch.

Vị trí số một coi như chắc suất, nên thảo luận chuyển sang xem ai là người đứng thứ hai, mọi người đánh giá rất cao Dương Hạ, thi giữa học kỳ hai, cô đã vươn lên thứ sáu toàn khối rồi, ai nấy thán phục, cô gái ấy như thể mỗi ngày đều tiến bộ vậy, không đột phá như Trình Nhiên nhưng khiến người ta tin tưởng chứ không thấp thỏm như Trình Nhiên. Cứ thế này cướp vị trí số 2 của Tống Thời Thu chỉ là chuyện sớm muộn, rất nhiều người tin vào điều ấy.

Điều ấy thực sự xảy ra, sẽ vô cùng đặc sắc vì lúc mới vào năm học, Tống Thời Thu để ý tới Dương Hạ, tất cả mọi người nhắc tới Dương Hạ thường bình luận, đó là cô gái được Tống Thời Thu coi trọng, ai cũng nghĩ Dương Hạ được Tống Thời để ý là may mắn rồi.

Bây giờ tất nhiên không ai nghĩ thế nữa, chỉ là thiên hạ thích cẩu huyết không khỏi có ý nghĩ, nếu Dương Hạ đạp Tống Thời Thu xuống thì sẽ thế nào?

Rất đáng kỳ vọng.

Thi thoảng mấy lời bàn tán đó cũng truyền vào tai Tống Thời Thu, đám hóng hớt đó còn nói như thật, cái gì mà hắn không phục, coi Trình Nhiên là đại kình địch. Còn có không ít nữ sinh thêm vào những tình tiết ái hận tình thù, phong phú hơn cả suy nghĩ của hắn.

Hai nam sinh hết sức ưu tú ganh đua vị trí số một và một nữ sinh được đông đảo công nhận là nữ thần của trường, quan hệ tay ba luôn khiến người ta sản sinh tưởng tượng vô hạn. Vì Trình Nhiên và Dương Hạ tới giờ chưa rõ ràng, nên ai cũng nghĩ Tống Thời Thu vẫn còn cơ hội, tăng không ít thêm sắc thái truyền kỳ cho bọn họ.

Với Tồng Thời Thu, chỉ như gió thoảng bên tai, nghe người ta nói hắn coi Trình Nhiên là kẻ thù truyền kiếp, hắn chỉ cười cho qua, suy nghĩ đám người đó qua mức chật hẹp, se sẻ làm sao biết chí đại bàng.

Nhất Trung tất nhiên là trường cao trung hàng đầu, nhưng mà chỉ là đối với khu vực huyện xung quanh mà nói thôi, nếu phóng mắt nhìn khắp toàn quốc, biển mây mà anh nhìn thấy ở Nhất Trung Sơn Hải chẳng qua là chút sương mù mờ nhạt dưới chân người ta.

Sơn Hải quá nhỏ bé, Nhất Trung lại càng nhỏ, Trình Nhiên cùng lắm chỉ là tảng đá mài dao của hắn mà thôi.

Trước kia hắn một mình một đường, chẳng để ai vào mắt, sự xuất hiện của Trình Nhiên làm hắn phải nhìn lại bản thân, đó là trưởng thành.

Vì ba lần liên tiếp thi không thể đứng đầu, Tống Thời Thu có thời gian ngắn mất lòng tin, tính tình trở nên nóng nảy cáu gắt, cha mẹ hắn rất lo lắng, đến cô hắn ở Bắc Kinh cũng hết sức quan tâm, trở về nói chuyện với hắn, mang theo cho hắn nhiều tài liệu về các trường trọng điểm cấp quốc gia.

Xem xong những tài liệu đó, Tống Thời Thu từ từ bình tâm lại.

So tiêu chuẩn mấy trường đỉnh cấp đó, thành tích của hắn bây giờ chưa là cái gì, ánh mắt hắn nhìn xa hơn, không vì thành tích nhất thời mà ủ rũ nữa, Trình Nhiên hiện giờ chỉ là vượt qua hắn nhất thời thôi.

Tống Thời Thu còn biết một tin, Trình Nhiên trước kia ở sơ trung Nhất Trung học không quá tốt, mà đứng đầu khi đó là một cô gái, không phải Trình Nhiên.

Vậy không cần phải nói nữa rồi, Tống Thời Thu không cho rằng thiên phú của mình không bằng đối phương, ở phương diện thể dục, Trình Nhiên không thể so sánh với hắn. Cho nên khả năng Trình Nhiên tiến bộ là nhờ vào vị giáo sư đặc cấp Đàm Khánh Xuyên, Vương Kỳ chẳng những nhân phẩm có vấn đề, dạy học không ra làm sao, hắn thấy mình không học thêm được gì từ ông ta, thành tích hắn có được là tự học, mặc dù Vương Kỳ nhiều lần tìm hắn làm công tác, để hắn lên năm thứ hai chia lớp tiếp tục chọn ông ta, nhưng hắn không trả lời.

Trong nhà hắn đã tới gặp Đàm Khánh Xuyên biếu ít thuốc lá, chuyện này thực ra đã được xác định.

Lên năm thứ hai chia lớp, hắn sẽ chuyển tới lớp Đàm Khánh Xuyên, hắn tin, ở cùng một hoàn cảnh, hắn sẽ nhìn thấu Trình Nhiên học thế nào, sau đó đánh bại chỉ là vấn đề thời gian.

Còn Dương Hạ? Hắn chẳng quan tâm, ít nhất cho tới khi hắn đoạt lại vị trí thứ nhất, lấy lại tự tôn của mình, hắn không nói chuyện tình cảm ...

Lúc này trong văn phòng giáo viên, Đàm Khánh Xuyên nhìn Trình Nhiên hồi lâu không nói gì, tay kẹp điếu thuốc mà chẳng châm lửa, sắp thi cuối kỳ, ông ta lại nhận được tin năm sau Trình Nhiên khả năng không còn học Nhất Trung nữa.

Tin này do Mã Vệ Quốc thông báo cho ông, một lần Mã Vệ Quốc đi câu cá cùng Trình Bân, mới biết được rằng công ty Phục Long sẽ mở rộng lên Thành Đô, Trình Nhiên có khả năng sẽ đi theo, cho nên gọi điện cho Đàm Khánh Xuyên để có chuẩn bị trước.

“ Em phải đi theo gia đình, vậy thì cũng hết cách rồi.” Đàm Khánh Xuyên tiếc nuối, Trình Nhiên rõ ràng thiên hướng về các môn tự nhiên, như thế năm thứ hai chia lớp lại vào lớp ông ta là tất nhiên. Vốn ông ta có kế hoạch sang năm thứ hai cho Trình Nhiên tham gia cuộc thi cấp tỉnh, vậy mà tin này quá đột ngột, tuy tiếc lắm, ông ta không khuyên Trình Nhiên ở lại, quan tâm hỏi: “ Em đã liên hệ được với trường nào ở Thành Đô chưa?”

“ Em muốn thử tham gia kỳ thi chuyển trường của Thập Trung ạ. “ Trình Nhiên thành thật đáp:

Đàm Khánh Xuyên ngẩn ra, vốn trong lòng còn tiếc nuối, nghe câu trả lời bao buồn nản bị quét sạch, cười lớn: “ Ha ha ha, tốt, tốt, em đặt mục tiêu cao như vậy, thầy rất hài lòng, phải thế mới đúng, Thập Trung Thành Đô là trường danh giá ... Thầy sẽ viết cho em một bức thư tiến cử, tới đó chớ làm mất mặt thầy đấy.”

Đây mới là giáo viên thực sự quan tâm tới học sinh, Trình Nhiên cảm động gập người: “ Cám ơn thầy.”

Chuyện viết thư tiến cử thường thì ra nước ngoài du học hoặc nghiên cứu sinh tương đối hữu dụng, còn thời cao trung không mấy khi thấy, giá trị của thư tiến cử thì phải xem giáo viên đó địa vị tới đâu.

Đàm Khánh Xuyên là giáo viên đặc cấp, không ít lần lên tỉnh họp, kỳ thực nhiều trường ở Thành Đô muốn mời ông ta về, nhất là các trường tư đang mọc lên như nấm tranh nhau giáo viên ưu tú, nhưng ông ta là người an phận, không có tham vọng gì, ở Nhất Trung nhiều năm, lại sắp được phòng lớn, không muốn đi nữa.

“ Không có gì, thể hiện cho tốt, để đám giáo viên mặt hếch lên trời của Thập Trung ấy biết ở Sơn Hải này có một trường trọng điểm tỉnh. “ Đàm Khánh Xuyên đóng dấu ký tên vào thủ tục cho Trình Nhiên: “ Khi nào em đi?”

“ Sau nghỉ hè ạ, kỳ thi diễn ra vào ngày 4 tháng 7.”

“ Được, thời gian này học tập không được lơ là đâu đấy, thi cuối kỳ phải có thành tích tốt, nên nhớ vào được Thập Trung, không phải chỉ xem thành tích thi chuyển trường, mà còn cả thành tích học trước đó.”

“ Mọi thứ vẫn như cũ ạ, chỉ là học kỳ sau em không tới trường nữa rồi. “ Trình Nhiên nói câu này có chút xúc động:

“ Thầy cũng không nói mấy lời cổ vũ làm gì nữa, hi vọng hai kỳ thi sắp tới em đều thi thật tốt, cuộc sống là chiến đấu không ngơi nghỉ ...”

Đàm Khánh Xuyên nói đơn giản, nhưng kỳ thực khi Trình Nhiên đi còn nhận được lời tặng của ông, sởn hết da gà da cóc.

Đó là :" Em đang ở độ tuổi làm người ta hâm mộ nhất, chớ để uống phí. Mỗi ngày dậy cùng gà gáy, cần cù siêng năng, đọc sách chí ở thánh hiền, không phải thi cử. Có một ngày vào cuộc sống, đầu đội ô sa, vai đeo huân chương, lòng phải chứa quốc gia, đừng vì hưởng thụ cá nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận