Trùng Nhiên

Chương 419: Chấn động toàn trường. (1)

Xe riêng của Trình Phi Dương được mang ra đưa đón Trình Nhiên, lái xe là nhân viên bảo an Phục Long tên là Trần Văn Quảng. Trong tên của hắn có chữ văn, nhưng người không giống tên, hắn là quân nhân xuất ngũ, người quen của Trình Phi Dương, ở cùng liên đội. Vì thế Trình Phi Dương mời hắn về để lập lên đội ngũ bảo an của Phục Long, hiện là đội trưởng đội bảo an số hai.

Trần Văn Quảng vóc dáng không cao, chừng 1 mét 72 tới 1 mét 73, mặt gầy, nhưng chắc người, nếu mặc áo ba lỗ sẽ thấy cơ bắp rắn chắc như thép. Hắn là lính trinh sát, tố chất cực tốt, có hắn đưa đón Trình Nhiên, tin rằng ở tình huống bình thường, an toàn không thành vấn đề.

Ở Thập Trung vẫn đang vì sự kiện lưu manh chặn cổng trường mà bàn tán xôn xao. Vì sao Trình Nhiên chọc vào vào lưu manh xã hội có rất nhiều cách nói, nhưng với học sinh Thập Trung mà nói, đây là lần đầu bọn họ trải qua chuyện này, sau khi đám học sinh đó về nhà kể cho cha mẹ, quả nhiên là rất nhiều phụ huynh gọi điện tới trường khiển trách. Thậm chí vài người có thân phận địa vị còn gọi thẳng cho hiệu trưởng, chất vấn sao lại để một nơi như Thập Trung xảy ra chuyện lưu manh tới đánh người dễ dàng như thế.

Có người chỉ trích nhà trường không có biện pháp an toàn phù hợp, cũng có người yêu cầu trường học tìm hiểu rõ ngọn ngành, nhất là phía học sinh kia, liệu có phải là dính líu tới lưu manh xã hội không? Nếu có cần có hình thức xử lý, không thể để cho con sâu làm rầu nồi canh, ảnh hưởng tới con cái họ.

Lại là Trình Nhiên, cái tên đó tiếp tục làm các lãnh đạo Thập Trung đau đầu.

Quách Dật cùng với mấy đứa bạn hay đá bóng cùng trên đường đi học trò chuyện với nhau, hôm qua bọn họ bám theo Tần Thiên, định rủ cô đi chơi, cho nên cũng chứng kiến cảnh kia, sau đó tất nhiên không ai còn tâm trạng nói chuyện chơi bời nữa.

“ Bọn mày nói xem chuyện hôm qua rốt cuộc là sao? Những người hôm qua tao có nhận ra vài nhân vật, có lão đại ở đường Tây Hoa, lão đại chợ hoa quả, thằng Trình Nhiên đó cũng cứng, tát một cái như thế mà nó không có phản ứng gì, còn dám nhìn lại. Tao không biết bọn mày thế nào chứ, tao thì chắc nhũn chân rồi đấy.”

“ Cứng đến mấy cũng phải có biểu hiện gì chứ, thằng đấy có vẻ khác thường.”

Mấy đứa khác trầm mặc, rõ ràng phần đông nghĩ giống nhau, cái ánh mắt khi đó của Trình Nhiên khi đó làm chúng ấn tượng rất sâu, một tên nói: “ Nói sao nhỉ, tao thấy ánh mắt nó hơi lành lạnh, giống như đang nhìn chằm chằm vào kẻ thù vậy.”

“ Đúng đúng. “ Có đứa vỗ tay ngay: “ Mày nói tao mới hình dung ra, giống kiểu muốn nhớ mặt người ta vậy.”

Quách Dật đẩy đám bạn: “ Bọn mày có nghĩ quá nhiều không vậy, có ai ở tình huống đó mà còn trấn định được chứ, tao thấy hắn bị tát choáng luôn rồi ấy, tình huống quá bất ngờ mà, quên luôn ý thức phản kháng ... Ài, chuyện đó cũng thể trách được, ai cũng thế thôi.”

Từ cổng trường tới khu phòng học của năm hai, Trình Nhiên nhận thấy ngay sự khác biệt so với thường ngày. Nhiều người đứng xa nhìn y, không thân thiết chào hỏi như mọi ngày, quả nhiên cầu được ước thấy, hôm qua y còn hi vọng "fan hâm mộ" của mình đứng xa xa mà nhìn chứ đừng vây lấy mình, giờ toại nguyện rồi.

Chỉ là ánh mắt bọn họ đa phần không có thiện cảm gì, đều ngờ vực hoặc đề phòng.

Tốt thì cũng tốt đấy, nhưng bầu không khí này làm Trình Nhiên cũng thấy ngột ngạt.

Vào lớp học một cái tình hình khác hẳn, đám Trương Bình đã tụ tập đông đủ rồi, đợi y vừa tới một cái là cả đám bâu lấy hỏi han làm người ta ấm lòng, đa phần hỏi có sao không, má có đau không?

Bọn họ đều nghe được đám người kia nói gửi cái tát cho cha Trình Nhiên, Trình Nhiên chỉ là người bị hại.

Giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy cũng tới sớm đợi trong lớp, lập tức gọi Trình Nhiên ra ngoài, hỏi rõ tình huống. Nghe xong ông không đánh giá gì, chỉ bảo y yên tâm đi học, trường học sẽ có phối hợp với đồn công an, phía bảo an trường sẽ tăng cường, từ nay sẽ thêm hai bảo an ở ngoài cổng trường mỗi khi tới giờ đi học và tan học.

Khương Hồng Thược qua lời bàn tán bốn phía biết tình huống rồi, hôm qua cô về trước cũng thấy đám thanh niên xã hội tụ tập khác thường, nhưng không ngờ được lại nhắm vào Trình Nhiên.

Hết tiết thứ nhất, đại khái thấy xung quanh Trình Nhiên quá nhiều người, Khương Hồng Thược đi qua bàn y: “ Trình Nhiên, cậu ra ngoài với mình một chút.”

Trong lớp đều biết quan hệ họ thân thiết, không gây ra xôn xao gì.

Khương Hồng Thược đợi Trình Nhiên ở đoạn hành lang xi măng mà bọn họ lần đầu gặp nhau ở Thập Trung, nhìn má vẫn còn vết thâm: “ Cậu không sao chứ?”

Trình Nhiên sờ mờ làm bộ nhăn nhó: “ Đau lắm, có an ủi gì không?”

“ An ủi cái đầu cậu. “ Khương Hồng Thược nhíu mày: “ Nghiêm túc đi, chuyện hôm qua là sao?”

Trình Nhiên không đùa nữa: “ Bọn lưu manh hôm qua chỉ gửi lời cảnh cáo thôi, kẻ đứng sau thực sự chắc là vì chuyện lần trước ở công ty cha mình. Có một tên lưu manh có tiếng ở Thành Đô dẫn người xông vào công ty cha mình, bị mấy ông già đánh tơi tả , tống hết vào nhà lao. Tên đó là thuộc hạ của một kẻ tên Lôi Vĩ, trước đó hắn còn tặng cho công ty cha mình một vòng hoa, có câu đối ‘Cả thân lẫn danh đều tiêu tán, hổ mạnh dìm chết cả giang long.’ Tên Lôi Vĩ đó cũng tính là người có văn hóa.”

“ Ừ, người này mình cũng nghe ở trong nhà có nhắc tới, công ty cha bạn vì canh tranh nên va chạm với hắn à, sau này phải làm sao? Có ban toàn không? “ Khương Hồng Thược nhìn má Trình Nhiên lòng xót xa: “ Có đau không? “

Trình Nhiên cảm thụ sự ôn nhu trong đó, thấy một cái tát này nhận cũng đáng rồi: “ Có xấu không?”

Khương Hồng Thược nhợt nhớ lúc ở Sơn Hải, khi Trình Nhiên đuổi theo đám người bắt cóc, còn cô từ trên Ly Sơn vẽ tranh xuống, nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của Trình Nhiên, hôm đó y cũng bị người ta tát. Tuy thời gian trôi đi, địa điểm cũng khác, nhưng hai người vẫn ở bên nhau, lòng yên tâm bình tĩnh nhiều.

Cô cố ý nhíu mày: “ Xấu chết đi được.”

Trình Nhiên xoa xoa má: “ Vì cái tội này, mình phải báo thù.”

“ Cậu định báo thù thế nào đây, loại người đó dùng biện pháp bình thường không ăn thua đâu.”

“ Làm nhiều chuyện bất nghĩa thị tự chuốc lấy cái chết thôi, mình hiểu ý bạn mà, cha mình không làm chuyện phạm pháp đâu, mình cũng không làm.”

Khương Hồng Thược gật mạnh đầu: “ Được, mình sẽ đợi xem.”

Nếu đổi lại là Dương Hạ, không biết chừng nghe thế sẽ mắng y ấu trĩ xốc nổi, nhất định sẽ ngăn cản. Cô bé này lại không làm thế, Trình Nhiên lúc này chỉ muốn bế Khương Hồng Thược lên xoay mấy vòng, xác định rồi, nhất định y không bao giờ để cô bé này chạy thoát.

Trước kia với học sinh Thập Trung "Ngày xuân hoa hạnh rơi đầy tóc, thiếu niên nhà ai chân bước phong lưu", hôm qua chứng kiến cảnh tượng kia chính là "Đầu sông sóng gió còn chưa hiểm, chính tại lòng người mới khó khăn."

Cho dù là phía trường học, kỳ thực cũng chưa từng gặp lại chuyện này, một là căn nhà đá của Văn Ông ở phụ cận, đại khái nơi này là xưa nay là quan học, cho nên gió yên biển lặng, không hề bị chuyện ngoài xã hội quấy nhiễu.

Thêm vào đầu trường có một cái đồn công an, đám lưu manh xã hội thông thường không dám xuất hiện nơi này. Thế nhưng xảy ra loại chuyện này, làm sao cả trường từ trên xuống dưới không chấn động, nhà trường thông qua chính quyền ép phía công an phải tăng cường trị an, tránh chuyện tương tự tái diễn, sau đó trở đi, mỗi ngày đều có xe cảnh sát nhá đèn đỗ ở gần.

Ở trong nội bộ trường, nếu chuyện này xảy ra với học sinh khác, có lẽ chưa chắc gây ra động tĩnh lớn như vậy, quan trọng là nhân vật trung tâm của chuyện này là Trình Nhiên, học sinh thời gian trước phẫn nộ chất vấn chuyên gia, thế là đợt sóng trước chưa lắng, đợt sóng sau lại nổi lên, không trách người khác nghe ngóng nguyên do y gặp phải tai bay vạ gió.
Bạn cần đăng nhập để bình luận