Trùng Nhiên

Chương 391: Không muốn níu chân.

Buổi chiều hôm đó vào lớp, Trình Nhiên thấy trong lớp có học sinh chia nhau xem một tờ báo, không lâu sau tờ báo truyền tới tay Trương Bình.

Hắn chọc chọc tay Trình Nhiên, trải tờ báo ra trên bàn, đó là tờ báo bình thường, kích cỡ tiêu chuẩn thông dụng, giấy không tốt như báo chính quy, trên đó viết "Báo tin tức Thiên Chiếu".

Trình Nhiên có nghe tới rồi, đó là tờ báo do học sinh Thập Trung tự làm ra, do câu lạc bộ hội nghiên cứu tin tức Thiên Chiếu chế tác. Các loại chuyện thú vị góp nhặt các ngóc ngách đều đưa lên báo, không phát hành định kỳ mà dựa vào tiến độ của thành viên câu lạc bộ, nhưng đại khái thì mỗi tháng ít nhất vẫn có được một bản. Trang nhất là các hoạt động trong trường, tới trang thứ hai thì chệch hướng, nào là thuật lại cử chỉ lời nói một số giáo viên, phê phán của học sinh, càng về sau càng đủ chuyện lộn xộn, quá đáng nhất là "trang giải trí" càng trật đường ray, mô phỏng mấy tờ báo Hong Kong, đưa tin vào nhân vật nổi danh trong trường, trang này còn gọi là "Bảng xếp hạng Triêu Hoa".

Bảng xếp hạng này đưa ra thứ hạng định kỳ, rất được quần chúng cơ sở ủng hộ.

Quan trọng là trang này tuy tính chất giải trí vui cười là chính, nhưng lại rất thần bí, vì không ai biết người mang bút danh Triêu Hoa đứng ở phía sau kia là ai? Có người đi hỏi nội bộ câu lạc bộ tin tức, nhưng mà bọn họ cũng không biết, tóm lại cứ mỗi kỳ sẽ có bản thảo của người này, mặc dù cũng có học sinh chơi xấu mạo danh nộp bản thảo, nhưng không phải văn vút của người kia không dùng.

Người câu lạc bộ tin tức không nói, mọi người cũng suy đoán, đa phần cho rằng đó là thiếu nữ bị giới giải trí Hong Kong - Đài Loan làm tư tưởng lệch lạc, nhưng văn tài không tầm thường, lấy báo làm vũ đài, sảng khoái vung bút mực.

Người này phải là năm thứ hai.

Nguyên nhân đơn giản, năm thứ nhất thuộc về thành phần mông chưa ngồi ấm chỗ, không cách nào tiếp xúc với những thứ hạch tâm câu lạc bộ, năm thứ ba sắp đối diện cao khảo với cao khảo, áp lực học tập đè lên người, thời gian đâu mà chơi. Thế nên có thể chơi thoải mái nhất, tham gia các loại hoạt động câu lạc bộ chỉ có học sinh năm 2, mà người bút danh "Triêu Hoa" lại rất quen thuộc năm hai.

Trương Bình đưa cho Trình Nhiên xem là tin tức Thiên Chiếu kỳ này, bái bảng xếp hạng được vẽ viền đơn giản, không ngờ có cả Trình Nhiên, trong bảng xếp hạng tướng mạo, không ngờ y xếp vào top 10 của trường.

Ở các bảng xếp hạng khác như học tập, nghệ thuật thì không có phần của y.

Người chiếm cứ top đầu toàn bộ các bảng chính là Khương Hồng Thược và Chu Húc.

Cuối cùng được Trương Bình chỉ cho, Trình Nhiên xem cái bảng được gọi là "Cặp xứng đôi nhất trong lòng học sinh", viết tên mấy đôi, toàn là nhân vật nổi tiếng trong trường.

Đứng đầu là Khương Hồng Thược và Chu Húc.

Trương Bình ở bên nói: “ Tin tức Thiên Chiếu kỳ mới nhất có 50 tờ, mỗi lớp được 2 tờ. Tờ báo này thành lập vào năm ngoái thôi, giờ ngày càng làm trò, kéo Khương Hồng Thược và Chu Húc vào làm một đôi, nhưng mà hai người họ ở trong trường đúng là tỉ lệ nhắc tới rất cao. Không được để tụt lại nhé lão Trình, cậu và Khương Hồng Thược quan hệ tốt thế, tôi ủng hộ cậu.”

Cái bảng xếp hạng này chẳng nói lên gì cả, nhưng nhìn thấy cô gái trong lòng đặt bên cạnh người khác, Trình Nhiên rất không thoải mái, đẩy tờ báo đi: “ Thứ vớ va vớ vẩn.”

Thực sự mà nói, đó cũng là đánh giá của nhiều học sinh nghiêm túc trong trường.

Cách thức tờ báo này làm ra quyết định tính chất của nó.

Ở ngoài phòng đa truyền thông của Thập Trung treo một cái hộp, cứ mỗi khoảng thời gian thành viên câu lạc bộ tin tức lại lấy chìa khóa mở ra, chỉnh lý bản thảo trong đó, kết hợp với nội dung hot trong trường với bản thảo của học sinh. Sau đó nói với giáo viên quản lý phòng đa truyền thông một tiếng, xin ít giấy, tận dụng máy in trong phòng, thế là một tờ báo nhỏ lưu hành trong trường hình thành rồi.

Rất đơn giản.

Nội dung trên đó không có giáo viên can thiệp, thậm chí đôi khi giáo viên thuận tay lật xem, cảm khái thời đại học sinh.

Thế nên nói nó vớ vẩn thì cũng đúng.

Nhưng mà người ta thích đấy, nói nó vớ vẩn nhưng đám học sinh cứ đọc, chỉ ai kia động lòng thôi.

Trình Nhiên vẫn còn nhớ, lần trước Khương Hồng Thược bị ốm, lại chẳng nói với mình, sau đó nghe đòn Chu Húc vào bệnh viện thăm cô, còn phát sinh vài chuyện, tất nhiên Trình Nhiên mấy thứ đồn thổi đó, nhưng không có nghĩa là y không để bụng.

Vì thế Trình Nhiên chú ý khi tờ báo được truyền tới bàn Khương Hồng Thược, Vũ Hân lấy khuỷu tay huých huých, đưa cho Khương Hồng Thược xem, chắc chắn là đang nói tới bảng xếp hạng kia rồi. Trình Nhiên để ý tới Khương Hồng Thược xem một lúc rồi trả lại.

Tay cô vẫn cầm bút viết bài, tựa hồ nội dung trong đó chẳng khiến cô hứng thú.

Buổi chiều tan học Khương Hồng Thược không về, tới chỗ Trình Nhiên: “ Cậu đã hiểu bài buổi trưa chưa?”

Trưa nay họ làm một số đề, có một đề hàm số Trình Nhiên không giải được, Khương Hồng Thược đang giảng cho y thì tới giờ học, học sinh vào lớp, hai người phải dừng lại.

Trình Nhiên gật đầu: “ Dùng Định lý Bolzano, lấy mốc hướng ra vô cực, bởi thế 0 là giá trị cực tiểu, giải theo cách này sẽ ra thôi, tối về mình sẽ làm.”

Khương Hồng Thược dặn dò: “ Phương hướng đúng rồi đấy, kỳ thực kỳ thực đề này đưa ra hàm số tại vị trí x gần vô cực giảm dần đều, coi hàm số x là 0 thì sẽ ra. Nhưng vấn đề là hai phần ba phân số trong đó, trong đề còn nhỏ phần đuôi nhỏ, cậu cũng có thể coi là cái bẫy, phải chứng minh hàm số khi ở vị trí x giá trị không thể nhỏ hơn 0. Nếu cậu không không chặt chẽ sẽ mất điểm ở vị trí này đấy.”

“ Mình không chú ý thật. “ Trình Nhiên vỗ trán, nói tới nhạy bén thì y có thừa, nói tới chặt chẽ thì không đủ, vì người tâm hồn quá bay nhảy thì khó tỉ mỉ. Tuy y sau này cố gắng rất nhiều để khắc phục điểm yếu bản thân, nhưng dù sao là thiếu sót bẩm sinh, không thể bằng người có tính tỉ mỉ được:

Khương Hồng Thược lấy ra cuốn sổ tay tùy thân: “ Trong đây có bốn đề vật lý, gần đây mình làm bài thấy nó rất có ý nghĩa đại biểu, là đề thi của Giang Tô, mình giải hai đề rồi, cậu lấy đó làm tham khảo. Hai đề còn lại cậu mang về xem, chỉ cần hiểu rõ, về sau loại đề này không làm khó được cậu nữa đâu.”

Cuốn sổ nhỏ này là "bí kíp võ công" của Khương Hồng Thược, trên trong ghi lại một số mẫu đề có tính đại biểu, cùng phương pháp giải, bên trong quy nạp không biết bao nhiêu đề mục.

Đây là thói quen học tập nhất quán của cô, trước kia khi thi trung khảo, cô cũng đã đưa cho Trình Nhiên một cuốn sổ như thế rồi.

Trình Nhiên lật xem qua, không chỉ chữ viết đẹp còn bài bản, bố trí trình tự, hình vẽ, đều rất chú ý, không phải loại sổ tay mà tùy hứng viết viết rồi gạch xóa. Tính cách này khác hẳn với Trình Nhiên, khi y vẽ Tam Quốc Sát, có thể nói là bản thảo ném đầy phòng, không khác gì bãi chiến trường.

Chỉ là Trình Nhiên cầm cuốn sổ tay còn mang mùi thơm này, đột nhiên hỏi: “ Vì sợ mình không đuổi kịp bạn sao?”

Khương Hồng Thược không ngờ Trình Nhiên lại hỏi một câu như vậy, tính cách Trình Nhiên rất thoải mái, đáng lẽ không để ý chứ, cô rối rít giải thích: “ Không phải vậy đâu ... Vì, thực ra mình thấy cậu rất thông minh, nhưng đôi khi lại sơ ý, nếu như chú ý tới chi tiết, thành tích sẽ nâng cao.”

Đã tan học một lúc rồi, trong lớp không còn mấy học sinh nữa, tịch dương mang theo chút hơi ấm nhỏ xuyên qua cửa kinh mang dấu vết tháng năm, để lại ánh sáng mờ nhạt trong phòng.

Không biết do trời chiều, hay do bài bào kia ảnh hưởng, Trình Nhiên đích thực có chút mẫn cảm: “ Mình tiến bộ, người khác cũng tiến bộ, nếu như, nếu như mình không thể đuổi kịp bạn thì sao?”

“ Không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền, câu nói này rất hay, không phải sao? “ Khương Hồng Thược nhận ra hôm nay Trình Nhiên hơi khác, không đùa như mọi ngày: “ Chỉ cần nỗ lực sẽ vượt qua núi thôi.”

“ Nói thì nói thế, nhưng dù là vận động viên leo núi, cho dù ý chỉ kiên cường, nhưng cũng có thiên phú khác biệt, thể lực hơn kém, mình có khi dốc hết sức chinh phục được một ngọn núi, nhưng một số người, họ đã vượt được mấy ngọn núi rồi. “ Trình Nhiên tâm trạng có chút trầm trọng, nếu bỏ đi ưu thế trùng sinh, tuy y vẫn tự tin bằng khả năng và quyết tâm sẽ làm nên sự nghiệp, nhưng chung quy y biết bản thân mình thuộc về số đám đông mênh mông kia, không phải thuộc số ít trên đỉnh kim tự tháp:

Mà Khương Hồng Thược là cô gái có đủ tiềm chất trở thành số ít đó.

Những thành tích y làm được bây giờ đích thực là do y vô cùng nỗ lực mới đạt được, nhưng Trình Nhiên biết, bản thân y không ưu tú như vậy.

Đó là lý do y không mấy khi khoe ra chuyện mình làm, không phải Trình Nhiên muốn giả heo ăn thịt hổ gì hết, chỉ vì trong lòng y có một phần luôn coi đó là trí tuệ của người khác, mình gian lận, thực sự không đáng khoe khoang.

Đó là lý do Trình Nhiên luôn giữ hai chân mình ở mặt đất.

Thực tế mà nói, với kinh nghiệm sống hai đời cùng với nỗ lực của bản thân, Trình Nhiên vẫn tin mình làm nên sự nghiệp đáng nể. Song khi đến tầm cao nhất định, chỗ dựa thực sự vẫn là bản thân, nếu y đem hết ưu thế trùng sinh tận dụng, lập nên một đế chế như Microsoft, Apple, Samsung, Huawei, không phải là không thể.

Vấn đề là y sẽ giữ được nó bao lâu, vì ưu thế đó rồi cũng hết.

Chỉ sợ trèo cao ngã đau.

Cảm giác tâm tình Trình Nhiên có chút nặng nề, Khương Hồng Thược khẽ bặm môi, đây là điều cô luôn lo lắng, chuyện ngày hôm đó ở Nga Mi Sơn, rốt cuộc để lại ảnh hưởng, dù cô đã tận lực để Trình Nhiên không gặp áp lực gì: “ Mình sẽ giúp cậu ... Thậm chí có thể dừng lại để đợi cậu.”

Trình Nhiên nhìn cô, nhìn con ngươi bị ánh mặt trời nhuộm thành màu hổ phách long lanh, quả nhiên vẫn chỉ là cô bé mười mấy, ở chuyện này y nghĩ xa hơn cô nhiều: “ Mình cho rằng bạn rất chững trạc, sao lại nói ra lời thiếu chín chắn thế. Bạn không chỉ có một mình, bạn có cha mẹ, thậm chí là kỳ vọng của cả gia tộc. Bạn dừng lại thì họ làm sao ... Hơn nữa mình sao có thể ích kỷ khiến bạn rơi vào chỗ bất hiếu với gia đình, càng không muốn níu chân bạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận