Trùng Nhiên

Chương 86: Trừ yêu diệt ma !

Đùng nói Viên Xuân, Từ Lan viết xong con số 146 cũng giật này mình, vớ vẩn, con mình làm sao thi được nhiều điểm như thế? Số học 150 điểm, nó mà thi quanh quẩn 100 điểm thôi cũng tốt rồi, 146 điểm là điểm của học sinh tốt đầu, định bảo Viên Xuân có nhầm không vậy, rốt cuộc nhịn được.

Nhầm cũng tốt.

Bưu điện Sơn Hải khi đó còn rất lạc hậu, ngay cả chuyện tra điểm tự động qua điện thoại qua điện thoại cũng chưa thực hiện được, phải gọi lên tổng đài, báo số, người ta sẽ nhập thông tin vào máy vi tính, sau đó đọc lại, khả năng nhầm lẫn tuy ít, nhưng không phải là không có.

Thế nhưng Viên Xuân hết sức “nhiệt tình” giúp Từ Lan xác nhận lại lần nữa, đúng là Trình Nhiên, sau đó lẩm bẩm: “ Thấy bảo đề số học năm nay dễ nhất ... được điểm thế này chắc không phải khó.”

“ Cô đọc nhanh lên chứ? “Thấy đúng là con mình rồi, Từ Lan đâm sốt ruột giục.

“ Rồi rồi, ngữ văn ...140 … là một trăm bốn mươi thật à?”

Đồng Điền miệng hơi mở ra, cô được 131 điểm ngữ văn thôi, ngữ văn năm nay được coi là môn thi khó nhất.

“ Tiếng Anh ... Một một trăm bốn bảy. “ Viên Xuân cáu tiết quát vào điện thoại: “ Này cô kia, làm ăn kiểu gì thế, đây không phải điểm của Trình Nhiên nhà chúng tôi, cô nhầm rồi, làm ăn kiểu ...”

Từ Lan giật lấy điện thoại trong tay Viên Xuân, kẹp điện thoại ở cổ, vừa nghe vừa viết: “ Vâng vâng, cô cứ đọc đi ạ … Vật lý và hóa học ... 77 và 68, tổng 145 ...”

Viên Xuân lẩm bẩm vớ vẩn.

“ Tư tưởng chính trị. “ Từ Lan hơi dừng lại một chút, viết con số 78, đây là môn kém điểm nhất, 100 mới là điểm trọn vẹn:

Cuối cùng là con số 50, không phải nói cũng biết là điểm thể dục, Từ Lan ngây người nhìn cuốn số trong tay mình, điện thoại trượt khỏi cổ rơi cạch xuống bàn.

Đồng Bằng vuốt hai mép áo, làm áo vốn không có lấy một nếp nhăn càng thẳng tắp, ông ta là người cực kỳ chỉn chu: “ Vậy tổng điểm của Trình Nhiên là bao nhiêu?”

Viên Xuân không tin, ý đồ thuyết phục người khác không tin, vì là kế toán, cô ta tính nhẩm cũng rất nhanh, 146, 140, 147, 145, 78, 50 ... Chẳng cần máy tính, cô ta cũng nhẩm ra được, vì thế mà cô ta mới không tin.

Còn Từ Lan cúi đầu nhặt điện thoại lên, che giấu hai mắt muốn khóc của mình, cô tính nhẩm cũng không kém ai cả.

“ Là 706! ... “ Đồng Điền chậm hơi một chút, vừa tính xong cũng giật cả mình.

Từ Lan ôm miệng, chạy ù ra khỏi phòng .

Vương Tân Dân là người ưa buôn chuyện, chuyện thích nhất mỗi ngày là pha ấm trà, cầm tờ báo lên, vờ đọc nhưng thực chất là nghe mấy nữ nhân ở trong phong bàn tán đủ thứ chuyện ở đơn vị.

Sau đó hắn suốt ngày lang thang dò dẫm khắp công ty, không khác gì gián điệp, khi thì ở văn phòng này giả bộ cảm khái vài câu về chuyện mình vừa hỏng hớt được, khi thì sang phòng khác an ủi người ta vừa gặp chuyện buồn, hoặc chia vài điếu thuốc, nghe người khác tâm sự chuyện gia đình.

Chả có ý xấu gì đâu, nhưng hắn cứ thích thế đấy, hưởng thụ cái cảm giác mình là người quan trọng mà, với ai hắn cũng bắt chuyện được.

Có khi người ta còn thấy hắn ngồi nói chuyện với ông bác già trông cửa đơn vị nửa ngày, biết luôn nhà người ta có bao nhiêu con chó con gà.

Thế nên chuyện trọng đại như trung khảo, Vương Tân Dân sao có thể bỏ qua việc nắm tin sớm nhất: “ Thằng bé nhà Tạ Đông được 589, thấy Lão Tạ cười tít mắt, vào Tứ Trung khỏi phải lo rồi. Trình Nhiên cũng muốn vào Tứ Trung đúng không, đây là dấu hiệu tốt đấy, hai thằng bé đó chơi với nhau từ nhỏ, có khi vận nó trùng nhau đấy.”

“ Tôi rất hi vọng Trình Nhiên vào Tứ Trung, tôi thấy thằng bé ngày ngày chạy bộ buổi sáng. Tốt, đó là biểu hiện của sự kiên trì, mà học tập cần gì nhất, chính là tinh thần bền lòng vững chí đó. Chứng tỏ thằng bé này hiểu chuyện rồi, Trình Nhiên ấy à, nó có óc sáng tạo, rất linh hoạt, đó là biểu hiện của đứa bé thông mình, bình thường có thể chểnh mảng học tập, nhưng một khi nghiêm túc à? Tin tôi đi, sẽ ghê gớm đấy. Tôi thấy nhiều rồi chuyện như vậy rồi, Trình Nhiên sẽ là ngựa ô đấy ...”

Không phải nói chứ, Vương Tân Dân đúng là biết nói chuyện thật, Trình Phi Dương bớt không ít sợ hãi.

Lại nói, năm xưa ở bộ đội thi đấu võ thuật cũng không khẩn trương như thế này.

Vương Tân Dân dùng ánh mắt cổ vũ, Trình Phi Dương vốn hơi chột dạ, định đóng cửa phòng gọi điện thôi, nhưng mà thừa biết không thể đuổi được người ta đi nữa rồi ... Khỏi nói cũng biết vừa xong Vương Tân Dân đi từng phòng nghe ngóng, làm gì có chuyện buông tha cho mình.

Thôi, chả tránh nổi.

Lấy tính thần cách mạng năm xưa ra, liều thôi.

Trình Phi Dương cầm điện thoại lên, vừa móc túi lấy giấy ra bấm số .... Tiếng điện thoại đổ chuông mà không khác gì tiếng thẩm phán của vận mệnh.

“ Mã số dự thi ... Tên thí sinh Trình Nhiên ... Điểm số học? Hả … rồi, tiếng Anh ... Ngữ văn .... Đồ thần kinh. “ Trình Phi Dương rầm một phát cúp điện thoại.

Vương Tân Dân hết cả hồn, chưa thấy ai phản ứng mạnh như thế, sau đó thấy Trình Phi Dương lảo đảo ngã xuống, vội vàng đỡ lấy, làm vài động tác múa tay xua đuổi tà ma: “ Đừng giận, đừng giận, bọn nhỏ cũng không dễ dàng gì, thời nay xã hội phức tạp, học hành nặng nề, chúng cũng vất vả lắm ... Anh bình tĩnh, ngồi xuống, đừng giận hại người, đánh con không giải quyết được việc gì đâu.”

Trình Phi Dương nuốt nước bọt, ngồi xuống ghế.

“ Anh đánh nó chạy mất, không chỉ là thất bại của anh, còn có lỗi với con. Chẳng phải là không vào được cao trung tốt sao, làm người đâu phải có thành tích mới được, Trình Nhiên tuy nghịch ngợm, nhưng là đứa có tâm, hồi bé chưa bao giờ tôi thấy nó bắt nạt động vật, đó là điểm tốt.”

Trình Phi Dương đập bàn: “ Không thể nào.”

“ Đủ rồi. “ Vương Tân Dân cũng tức giận quát át đi: “ Trung khảo không đại biểu cho cái gì hết, cùng lắm thì bỏ tiền cho nó vào trường tốt hơn, dù thế nào thì một đứa bé chịu nỗ lực cũng rất đáng khen. Anh xem đi, người ta học Ngũ Trung cũng thành đạt. Chỉ cần cố gắng sẽ có báo đáp.”

“ Về nhà nói chuyện tử tế, đừng có đánh thằng bé. Thôi, tôi không quấy nhiễu anh nữa, ngồi đây bình tâm lại đi ... Tôi đi trước đây, nhớ lời tôi, đừng đánh nó.” Nói xong thấy Trình Phi Dương trơ ra như gỗ, Vương Tân Dân đành thở dài bỏ đi, thanh quan khó quản việc nhà.

Ù ù ù ....

Cứ như có cả đàn ong đang vo ve trong đầu, Trình Phi Dương kỳ thực chẳng nghe lọt nửa chữ Vương Tân Dân nói, hắn đang cố ép mình bình tĩnh lại.

Nhầm điểm à? Hay là mình nhập mã số dự thi sai, cơ mà mình nghe đúng là "điểm của thi sinh Trinh Nhiên là ..." Cơ mà.

Hay mình nghe nhầm, gần đây áp lực quá lớn, tâm trạng bất ổn, Lão Vương lại cứ lải nhải bên cạnh cho nên phân tâm?

Chỉ có một cách để xác nhận đúng sai thôi.

Trình Phi Dương đứng dậy, làm vài động tác thể dụng, hít ra thở vào đúng 15 lần, sau đó kéo ghế tới, trang nghiêm như đang thực hiện nghi thức nào đó trong quân đội.

Tờ giấy trải thẳng trên bàn.

Trình Phi Dương cầm điện thoại lên, sau đó bấm từng số thật chậm, thật chính xác, tay cầm bút ghi lại.

Rồi ...

Mắt hắn mở to hết cỡ.

Giọng nữ ở trong điện thoại đều đều đọc: “ Số học 146, ngữ văn 140, tiếng Anh 147, Vật Lý Hóa Học 145, tư tưởng chính trị 78, thể dùng 50 ... Tổng điểm là ...”

“ 706 ...” Trình Phi Dương kinh hãi hét lên, có phải thế giới này có thứ yêu ma quỷ quái gì mình không biết vừa được thả ra không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận