Trùng Nhiên

Chương 453: Không cam lòng.

Buổi trưa mọi người ăn cơm hộp, là loại nhân viên văn phòng hay ăn thôi, không có gì đặc biệt. Giờ vừa mới khai trương chắc chắn sẽ vất vả một thời gian, Tạ Phi Bạch rộng rãi tuyên bố vài ngày nữa mọi việc đi vào ổn định rồi sẽ mời tất cả đánh chén một bữa thoải mái. Đám này toàn là loại gia cảnh ưu việt, thường ngày đeo vàng đeo bạc, lúc này tụ tập ở nhà kho, ghế dành cho hai cô gái, còn lại kê tạm cái gì đó ngồi, không ngồi bệt luôn, cầm hộp cơm mua gần đó ăn ngấu nghiến chẳng nề hà, Mã Hoành Vũ còn nói đây là tình chiếu hữu cách mạng.

Đặng Duy càu nhàu: “ Theo như tưởng tượng ban đầu của tôi, chúng ta phải ngồi ở chiếc ghế xịn nhất chơi game, bên cạnh có mỹ nữ bồi tiếp mới đúng. Thế nào lại thành gian khổ thế này, thanh xuân của tôi không trải qua cùng cơm hộp được, ông chủ, phải cải thiện tình hình, không thể bóc lột nhân viên như thế.”

“ Vừa mới nói chiến hữu cách mạng, sao lại gọi ông chủ được. “ Lô Toa xen vào: “ Gọi ông chủ không hay, đám nữ sinh chúng tôi thương lượng rồi, sau này gọi cậu ấy là Nhiên Nhiên, nghe đáng yêu không?”

Một đám nam sinh làm động tác nôn ọe, Trình Nhiên nghe mà chỉ muốn mở cửa sổ nhảy xuống ngay lập tức. Tần Thiên cuống lên, giờ cô hiểu tính Lô Toa rồi, mở mồm ra là nói bậy nói bạ, thương lượng bao giờ chứ? Người ta nghe hiểu lầm thì sao?

Cả đám vừa ăn vừa nói cười, không khí rất tốt, Tạ Phi Bạch có điện thoại, hắn xem số rồi đặt hộp cơm xuống, ra ngoài nghe.

Từ trong nhà kho có thể thấy Tạ Phi Bạch suốt từ sáng được đám đông vây quanh, uy phong vô cùng, lúc này như cà gặp sương, mặt trắng bệch, đủ biết cuộc điện thoại này chẳng lành.

Gọi điện thoai xong quay về, sắc mặt Tạ Phi Bạch khó ưa, đột nhiên thành tươi cười, ngồi xuống bên cạnh Trình Nhiên, khoác vai y, bộ dạng thân tình làm người ta phát ớn: “ Tuần sau cha mẹ tao ở nhà làm bữa cơm siêu ngon, mày tới ăn nhé.”

Trình Nhiên gỡ tay hắn ra: “ Nhà mày làm cơm, tao tới làm gì, không đi.”

“ Cha tao bảo mời mày đi cùng.”

“ Nhà mày mời khách xưa tay đều mời cả nhà tao, lần này thấy cha mẹ tao nói gì đâu?”

Tạ Phi Bạch kiên nhẫn chào mời: “ Có nhiều món ăn ngon lắm, mẹ tao dùng bản lĩnh giữ nhà ra luôn, ở ngoài không có mà ăn đâu đâu.”

Không biết hình tượng của mình xuống dốc cỡ nào mà nó nghĩ dựa vào mấy món ăn là dụ mình tới tham gia bữa cơm đáng ngờ như thế, Trình Nhiên dứt khoát nói: “ No, thanks.”

Tạ Phi Bạch sắp trở mặt tới nơi: “ Đừng ép tao chửi MMP đấy.”

“ Mày nói thẳng đi, vừa rồi mày nghe điện thoại mặt nhăn nhó, có chuyện gì? “ Trình Nhiên tò mò lắm, rốt cuộc chuyện gì khiến cái thằng không sợ trời không sợ đất như Tạ Phi Bạch có bộ dạng này:

Tạ Phi Bạch nhụt chí: “ Hài, tao nói, chị họ tao về, bả là ám ảnh tuổi thơ của tao, nhưng mà lại cực kỳ hợp ý cha mẹ tao, mỗi lần tới nhà tao là lên mặt giáo dục.”

“ Thế thì liên quan gì tới tao? “ Trình Nhiên cũng loáng thoáng nghe Tạ Phi Bạch nói xấu chị họ hắn mấy lần, nghe đâu hung hãn lắm:

| Có chứ, mày đi cùng chứng minh quán net này do tao mở, lúc cần thiết tâng bốc tao vài câu, cho bả im miệng .”

Tóm lại là đi làm lá xanh cho nó.

Trình Nhiên rốt cuộc không cách nào từ chối Tạ Phi Bạch, nếu không sau này mỗi lần gặp nhau hắn lại lại nhải bảo mình thiếu nghĩa khí thì đau đầu lắm, chẳng thà đau một lần rồi thôi.

Không biết bà chị họ này đáng sợ thế nào mà cựu "lão đại Nhất Trung" miêu tả là ám ảnh tuổi thơi, tới giờ còn ngán, khiến hắn phải lập team mới dám đi giết boss.

Trước khi tới nhà Tạ Phi Bạch, Trình Nhiên nhận được một cuộc điện thoại của Tạ Càn, nói là hắn sắp về Thành Đô, tới khi đó gặp nhau.

“ Chuyện này chú không nói với Phi Bạch à? “ Trình Nhiên ngạc nhiên, vì khi Tạ Phi Bạch nói tiệc nhà không hề nhắc chuyện Tạ Càn về:

“ À, thằng nhóc đó hả ... Chú về chẳng phải tới nhà nó hay sao, còn phải nói với nó à, chú cứ đi đi về về suốt, thời gian vô chừng, lần này có việc phải về nên tới, đột xuất thôi.”

“ Vâng, cháu biết rồi, khi đó gặp chú.”

Nghe là hiểu rồi, Tạ Phi Bạch bị bỏ quên ... Cái thằng đáng thương có vẻ là người vô hình trong nhà.

Bảo sao lại muốn tìm cảm giác tồn tại như thế, cố gắng học mà không có thành tích tốt, nên liều mạng làm ra chút thành tích ... Do không cam lòng đây mà.

So với việc đi hỗ trợ Tạ Phi Bạch, Trình Nhiên càng quan tâm tới Tạ Càn trở về, Tứ Thông đang tăng trưởng cực kỳ thần tốc, lượng truy cập lớn như ánh đèn pha trong đêm, vô cùng bắt mắt.

Giai đoạn này lượt truy cập chắc chắn là máu và sức sống của một trang web.

Hiện giờ rất nhiều phía nước ngoài chú ý tới sự phát triển của mạng internet Trung Quốc, muốn biết cái quốc gia cơ sở yếu kém, thế nhưng sở hữu dân khẩu cực lớn này trải qua những năm cải cách mở cửa, đối diện với thời đại internet sẽ biến hóa thành cái gì.

Tứ Thông bây giờ trang web tiếng Trung lớn nhất thế giới, có điều đa phần lượng truy cập tới từ Trung Quốc, mà lượng truy cập này khiến một số nhà đầu tư nước ngoài nhạy bén ngửi được cơ hội lớn.

Rất nhiều nhà đầu tư muốn tới đại lục này.

Giờ phía Tạ Càn vừa mới đàm phán xong việc sát nhập với Hoa Uyên Tư Tấn, trang web lớn nhất của người Hoa ở Bắc Mỹ. Tứ Thông là cửa sổ tiến vào internet trong nước, mà Hoa Uyên trong tay có túi tiền mà tất cả trang web muốn phát triển đều thèm muốn ... Vừa có được 1500 vạn USD đầu tư, khoản tiền này làm chấn động Trung Quan Thôn, Thung lũng Silicon của Trung Quốc.

Nghiêm khắc mà nói, Tứ Thông đã sáng tạo ra rất nhiều thứ cái nhất, là trang web Trung Quốc nhận nhiều đầu tư nước ngoài nhất, ở thời điểm mọi thứ vừa mới khởi đầu này, đây là chuyện mới mẻ ở Trung Quan Thôn.

Hạng mục sát nhập này khiến Tứ Thông bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, đặc biệt là tin tức sau khi sát nhập sẽ huy động vốn phát ra, nhiều nơi không ngồi yên được.

Trình Nhiên lấy làm lạ, thời điểm thế này mà Tạ Càn về Thành Đô, nhân vật hot như hắn phải bận lắm mới đúng, mỗi ngày người đợi gặp hắn phải xếp thành hàng dài.

Hiện giờ rốt cuộc Tứ Thông ra sao, Trình Nhiên rất hứng thú.

Trước khi tới nhà Tạ Phi Bạch có thể tra thành tích thi cuối kỳ rồi, chỉ là nhận điện thoại không phải hệ thống tra điểm cao cấp nào đó, mà là giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy.

Có điều Tôn Huy đã dặn, thời gian tra thành tích chỉ giới hạn ba ngày sau khi có điểm, ngủ trưa và buổi tối cấm quấy nhiễu. Dù thế vẫn có học sinh gọi cho ông hoài thành tích ngoài thời gian quy định, thậm chí là tận 7 tám ngày sau khi có điểm vẫn gọi điện thoại tới hỏi, Tôn Huy miệng thì mắng, vẫn lấy bảng điểm nhăn nheo trong túi ra đọc cho học sinh nghe.

Nhận được điện thoại của Trình Nhiên, Tôn Huy tìm kiếm bảng điểm: “ Em chờ một chút, bảo với các em rồi mà, chỉ ba ngày thôi, không đứa nào nghe lời, nghỉ học một cái là chơi quên hết ngày tháng rồi à ... Để xem, em được 663 điểm, xếp thứ 36 toàn khối ... Lần trước em xếp thứ bao nhiêu nhỉ .... À thầy nhớ rồi là 38, vậy là có tiến bộ rồi, tiếp tục cố gắng.”

Mới đầu đối với đứa học sinh chuyển trường xếp thứ 108 này, Tôn Huy cũng không hi vọng quá nhiều, dù sao có không ít tiền lệ rồi, học sinh chuyển trường bất kể trước kia ra sao, tới Thập Trung cũng chỉ thuộc tầm trung bình thôi, nên ông không bất ngờ.

Sau đó Trình Nhiên nhảy vọt một cái lên thứ 38, ông đã cỗ vũ một lần rồi, kỳ vọng tăng mạnh, lần này lại tiến thêm 2 bậc, tuy không thể nói là thất vọng, nhưng đoán chừng là tới ngưỡng rồi.

Trình Nhiên lại hỏi: “ Thầy Tôn, thành tích của Khương Hồng Thược thế nào ạ?”

“ Thầy dặn rồi, không được hỏi thành tích của người khác, các em chỉ cần tự mình tự mình nỗ lực, vượt lên bản thân, quá chú ý tới thành tích của người khác không phải tốt, học tập không phải chỉ mục đích kiếm điểm số .” Tôn Huy nói vậy vẫn trả lời: “ Khương Hồng Thược 685 điểm, chắc chắn đứng đầu lớp ta rồi, cũng đứng đầu cả khối.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận