Trùng Nhiên

Chương 692: Chủ đề nóng ở Thanh Hoa.

Tiếp đó là cùng với bóng đêm yên lành đáp xuống đại học Trung Nam, những ngọn đèn đường cũng bật sáng phủ lớp ánh sáng vàng lên toàn trường, làn sương mỏng lãng đãng từ phương xa bốc lên, khung cảnh có chút mờ ảo.

Trong phòng người tiếp tục vào mạng, người tiếp tục chơi game, người tán gẫu ồn ào, Triệu sư huynh kia khoác vai Trình Nhiên ra ngoài, định châm thuốc cho y, Trình Nhiên không hút thuốc nên trả lại điếu thuốc cho hắn, hắn cũng không ép, vừa phả khỏi vừa nói: “ Chúng tôi định dùng phần mềm này tham gia thi đấu CS toàn trường đấy, đừng nói tới trình độ gà mờ của ban giám khảo, dù có dùng phần mềm kiểm tra cũng chưa chắc đã tra ra gì đâu. Ha ha, nếu bình thường chơi nghiêm túc, tay tôi sẽ khớp với phần mềm, cậu không phát hiện ra được, chẳng qua hôm nay giết gà đâm ra lỏng tay. Nhưng mà cậu nhìn ra lại còn thông qua thao tác của tôi tìm ra chỗ giấu phần mềm cũng giỏi đấy.”

“ Thực ra không cần phần mềm, tôi vẫn giết đám gà kia dễ dàng thôi, nhưng mà đằng nào cũng là giết gà, cần gì bỏ công sức vào đó đúng không, dạy cho chúng biết tôn trọng đàn anh là được rồi.”

“ Biết không, trước khi tới đại học Trung Nam, tôi cũng nghĩ mình là thiên tài vi tính đấy, không ngờ gặp được Nhiếp Xuyên mới biết khoảng cách là thế nào. Tri thức có thể học, chỉ cần đủ nỗ lực đủ chăm chỉ, cái nghề này chẳng có lý luận gì cao thâm, nhưng mà quan trọng ở lối tư duy đặc biệt. Cái này không sao bắt kịp. Trạng nguyên, cậu nhìn ra vấn đề chứng tỏ lối suy nghĩ của cậu khác người đấy.”

Trình Nhiên xua tay, mấy thứ thiên tài gì đó y không dám nhận, hai chân cứ đứng vững trên mặt đất thì hơn: “ Tình cờ thôi mà.”

“ Muộn rồi, ai bảo cậu phát hiện ra phần mềm của Nhiếp Xuyên, tôi hiểu hắn, bề ngoài hắn lạnh lùng ít nói, nhưng thằng này trong lòng suy nghĩ nhiều cực kỳ, một khi có cái gai ghim trong lòng thì cậu chết chắc. “ Triệu Vệ cười hô hố vỗ vai Trình Nhiên rồi vào phòng:

Móa, tên này không phải do mình phát hiện mánh khóe của hắn nên định gài vài câu để mình lo lắng đây mà, còn tưởng là một sư huynh tốt bụng chứ, làm như mình sợ vậy.

Bây giờ trong phòng ngủ đã biến thành nơi năm thứ hai dạy chỗ năm thứ nhất khoa nào là nhiều em gái nhất, gái xinh nhất, làm sao để tiếp cận, sau đó đột nhiên có người cười lên nói: “ Đám Thanh Hoa đúng là chẳng có kiến thức gì, chỉ có một em gái mới tới mà cũng lên top 10 chủ đề của bọn họ rồi, tuy không biết nữ sinh này trông thế nào, nhưng xinh đẹp cỡ nào chăng nữa mà đặt vào trường ta, không phải là không tìm ra, thế mà xem cả đám người Thanh Hoa xôn xao bàn tán kìa.”

Câu này tức thì khiến người bốn phương tám hướng tụ tập quanh cái máy vi tính nhìn vào, thì ra vị sư huynh này đang vào diễn đàn Thủy Mộc, tiêu đề là "MM Dương Hạ của lớp số 4 khoa cầu đường đi báo danh", không có ảnh chỉ có lời miêu tả suông, thế thành chủ đề hot, số bàn luận lên tới hơn 20 trang.

Nhấn chuột vào toàn là đám sói lớp cao của Thanh Hoa bàn luận, "Chỉ thoáng thấy ở điểm tiếp đãi, trái tim tôi đã ngừng đập", "Tôi và Vương Nguy huynh khoa kế toán đón tiếp, lúc em gái bước xuống xe, tưởng chừng không khí cũng bao phủ một màu đồng, đẹp! Đẹp vô cùng, vô cùng" , " Đã nghe các anh em trong khoa kể rồi, đáng tiếc chưa được thấy, ai có lòng xin 500 ảnh", cũng có người vì nhân dân phục vụ "Vừa vặn có ảnh chụp tiếp đón sinh viên mới, bài đăng 200, mọi người tới xem."

Sau đó ảnh chụp đón chào sinh viên mới được tách ra một chủ đề riêng "Ảnh MM Dương Hạ trong tin đồn, thực sự là không tệ."

Lại nhấn vào đó liền thấy trang đầu chính là Dương Hạ đang đứng dưới tấm áp phích chào đón sinh viên mới, đang nói chuyện với một nhân viên tiếp đón. Vì tới báo danh, Dương Hạ ăn mặc rất chính thức, hai bím tóc dài vắt trên vai, mái tóc dài khẽ gấp khúc nơi đồi ngực nhô lên, hòa với làn da trắng muốt, tạo thành một bức tranh hai màu tương phản đặc tả toàn bộ những gì gợi cảm nhất của một thiếu nữ. Người mặc váy liền thân cài cúc ở hông, chiếc váy lam làm nổi bật cặp chân trắng hồng và giày da nhỏ màu đen, vẻ mặt có chút khẩn trương. Bức ảnh sau là phát hiện có người chụp ảnh nhìn sang, nụ cười đôi phần ngượng ngập.

Chỉ hai bức ảnh thôi, chất lượng không quá cao, một tươi mát non nớt, một ngọt ngào đơn thuần, leo lên luôn tóp 10 chủ đề trong ngày của Thanh Hoa.

Lão Quách xì một tiếng chỉ cái màn hình lồi, ra chiều ta đây sành sỏi lắm: “ Tôi công nhận em gái này rất thanh thuần, nhưng chỉ trên tiêu chuẩn bình thường mà thôi, nếu đi qua trước mặt tôi, tôi chằng thèm nhìn lấy một cái, có cần làm đám Thanh Hoa ấy đói khát thế không? Còn nói cái gì mà cả đám chạy tới giúp mang hành lý, cái trường đó đúng là có tiếng không có miếng .... Đúng không Trình Nhiên?”

Trình Nhiên hơi giật mình: “ À … đi qua sẽ nhìn, nhìn một cái.”

Cả đám thấy Trình Nhiên nhìn tới ngơ ngẩn thì cười hô hố: “ Thấy chưa, thế mới là bình thường.”

Có vị sư huynh đá đít Quách Chí Quân: “ Vờ vịt cái đếch, em gái này mà đi qua trước mặt, đảm bảo mày quay đầu nhìn gãy cổ luôn.”

Quách Chí Quân còn mạnh miệng: “ Từ nhỏ tới lớn tôi nhìn thấy mỹ nữ cả đống rồi, cao trung năm 2 còn cùng chị hàng xóm xem phim cấp 3, chẳng có chuyện gì xảy ra, tôi làm sao thiếu định lực như thế?”

“Mẹ mày, đó không phải định lực, đó là bất lực, thế mà còn khoe được.” Một sư huynh chửi mắng:

Trêu đùa ồn ào, lộn xà lộn xộn, đó là bầu không khí thường ngày trong kí túc xá đại học.

Trình Nhiên mỉm cười nhìn bức ảnh độ phân giải chẳng cao nhưng chẳng dìm được khí chất của Dương Hạ, Dương Hạ thời gian qua cũng gửi tin nhắn cho y, lên Bắc Kinh rồi trong nhà cũng mua cho cô một cái di động, cô gửi số của mình cho bạn bè cũ, hai người cũng tin nhắn qua lại vài lần, không nhiều, chỉ hỏi tình hình khai giảng.

Dương Hạ chẳng hề nhắc tới chuyện mình trải qua ở Thanh Hoa.

Trình Nhiên định gửi tin nhắn nói chuyện thấy cô trên diễn đàn Thanh Hoa, nhưng nghĩ rồi lại thôi.

Trở về phòng ngủ thì Lý Duy đang dùng laptop của mình lên mạng, Lý Duy đứng dậy định trả lại, Trình Nhiên lắc đầu ý bảo mình không dùng, mang một cái ghế ra ban công rồi đóng cửa kéo của ban công lại. Lý Duy nhìn thấy cảnh Trình Nhiên tay kéo cửa tay cầm di động liền hiểu, thằng này có gái trong lòng rồi.

Trình Nhiên ngồi ở ban công nhìn xuống ánh sáng lốm đốm phát ra từ khu kí túc xá hình trăng non, xa hơn là ánh đèn pha công suất lớn chiếu sáng rực cả bãi cỏ thao trường lớn, không rõ có đội nhóm nào đó đang tập luyện, tiếng la hét văng vẳng truyền qua hòa lẫn với tiếng ồn ào lầu trên.

Lúc này ở London là buổi chiều, Khương Hồng Thược đang ở thư viện của trường học, đi cầu thang xoắn ốc lên tầng hai, kiếm một vị trí gần ban công, đặt cái cốc Scoopy Doo xuống, bên trong đựng hồng trà vẫn còn ấm, bên cạnh là sách mà cô đang xem, cuốn sổ tay với ghi chép dang dở. Hai tay cô cầm cốc trà, sự tập trung đổ dồn vào cửa sổ chat trên laptop, thi thoảng đặt cốc xuống, ngón tay thanh tú gõ bàn phím, nhìn tin nhắn gửi đi, thi thoảng khẽ cắn môi cười, gò mã kiều diễm như vầng trăng.

Cô vì gửi đi một câu tinh nghịch mà thè lưỡi, có lúc vội đặt cốc xuống che miệng để không cười thành tiếng, cũng có lúc đôi mắt đẹp hơi thất thần.

Trình Nhiên miêu tả cây ngô đồng trong trường, miêu tả con đường nhỏ xuyên qua rừng cây rậm rạp có thể khiến sinh viên mới đi lạc, miêu tả bạn cùng phòng, miêu tả dưới kí túc xá có căng tin, miêu tả cả ánh trăng trên bầu trời.

Nói với cô gái bên kia, đó là ngồi trường y đang học.

Chi tiết tới mức khiến cô gái như cảm thụ được cả mùi thơm hoa cỏ.

"Thật muốn tới đó xem sao."

Dòng chữ đơn giản như truyền cho đối phương nhịp tim đập của nhau, ai còn bận tâm cách chân trời góc biển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận