Trùng Nhiên

Chương 579: Cô gái đó.

Suốt gần hai tháng hè theo ca vũ đoàn đi biểu diễn khắp nơi, gần cuối kỳ nghỉ Tần Thiên rốt cục cũng đã trở về Thành Đô.

Câu chuyện về kỳ nghỉ hè ấy, có nhiều chuyện vui chuyện buồn, có mồ hôi có nước mắt và cả nụ cười rạng rỡ, nhưng làm người ta thấy nặng nề nhất, khó chịu nhất là ở cung văn hóa. Tần Thiên biểu diễn xong xung đột với cha con Ngô gia, khiến lực lượng lớn hơn xuất hiện rồi trấn áp. Tần Thiên không chỉ biểu diễn mỗi hôm đó ở cung văn hóa, về sau còn biểu diễn tiết mục tương tự ở nhiều nơi khác, chỉ là sau mỗi buổi biểu diễn, đồng đội đều vây quanh cô, không cho kẻ khác có cơ hội quấy nhiễu.

Vì tin tức liên quan tới công ty của cha Ngô Lỗi gặp áp lực từ nhiều phía bắt đầu lan đi, khiến mọi người tự tưởng tượng ra rất nhiều câu chuyện của riêng mình.

Người anh họ của Cao Thiều Ninh chính là công tử của công ty Phục Long, vụ án Lôi Vĩ gây xôn xao Thành Đô một thời, chính cha cậu ta dám tay không truy bắt hung đồ có súng, chẳng trách cha con Ngô Lỗi đá phải tường sắt.

Người có mặt hôm đó không ít, tận mắt nhìn thấy Trình Nhiên chỉ gọi một cuộc điện thoại, sau đó cha con Ngô Lập Vĩ phải cúp đuôi mà chạy.

Tất nhiên chuyện ngày hôm đó không xảy ra như thế, nhưng kết hợp với kết quả hiện giờ, trí nhớ của mọi người về sự kiện đó tự động điều chỉnh thành như vậy rồi.

Đầu óc con người thú vị thế đấy, giả sử Hoa Đằng bình yên vô sự, Phục Long không làm gì được thì Trình Nhiên thành ba hoa khoác lác, cha con Ngô gia không thèm chấp phất tay bỏ đi rồi.

Vì thế biểu diễn xong một đám đồng đội trong đoàn ca vũ liên tục tra hỏi Tần Thiên quan hệ giữa cô và Trình Nhiên là thế nào. Cũng có người cho rằng Trình Nhiên hôm đó vì Cao Thiều Ninh mới ra tay, kín đáo hỏi riêng cô số điện thoại của Trình Nhiên.

Đối diện với những điều đó Tần Thiên chẳng vui cho lắm.

Chỉ có Viên Tuệ là biết được tầm nghiêm trọng của vấn đề, mặt đầy vẻ chuyện không lành, ngồi trên giường của Tần Thiên nói không nghỉ: “ Phải làm sao bây giờ, trước kia cứ nghĩ cậu ta và Khương Hồng Thược là một đôi, mình chỉ trêu chọc bạn thôi, nhưng giờ xem ra là thật rồi ... Cậu ta và Khương Hồng Thược là bạn thân, kiến lập quan hệ từ trước, cho nên thân thiết như vậy, mọi người đều nhầm mất rồi ... Từ biểu hiện của Trình Nhiên ở hiện trường ngày hôm đó, dự cảm của bạn là thật.”

“ Vì bạn mà cậu ta không ngại đánh chết cha con Đỗ gia ... Đó đâu phải chỉ là thích bạn nữa, bạn là vảy ngược của cậu ta rồi, ai đụng vào là gặp họa.”

Tần Thiên thì bò nhoài cả người ra bàn học, đầu gối lên hai tay, ánh mắt không tiêu cự.

Thiếu nữ luôn nhiều phiền não.

Kỳ nghỉ hè sắp qua đi, khai giảng sắp tới, với Tần Thiên mà nói cuộc đời cao trung cuối cùng này chỉ có một chữ sầu, vì cô sắp phải đối diện với Trình Nhiên, người có thân phận và bối cảnh đều cực lớn, thậm chí nhà máy của cha cô đều phải trông cậy vào nhà người ta, có tới tám chín phần người ta sẽ tiến thêm một bước tiến công cô.

Cha con Ngô gia ngông nghênh là thế, gặp phải Trình Nhiên cũng lộ nguyên hình, sự tồn tại của chàng trai đó và Phục Long chẳng khác gì đại ma vương bao phủ lên cô.

Nếu là trước kia, cô sẽ rất tự hào có một người bạn trai như thế, một người có thể che chở bao bọc cho cô, nhưng bây giờ thì khác rồi, cô không thích như vậy.

Không phải cô không thích Trình Nhiên, mà ngược lại, chính vì thích nên mới phiền não.

Bên ngoài cửa sổ cành cây la đà trong ánh nắng, để lại bóng loang lổ trên mặt đất.

Ve kêu râm ran.

Ở trong phòng riêng, lại chỉ có người bạn thân nhất, Tần Thiên ăn mặc rất thoải mái, cái áo hai dây, chiếc quần đùi cộc chỉ vừa vặn che quá mông, cặp chân dài khoe mỹ cảm vô hạn trên sân khấu vắn chéo lên nhau, trắng đến lóa mắt.

Dưới ánh nắng rực rỡ của mùa hè tươi đẹp, cô thiếu nữ chỉ thở dài.

Thật phiền não.

Vui hay buồn, phiền não hay hạnh phúc, mùa hè vẫn trôi qua rồi.

Thập Trung nghênh đón năm học mới, kỳ nghỉ hè này Chu Húc trải qua không vừa ý, mặc dù hắn vẫn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, theo cha mẹ tham gia vài trường hợp trọng yếu, giúp cha mẹ có được không ít vẻ vang trong giới.

Khi giới thiệu hắn đứng thứ ba toàn khối, cha hắn luôn có vẻ nghiêm khắc không hài lòng, không thể đứng đầu đã là không nên rồi, lại còn không thể giữ được vị trí số hai, thế nhưng các nơi tới mời rượu đều vô cùng thán phục.

Thậm chí có một quan viên cấp phó sở còn ám thị con mình tiếp xúc nhiều hơn với hắn, có một vị trưởng bối thanh danh rất lớn khẳng định thằng bé này của Chu gia ắt có tiền đồ lớn.

Chu Húc gần như luôn ở trong lời tán dương và kỳ vọng như thế trải qua một mùa hè.

Nếu như chuyện kia không xảy ra, hắn thản nhiên tiếp nhận những lời khen ngợi từ bồn phương tám hướng kia, nhưng lần này hắn không có chút tâm trạng nào như thế.

Người đứng ở top 10 thi được vị trí số hai, là vì người ta đứng ở cùng một tầm cao, biết phương hướng ở đâu, biết mình thiếu sót gì, biết tất cả sai lầm không nên phạm vào, đó là chuyện Chu Húc có thể làm được.

Thế nhưng ở vị trí tám mấy, kỳ thực không thể nhìn thấy ngọn núi trước mắt rốt cuộc cao bao nhiêu, quảng cảnh trên đó thế nào, thậm chí không thể biết mình làm được hay không, đó khó trong đó, Chu Húc cho rằng mình tuyệt đối không thể làm được.

Chuyện hắn không làm được, nhưng có người làm được rồi.

Thế nên tuy trước mặt hai người đó, hắn có tuyên bố tự tin, song kỳ thực hắn biết đó mãi mãi là khoảng cách hắn không thể vượt qua.

Giống như cao thủ, trong tim một khi sinh ra thiếu xót như vậy, không cách nào bù đắp.

Cả một mùa hè ở trong tâm cảnh đó, nhưng khi nhập học, đột nhiên có chuyển biến.

Trên chiếc xe buýt tới Thập Trung, hắn lên xe ở trạm xe buýt thứ ba trên đường 19, đột nhiên nhìn thấy cô gái đó ngồi ở vị trí gần cửa sau.

Cô gái ấy mặc chiếc váy liền thân đơn giản màu trắng, ngồi ở vị trí sát cửa sổ, khi hắn lên xe, hình như có nhìn về phía hắn một cái, sau đó chuyển ra ngoài cửa sổ, thần thái có phần lạnh nhạt xa vắng.

Không phải loại vẻ đẹp làm người ta chấn động tới nhìn một cái liền không thể rời bước, nhưng cô gái ấy mang tới cảm giác rung động từ sâu trong lòng, nếu như nhất định tìm từ ngữ nào đó để hình dung, thì đó là cảm giác “mối tình đầu!”.

Cô gái ấy chắc chạc tuổi hắn, đôi lông mày dài cong cong, mắt hạnh tiêu chuẩn, để người ta ấn tượng sâu nhất cũng chính là ánh mắt, có chút u buồn, thanh thuần, tươi mát trong veo, là cửa sổ tâm hồn đích thực. Cái mũi nho nhỏ, hơi hếch lên, xinh đẹp sinh động, môi hồng nhuận tự nhiên.

Mái tóc thẳng mượt xõa vài, không có kiểu cách cầu kỳ như những cô gái Thành Đô, càng làm nổi bật sự thanh thuần của cô, mới nhìn có loại cảm giác nước suối tan từ bang tuyết núi cao, trong vắt mát lạnh.

Trên xe chỉ còn một chỗ ngồi bên cạnh cô ấy, nhưng nam sinh khác ngại ngùng không dám ngồi xuống, Chu Húc ngồi xuống bên cạnh cô, nhưng để lại khoảng cách giữa hai người, cô gái ấy từ đầu tới cuối nhìn ra ngoài, Chu Húc chỉ có thể nhìn thấy mặt bên của cô.

Đột nhiên, hắn không còn nhớ tới Khương Hồng Thược nữa.

Hai người ngồi cùng nhau, nhưng không ai nói với nhau câu nào, liên tục đi qua mấy trạm, nữ sinh kia không xuống xe, Chu Húc thấy suy đoán càng lúc càng gần, rốt cuộc hắn lên tiếng: “ Trường học của bạn không cần mặc đồng phục à?”

Nữ sinh đó quay đầu sang, xác nhận Chu Húc đang nói với mình, đáp: “ Tôi ngày đầu đi báo danh.”

Giọng sao hay thế? Giọng rất trong, không lớn, rõ ràng, thái độ tuy hơi lạnh, nhưng không có vẻ gì là thiếu thoải mái hay kiêu kỳ, rụt rè làm nam sinh xung quanh thiện cảm tăng mạnh.

Chu Húc lại hỏi: “ Nói vậy bạn năm thứ nhất?”

Nữ sinh đó lắc đầu, lạnh nhạt mà lễ phép: “ Tôi là học sinh chuyển trường.”

…. ….
Bạn cần đăng nhập để bình luận