Trùng Nhiên

Chương 773: Thần nữ lạc phàm trần. (1)

Thấm thoắt đã tới 29 tháng 12, đêm trước khi Khương Hồng Thược rời Nam Châu.

9 giờ tối, đêm lạnh như nước, gió thổi tựa ma quỷ thét gào.

Ở trong phòng 409, tuy thi cuối kỳ sắp tới rồi Lý Duy vẫn vô tâm chơi game trên máy vi tính, thực ra tên này học tốt lắm, chỉ là đầu óc bay nhảy thiếu chú tâm hẳn vào cái gì. Vương Tân Bác đang học tiếng Anh, vì Cao Duyệt khả năng tương lai đi du học, hắn muốn đi theo nên chuẩn bị trước. Lão Quách thì luôn khác người, khoác cái chăn chiên lên người như ông già, đang luyện chữ, phải công nhận thư pháp của hắn rất phiêu dật.

Thời tiết lạnh thế này, Trình Nhiên tính cách như con mèo già tất nhiên chẳng ra thư viện chịu tội làm gì, ôm laptop nằm trên giường, đang đọc tài liệu.

Phòng 409 chẳng mấy khi im ắng như thế.

Điện thoại có tin nhắn gửi tới, sau đó Trình Nhiên bật dậy, thoát khỏi trạng thái lờ đờ, nhanh như con báo lăn mình xuống giường, lấy áo khoác vội vàng rời khỏi phòng, một loạt động tác vô cùng lưu loát. Lý Duy vừa thấy động tĩnh, nhấc tai nghe ra định hỏi Trình Nhiên thì không thấy bóng dáng đâu nữa rồi, nhún vai tiếp tục chơi game, không để ý lắm.

Dùng tốc độ nhanh nhất đi ra cổng trường, Trình Nhiên nhìn thấy Khương Hồng Thược đứng dựa lưng vào cột đèn thủy ngân cao áp, dưới ánh đèn sáng rực, gió đêm thổi ủ ù khiến mái tóc cô hơi rối, khiến cô càng thêm xinh đẹp, chùn chân những chàng trai muốn tới gần.

Vừa thấy Trình Nhiên, cô đi tới chủ động khoác tay y đi trong gió lạnh.

Đêm khuya vạn ánh đèn, tha hương đôi tình lữ.

Thời tiết lạnh căm thế này, bình thường mà nói trốn ở trong phòng, cuốn chăn ấm áp lên người đọc sách cấm hoặc xem phim cấm là tuyệt nhất. Thế nhưng lúc này hai người lại đi giữa đường vắng gió lạnh thấu xương, vậy mà lại muốn thời khắc này kéo dài thêm một chút, một chút nữa.

Cuối cùng tới bên nhà thi đấu, có mấy cái đôn xi măng, chẳng nề hà gì ngồi xuống.

Trên bầu trời là ánh trăng trong mát.

Dù trước đó có chút giận, nhưng lúc này Trình Nhiên thấy thỏa mãn rồi: “ Cũng muộn rồi đấy, trời lạnh như vậy, về sớm đi.”

Khương Hồng Thược lí nhí: “ Hôm nay mình không về đâu.”

Không về … Không về ….

Trình Nhiên ngây ra một giây, sau đó choàng tỉnh, mừng rỡ ôm cô xoay một vòng, tiểu nha đầu cuối cùng đã lớn rồi, hôn môi cô một cái, chưa đã lại hôn cái nữa. Sau đó nắm tay cô kéo đi, Khương Hồng Thược thường ngày mạnh mẽ là thế lúc này cúi gầm mặt đi theo.

Gần trường đại học ngoài quán xá ra thì dịch vụ kinh doanh gì làm ăn tốt nhất, đáp án chắc chắn chín phần mười sinh viên trả lời đúng, đó là nhà khách.

Vì thế chẳng cần tốn nhiều thời gian Trình Nhiên thuê được gian phòng ở nhà khách bốn sao, hoạt động chính quy còn hỏi xem giấy tờ họ, tất nhiên là không thành vấn đề.

Trình Nhiên nắm bàn tay nhỏ hơi run rẩy của Khương Hồng Thược, đi thang máy tới tầng bẩy, nhà khách này mới xây dựng , rồi dùng thẻ thông minh mở cửa phòng.



Cửa phòng vừa đóng lại, Trình Nhiên đã không đợi thêm được nữa, y đợi ngày này lâu rồi, bế xốc Khương Hồng Thược tới giường, Khương Hồng Thược mặt đỏ như máu giấu đầu vào vai hắn lí nhi như muỗi kêu: “ Đi tắm đã.”

Trình Nhiên bấy giờ đề ý mùi thơm trên tóc và y phục của cô: “ Trước khi tới đây tắm rồi à?”

Khương Hồng Thược thẹn thùng gật đầu.

“ Vậy đợi mình một chút.”

Trình Nhiên nói xong đi thẳng vào buồng tắm, y tắm rất nhanh, làm người ta thậm chí hoài nghi y không tắm rửa cho đàng hoàng, chỉ vẩy ít nước lên cho ướt người rồi chạy ra vậy, để mình trần, chỉ quấn một cái khăn tắm ngang hông.

Khương Hồng Thược còn nhanh hơn, đã chui vào trong chăn rồi, y phục ở một bên, gấp rất chỉnh tể, đèn trong phòng đã đắt hết chỉ còn đèn ngủ mờ ào.

Đè ném trái tim đang đập thình thịch một cách điên cuồng trong lồng ngực, Trình Nhiên tới bên giường, nín thở vén chăn lên …

Rất lâu sau nói bọn họ hồi ức lại đêm đó như thế nào thì đó là cảm giác rượu ngon rót đầy ly sau đó tràn ra, dù trải qua tháng năm, hương thơm vẫn còn mãi.

Khương Hồng Thược kỳ thực trên máy bay về nước cũng đã suy nghĩ rất nhiều, cũng đã có dự liệu, có quyết định, nhưng khi thực sự đối diện với nó vẫn sợ chết khiếp.

Ngày đầu tiên tới trường Trung Nam làm khách, cô đã đánh trống rút lui vài lần, cho nên mấy ngày sau đó không gặp lại Trình Nhiên là do nội tâm giao chiến.

Cuối cùng cô cũng có được cơ hội, ở lại nhà Khương Hải Châu kỳ thực là cơ hội trời ban, khi đó cha cô đã quen cô ở nhà dì, vì ông không thể có cách nào chăm sóc con, nên đành phải chấp nhận.

Mỗi tối Lý Tĩnh Bình đều gọi điện hỏi thăm tình hình con gái, đến ngày cuối cùng Khương Hồng Thược chủ động gọi điện cho cha, cô không muốn nói dối cha mẹ mình, cho nên dùng phương thức này để né tránh, vì thời điểm cô gọi điện, cô vẫn nói thật mà, tất nhiên cũng có vài chỗ mập mờ, ví dụ như cô út sắp tới Nam Châu, cô muốn qua đó ở.

Khương Hải Châu đã kiểm soát Khương Hồng Thược nhiều ngày rồi, hơn nữa mới đầu là dùng cách ngang ngược cướp khỏi tay Lý Vận, dù là Lý Vận trong mắt Khương Hải Châu chỉ là thành viên bên rìa Khương gia thôi, nhưng người ta là cô ruột, về tình về lý không thể hoàn toàn không cho Lý Vận can thiệp.

Lý Vận có không ít nhà ở trong nước, đều để thuận tiện có chỗ đặt chân khi về nước cũng là để đầu tư, đa phần là ở ven biển, còn ở nội đìa cũng có, nhưng cái đã trang trí cái chưa. ở Nam Châu có tận 2 cái, một chung cư 180 mét vuông và một biệt thự 790 mét vuông ở ngoại ô.

Khương Hồng Thược lựa chọn ở trung tâm thành phố, tiếng là tiện liên lạc với bạn bé. Lý Vận biết tính Khương Hải Châu, khẳng định là mấy ngày qua Khương Hồng Thược bị kiểm soát chặt chẽ, phải ứng phó với rất nhiều người thân. Dù sao hai cô cháu còn bạn bè hơn cả bạn bè, chuyện yểm hộ cho nhau hai cô cháu làm suốt rồi, Lý Vận tin cháu gái mình biết chừng mực, nói đùa, do mình dạy ra mà.

Vì thế Lý Vận đi bar uống rượu, Khương Hồng Thược đi gặp bạn, nếu không có gì bất ngờ, Lý Vận buổi tối sẽ say khướt còn chưa biết ngủ ở đâu, không cần lo bị tra hỏi, còn nếu về nhà cũng sẽ thấy giấy Khương Hồng Thược để lại nói "khả năng không về".

Bố trí xong tất cả, tính toán chu đáo, Khương Hồng Thược mới bắt taxi tới Đại học Trung Nam.

Chiều ngày mai cô sẽ lên máy bay, Khương Hồng Thược thấy thời điểm này là tốt nhất, vì cô sợ sau khi xảy ra chuyện kia, liệu có xấu hổ tới mức không dám nhìn cậu ấy hay không?

Dù sao cũng là lần đầu tiên, mặc dù đã xem không ít sách, xem cả phim giáo dục giới tính nữa, biết hết quá trình của nó, thậm chí từ toàn bộ thao tác sinh lý vệ sinh trước và sau cũng nắm bắt được, tính toán cả kỳ an toàn, song đến khi hành sự mới biết sách vở chẳng được tích sự gì.

Lúc sợ vẫn cứ sợ, tim cứ như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cái thứ đó từng thấy rồi, cảm giác cũng chỉ đến thế mà thôi, lúc đó thấy sao nó lại ghê như vậy? Chàng trai bình thường thú vị, dí dỏm khiến người ta có cảm giác yên lòng, giờ thành ma vương, mỗi một cử động đều làm người ta khiếp hãi.

Cô được Jenny dạy cho vài tư thế quyến rũ, vài động tác khêu gợi, cô cũng đọc tiểu thuyết ngôn tình, cô muốn nhìn vẻ ngây ngất bất ngờ của Trình Nhiên khi nhìn thấy, như thế mọi chuyện diễn ra sẽ thật lãng mạn.

Thế nhưng khi chăn đột nhiên bị vén ra, mà cô chỉ còn mặc đồ lót trên người, thứ duy nhất cô làm được là rùng mình, tiếp theo muốn được đưa cho một cái bình nước nóng.

Điều đó bình thường thôi đúng không, mùa đông giá lạnh có người đưa cho một bình nước nóng là chuyện ấm áp, cô thấy suy nghĩ của mình lúc đó không có gì kỳ quái.

Tình yêu là thế, đôi khi giống ngọn lửa cháy rừng rực trên băng, ngọn lửa tuy nóng, nhưng nếu chỉ có lửa nhảy múa trên băng, không có đáp lại, vậy ngọn lửa đó dù có chói mắt thế nào cũng từ từ tắt ngúm.

Cho nên lửa có thể hòa tan băng, có thể khiến băng tan chảy thành nước, đó chính là điều hạnh phúc của ái tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận