Trùng Nhiên

Chương 245: Mật mưu trong đêm.

Âm mưu của nhân loại có thể bôi bẩn hết thảy sự vật.

Đêm đã về khuya.

Phúc Tinh, khách sạn 5 sao duy nhất của thành phố Sơn Hải, trong phòng Uông Trung Hoa, đèn vẫn sáng choang, gạt tàn để trên bàn đã đầy ắp, khắp phòng là mùi thuốc lá làm người ta muốn sặc.

Uông Trung Hoa vắt chân chữ ngũ, mắt nheo lại thành một khe hẹp. Còn Triệu Nhạc không lâu trước đó tắm mình trong hào quang, được vô số người dùng lời lẽ hoa mỹ nhất ca tụng và kỳ vọng giờ cúi gục đầu, co quắp như con chó.

Toàn bộ trợ lý và người quản lý trước đó còn ở đây phân tích tình hình đã bị đuổi ra ngoài, Uông Trung Hoa hai ngón tay kẹp điếu thuốc mà rất lâu chưa hút, ánh mắt như muốn đâm xuyên người Triệu Nhạc: “ Cậu thành thật nói cho tôi biết, bài hát đó rốt cuộc là sao?”

“ Bài bài ... “ Triệu Nhạc khủng hoảng tột độ, vừa rồi trợ thủ của Anh Trì thông qua ảnh hưởng của họ thu thập tin tức một cách toàn diện nhất báo cho họ biết rồi:

Hiện giờ trong giới đều đánh giá hắn là minh tinh mới có tiềm năng cực lớn, chuyển biến phong cách chẳng những không đánh mất nổi tiếng, ngược lại còn tỏa sáng hơn trước. Theo như phản hồi từ đường dây nóng của các tiết mục âm nhạc, phản ứng của khán giả xem qua truyền hình tương tự ở hiện trường, vô cùng tốt. Đến cả nhà bình luận âm nhạc khó tính nhất cũng nhất trí cho rằng, ngọn gió mới của giới âm nhạc đã tới. Thậm chí có tin đồn, băng ghi hình hiện trường buổi biểu diễn đã được đưa tới trước mặt mấy vị đại lão có tiếng nói lớn trong giới.

Triệu Nhạc đang bồng bềnh như trên mây xanh thì đột nhiên có tin sét đánh ngang mày, một ca sĩ vô danh hát một bài tương tự với hắn ở chính lễ hội âm nhạc này, còn từ đó gây ra mấy vụ ẩu đả tập thể, khiến sự việc lan truyền nhanh chóng.

E rằng không bao lâu nữa người người nhà nhà biết chuyện này rồi, mọi sự chú ý, mọi lời ca ngợi giành cho hắn sẽ thành sỉ nhục tàn tệ nhất.

Hắn không cam lòng, vừa nãy thôi người Anh Trì ở đây còn cùng thảo luận tiền đồ sau này của hắn, vinh hoa phú quý mà hắn khao khát ở trước mắt rồi, hắn không buông tay.

“ Mới đầu tôi nghe được bài hát này là tháng trước, do một đứa học sinh hát .... Tôi thấy nó rất đặt biệt, đề tài cũng hay, rất thích hợp với lễ hội âm nhạc, cho nên ...”

Hắn chưa nói hết thì Uông Trung Hoa đã đứng bật dậy túm lấy tóc kéo lên, vung tay tát bôm bốp vào mặt.

Hai cái tát đanh gọn làm Triệu Nhạc vừa giận vừa sợ che mặt, nhìn Uông Trung Hoa vì dùng sức quá mạnh mà tay run lên, mặt mũi ông ta âm u tột độ, cơ thịt co giật rống lên: “ Cậu ăn trộm thứ của người ta mà dám mang tới để cho tôi biên khúc, cậu muốn gì hả? ... Định kéo tôi xuống bùn chắc?”

Triệu Nhạc mới đầu quả thực là có ý đồ đó, nếu như đứa học sinh kia đứng ra nhận bài hát do nó sáng tác, ắt bị danh tiếng của Uông Trung Hoa đè bẹp. Nhưng đó chỉ là đề phòng vạn nhất thôi, Triệu Nhạc không ngờ tới tình huống này: “ Khi đó tôi cho rằng chỉ là bài hát của đứa học sinh thôi, ai ngờ cô gái kia cũng hát bài đó .”

Uông Trung Hoa ngồi trở lại chỗ, lấy thêm một điếu thuốc lá nữa, rít liền mấy hơi, trong lòng liên tục mắng chửi Triệu Nhạc ngu xuẩn, nhưng tức giận không giải quyết được việc gì, cố hết sức giữ bình tĩnh hỏi: “ Chắc chắn đó chỉ là một đứa học sinh bình thường chứ? “

Triệu Nhạc gật đầu: “ Vâng, đứa học sinh đó không có gì đặc biệt, ăn mặc tầm thường, nhờ đi ké người ta mới có thể tham gia tụ hội đó.”

“ Vấn đề hiện giờ là không biết đối phương có đăng ký ở cục bản quyền không ... Mà không sao, dù là có đi chăng nữa .” Uông Trung Hoa chỉ hai ngón tay kẹp thuốc về phía Triệu Nhạc: “ Thì cũng từ chỗ cậu mà ra.”

Triệu Nhạc ngẩng đầu lên: “ Ý, ý ngài là …”

Tim hắn đập điên cuồng, hắn biết mình đánh cược đúng rồi, vừa rồi bị ăn hai cái tát, hắn cực kỳ tức giận, nhưng tới lúc này hắn thấy mọi trả giá đều xứng đáng, thậm chí bị tát vài cái nữa cũng không sao, chỉ cần giữ được vinh hoa phú quý này.

Mục đích cuối cùng vẫn là trói buộc Uông Trung Hoa vào chiến xa của mình, ông ta làm sao chịu để danh tiếng bản thân bị vấy bẩn. Huống hồ qua ngày hôm nay, danh tiếng của hắn đã tạo dựng lên rồi, không còn là quân bài có thể thuận tay vứt bỏ nữa, nếu Uông Trung Hoa dốc sức giúp hắn, hắn có thể dựa thế mà lên, phong ba này càng giúp hắn nổi tiếng hơn, có khi chuyện xấu lại thành tốt.

Địa vị của Uông Trung Hoa nhờ bài hát này mà nâng lên, vậy thì gắn bó của hai người càng thêm chặt trẽ, sẽ thành đồng minh của hắn. Dân gian có một câu nói cổ, thêm một người bạn là có thêm một con đường, một minh hữu như thế, càng không đơn giản chỉ có thêm một con đường.

So ra hai cái tát chẳng là gì, chỉ cần trở thành người hưởng lợi nhất ở trong hồi sóng gió này, chắc chắn sự nghiệp của hắn sẽ lên liền mấy bậc, như thế dù có bị tát mười mấy cái nữa cũng đáng. Dù là Uông Trung Hoa đánh tới mỏi tay rồi, hắn vẫn mỉm cười mang trà nước tới, cung kính hỏi có cần nghỉ ngơi rồi tát tiếp không?

Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật đợi ngày báo thù, Triệu Nhạc hắn chỉ ăn vài cái tát có thể một bước lên trời, có đáng là gì.

“ Chuyện này chỉ cần đối phương không có bối cảnh như Anh Trì thì dù có đăng ký bản quyền rồi bọn chúng cũng không giữ nổi đâu. Tôi biết Tần Tây Trăn, cô ta là hậu bối của cậu ở Xuyên Âm Sơn Hải, điểm này có ích đấy, cứ nói là bài hát này cậu sáng tác đã lâu, từ thời đi học, kể cả chúng có lưu bản gốc ở cục bản quyền cũng không có mấy sức thuyết phục ... Ai mà biết cô gái đó trước kia có rình mò gì cậu không? “ Uông Trung Hoa vừa nghĩ vừa nói, nếu chuyện này liên quan tới người khác, ông ta sẽ có vô số cách xử lý, đơn giản nhất là dung tiền cùng quan hệ gây áp lực để đối phương để im miệng, nếu là Tần Tây Trăn thì ông ta sẽ có cách đối xử đặc biệt. ông ta sẽ dẫm bẹp cô gái đó, cho cô ta biết thế giới này tàn khốc thế nào:

“ Vâng, vâng, tôi hiểu ... “ Triệu Nhạc mừng húm, quả nhiên gừng càng già càng cay, nếu như hắn đứng ra tuyên bố công khai bài hát đó mình sáng tác nhiều năm, vậy Tần Tây Trăn không cách nào chứng minh một cách rõ ràng nguồn gốc ban đầu của bài hát nữa, chuyện này chỉ cần mập mờ như vậy thôi cũng đủ rồi, sẽ có nhiều người tin tưởng hắn hơn là một ca sĩ vô danh:

Huống hồ còn có Anh Trì chống lưng.

Cho dù là đăng ký quyền chăng nữa thì sao nào, trong giới này vấn đề bản quyền hỗn loạn rối tinh rồi mù, người làm âm nhạc có ý thức bảo hộ bản quyền hữu hạn, thông thường không nhiều tác giả đem tác phẩm của mình đi đăng ký. Nếu Tần Tây Trăn mang bản quyền ra càng gây hiềm nghi muốn che đậy thôi. Dù sao cũng có khả năng là lấy trộm tác phẩm chưa đăng ký của người khác để đăng ký.

Chỉ cần không xác định được đúng hay sai, với bối cảnh của Uông Trung Hoa, ông ta có thừa thủ đoạn dẫn dắt vấn đề tới chiều hướng nghi ngờ, lúc đó dư luận sẽ ngả về một phía. Dù sao Tần Tây Trăn lúc này lấy bản quyền ra, có quá nhiều hiềm nghi, giống như đã chuẩn bị trước vậy, Triệu Nhạc chỉ cần tỏ ra phẫn nộ, sẽ khiến nhiều người công kích Tần Tây Trăn vì danh tiếng mà bất chấp thủ đoạn.

Giống như báo chí bây giờ cho đăng nhan nhản ra đó, nữ nhân loại đó thời buổi này ở giới giải trí thiếu gì, dễ dàng kiếm ra một ví dụ rồi chụp lên đầu Tần Tây Trăn.

Càng nghe Uông Trung Hoa thong thả chỉ dẫn từng bước ứng phó, Triệu Nhạc càng mừng hơn hớn, lại ngầm cảnh giác với nam nhân đeo kính gọng đen ở trước mắt.

Bảo sao ông ta lại có sức ảnh hưởng lớn như thế trong nghề, cái nghề này quả nhiên không phải dựa vào cây đàn bài hát là đủ, phải có thủ đoạn, thậm chí là không từ thủ đoạn.

Luận tới loại thủ đoạn này, Tần Tây Trăn chỉ là chim non rời tổ lấy cái gì mà đấu với họ?

Tất nhiên là chẳng có gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận