Trùng Nhiên

Chương 196: Phải làm sao!

Suýt nữa thì ngạt thở vì giận, Tần Tây Trăn cứ cảm giác như có bê tông nhét vào ngực, làm cô không thở nổi.

Trong mắt thằng nhóc đó, mình mê tiền vậy à?

Chuyện này hoàn toàn lệch khỏi dự tưởng của cô, kỳ thực có chút không cam tâm, ngoại hình lẫn nội tại của mình đủ khiến người bên cạnh lòng hươu dạ vượn cơ mà, sao lần này lại bại bởi tiền thế.

Tần Tây Trăn khẽ gạt mái tóc mềm che đi khuôn mặt ra sau, để lộ chiếc cổ trắng mịn, mang tới cảm giác mượt mà cho người ta, tựa hồ chỉ nhìn thôi cảm giác được khi chạm vào sẽ khiến lòng người quấy động, cười nhẹ hỏi: “ Nếu tôi thực sự muốn kết hôn, em sẽ mừng bao tiền.”

Trình Nhiên thoáng rung rinh, nhưng Tần Tây Trăn càng làm thế, y càng tỏ ra tỉnh táo: “ Cho dù cô là cộng sự của em, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy chứ, chẳng lẽ cô định hi vọng dựa vào tiền mừng mà ăn tới béo luôn sao? “

Tần Tây Trăn thấy mỹ nhân kế không ăn thua hơi tức, hứ một phát: “ Quả nhiên là em biết tôi lừa em, sao phát hiện ra được?”

Nhẹ người, quả nhiên mấy cái trò quen thuộc của bọn con gái mà, thi thoảng lại nổi hứng thăm dò chuyện này chuyện kia.

Đối diện với đôi mắt to tròn hiện vẻ tò mò của Tần Tây Trăn, Trình Nhiên đáp: “ Thì em chỉ nghĩ, cô yêu âm nhạc, thích sự lãng mạn, nếu kết hôn, thế nào đó là người khiến cô yêu say đắm, giống như tình yêu của cô giành cho âm nhạc. Nhưng em không nhận ra cô đang yêu, tóm lại là không thấy một người như thế tồn tại ở bên cô.”

Nét mặt Tần Tây Trăn thoáng qua chút hoảng loạn, đột nhiên cong ngón tay búng mạnh vào trán Trình Nhiên.

Đau ...

Trình Nhiên ôm trán, chuyện gì vậy?

Sao lại đánh mình?

Cô gái này thật vô lý, cứ hứng lên là đánh người ta.

“ Tí cái tuổi đầu làm ra vẻ ông cụ non ... Hừ! “ Tần Tây Trăn quay mặt sang bên:

“ Thôi được rồi ... Cô nói đi, rốt cuộc có chuyện gì? “ Không phải chỉ hôm nay, Trình Nhiên nhìn ra Tần Tây Trăn luôn che giấu chuyện gì đó, y có suy nghĩ, nhưng không tiện phán đoán, loại chuyện này để Tần Tây Trăn tự giải đáp thì hơn:

“ Tôi bị cha tôi kiểm soát hơn 20 năm, bây giờ tôi muốn chống lại ông ấy. “ Tần Tây Trăn mím môi nói: “ Tôi muốn từ chức.”

Đây không phải chuyện nhỏ, Trình Nhiên không muốn tùy tiện ra ý kiến, ngồi xuống cạnh, nghiêm túc hỏi: “Làm giáo viên không tốt à?”

“ Tốt, tốt ngoài mong đợi của tôi, học sinh rất ngoan, dẫn dắt chúng rất vui ... Chính vì quá tốt, tôi sợ, cứ thế này sống hết cả đời.”

“ Vậy nói cho cùng, cô không cam tâm.”

Như nói trúng tâm sự, Tần Tây Trăn tuôn ra cả một tràng dài: “ Làm sao tôi cam tâm cho được, hồi nhỏ tôi luôn sùng bài cha tôi, nhìn ông ấy biểu diễn, đứng trên sân khấu chào khán giả, được phía dưới vỗ tay vang dội. Tôi muốn được như cha tôi, nên tôi học múa, luyện đàn, học âm nhạc đều nghĩ tới thời khắc đứng trên sân khấu cùng ánh đèn như vậy. Có lẽ quá lâu rồi, cho nên ký ức của tôi có chút sai lệch, nhưng tôi luôn cảm thấy, dáng vẻ của cha tôi rất bình phàm, nhưng tỏa ra hào quang, lúc ông khom người xuống dưới khán đài, khi đó có bao người, tôi không biết, nhưng ánh đèn chói mắt lúc đó, tiếng vỗ tay vang vọng lúc đó, tôi vẫn nhớ.”

“ Nhưng cha tôi đã không còn như xưa nữa rồi, ông ấy suốt ngày nghĩ làm sao gả tôi đi, làm sao để có bát cơm sắt, sao để không lo cơm ăn áo mặc nữa. Ông ấy không có chí hướng và lý tưởng nữa rồi, dương cầm nhà tôi đã phủ bụi quá nửa năm, chẳng thấy ông ấy mở ra, ngày nào chỉ chơi đùa với chim chóc, cắt tỉa cây cối, ông ấy chỉ muốn hưởng thụ thôi”

“ Thế cũng đành đi, tôi không trách, có lẽ cha tôi mệt mỏi rồi. Nhưng những thứ tôi học mười mấy năm, là vì có thể đứng trên sân khấu, tôi muốn đi thật nhiều, cảm thụ âm nhạc khắp nơi trên thế giới , tìm ra con đường riêng của mình.”

“ Ở Nhất Trung rất tốt, nhưng tôi biết dù ở đây âm nhạc cũng không được coi trọng. Học sinh ở đây mục đích chính vẫn là đại học, nói giáo dục tố chất. kỳ thực âm nhạc chỉ như là thứ gia vị không đáng nói tới sau tiết học căng thẳng hơn. Nhiều học sinh lựa chọn con đường nghệ thuật cũng chẳng phải vì đam mê, chẳng qua vì học nghệ thuật không đòi hỏi văn hoa cao. Gần đây tôi có cảm giác, tôi giảng cho học sinh âm nhạc, dạy chúng dùng nhạc khí, chẳng ích gì cả ...”

Trình Nhiên trầm mặc thật lâu.

Lúc này ở trong phòng học đám Lâm Sở vẫn miệt mài luyện tập, được chuyện lần trước cổ vũ, bạc nhạc rất tích cực hòa hợp với nhau, giờ tiếng nhạc đã thoáng chút dáng vẻ của ban nhạc nghiêm chỉnh rồi, tất cả là nhờ Tần Tây Trăn.

Nếu như cô quyết tâm ra đi, không biết trong trường sẽ có bao nhiêu người than khóc, ngay từ giờ Trình Nhiên có thể thẳng định, cô là giáo viên âm nhạc khiến người ta nhớ nhung nhất.

Trình Nhiên hít sâu một hơi, nói chắc nịch: “ Em ủng hộ cô.”

“ Thật sao? “ Tần Tây Trăn chớp mắt.

“ Đúng vậy. “ Trình Nhiên gật mạnh đầu: “ Cô rời khỏi đây, Nhất Trung chỉ thiếu đi một giáo viên âm nhạc, nhưng nếu cô ở lại đây ... có khi thế giới mất đi một ngôi sao lớn.”

“ Em nói thật dễ nghe. “ Niềm vui trong mắt Tần Tây Trăn chỉ ánh lên trong chốc, sau đó nhìn chằm chằm Trình Nhiên xụ mặt như chú cún đáng thương bị bỏ rơi: “ Nhưng tôi từ chức, không còn công ăn việc làm nữa thì phải làm sao?”

Trình Nhiên có linh cảm không lành, sao mà y có cảm giác Tần Tây Trăn sẽ nói câu "em nuôi tôi nhé". Móa, lúc đó mình có nên nuôi không? Vừa nghi thế là ánh mắt không cần chỉ đạo liếc từ trên mặt Tần Tây Trăn xuống ... chiếc áo len trắng dệt kim ôm sát thân thể, tôn lên bầu ngực no tròn của thiếu nữ cùng vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân khép lại, Trình Nhiên cảm giác như có thể thấy cặp đùi thon dài trắng trẻo của cô, giống ngày hôm đó cô giơ chân đá.

Tần Tây Trăn tựa hồ nhận ra lời của mình hơi chút có vấn đề, sau đó lại thấy ánh mắt của Trình Nhiên còn có vấn đề hơn đang dịch chuyển tới chân cô, tai thoáng chút đã đỏ rực, cái thằng nhóc xấu xa lại nghĩ chuyện cấm trẻ em rồi.

Á.

Ống đồng trúng một cú đá, Trình Nhiên sực tỉnh bắt gặp ánh mắt tóe lửa của Tần Tây Trăn, vội chữa cháy: “ Thế, thế phải làm sao?”

“ Đúng thế phải làm sao? “ Tần Tây Trăn lặp lại câu hỏi bằng giọng điệu nguy hiểm:

Cô gái này thật đúng là, có cái kiểu đào hố ép người ta nhảy xuống thế không?

Trình Nhiên hết cách : “ Tam Quốc Sát đi, cô mau đẩy mạnh liên hệ với bên nhà máy đi, bàn bạc điều kiện. Vẫn theo điều kiện trước kia chúng ta giao ước, một bộ trả cho cô 1.5 đồng, anh em ở phía Thành Đô nhân dịp cuối năm đã đột phá tuyên truyền, thành lập cả câu lạc bộ board game, đang có ý định lập cả giải đấu. Rất nhanh thôi sản lượng cửa hiệu không theo kịp, nếu bàn bạc được sớm, nhanh chóng khởi công, tranh thủ tháng sau xuất hàng. Như vậy dù cô từ chức, tạm thời không lo chuyện tiền bạc nữa, thu nhập hẳn là hơn tiền lương dạy học của cô mấy lần rồi.”

“ Được, vậy bước đầu cứ dựa theo kế hoạch của em đi, trước tiên cứ gom thật nhiều tiền đã. “ Tần Tây Trăn chỉ đợi có thế, mặc dù bọn họ đã thảo luận rồi, nhưng chưa chính thức:

“ Bước đầu? Vậy tiếp theo là gì? “ Trình Nhiên nheo mắt, cô gái này tham tiền như thế là có kế hoạch từ trước: “ Cô gom nhiều tiền thế để làm gì?”

“ Ừm, Sơn Hải sắp tổ chức lễ hội du lịch quốc tế rồi, sẽ tổ chức biểu diễn âm nhạc, nếu tôi có thể tham gia biểu diễn, giành được thứ hạng, đó mới tính là bước đầu tiên .” Tần Tây Trăn quay sang: “ Còn về gom tiền làm gì thì ... Học sinh thì học tập cho tốt, đừng nghe ngóng nhiều.”

Lại cái trò qua cầu rút ván đó, Trình Nhiên hận tới ngứa răng lợi.

Tần Tây Trăn phồng má thở mạnh một hơi, cô có vẻ đã quyết định rồi, gương mặt trái xoan mang theo vẻ kiên quyết, chỉ là giọng không tránh khỏi thương cảm: “ Tôi thực sự thích quãng thời gian dạy học ở Nhất Trung, quãng thời gian này tuy ngắn ngủi, nhưng sẽ theo tôi đi hết cuộc đời ... Nhưng cuộc đời này nếu không xốc nổi một chút thì không cam tâm, thế nên cứ vậy đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận