Trùng Nhiên

Chương 353: Hết thảy đều rất đẹp.

Sự bình tĩnh của Vương Kiệt làm Vương Đồng Quang càng rợn người hơn, cũng may hắn không kém, nắm bắt được chút ý vị trong giọng cha mình: “ Nó chỉ là học sinh cao trung thôi, nhà ở khu tập thể Hoa Thông. Cha, sao vậy ạ? Cha biết nó?”

“ Chỉ cần con ở ngoài một đừng dính vào mấy thứ ma túy, đảm bảo sức khỏe. Hai là không làm chuyện phạm pháp, con muốn tiền, cha cho con tiền ... Nhưng nếu con ngay cả chút khả năng phán đoán cơ bản nhất cũng không có thì con ngu xuẩn quá rồi. Con biết đứa học sinh cao trung đó là ai chứ? Con trai tổng giám đốc Phục Long đấy.” Vương Kiện dập điếu thuốc: “ Chính là người đã nhảy qua cửa sổ đuổi theo Lô Hiểu Đông mang súng trong người đấy. Người ta đến bang Lôi Vĩ còn không sợ, con thì giỏi quá rồi, muốn cùng con người ta đấu tiền với nhau, có phải cha cho con nhiều tiền quá không? Người ta sai người trả tiền, là không muốn chấp con, mà muốn cho con một bài học. Hôm nay thắng con một vạn, tha cho con một mạng, lần sau muốn con khuynh gia bại sản cũng không phải không thể.”

Vương Đồng Quang giật mình, nhờ hôm nay đi về, cả đám ấm ức kéo nhau đi ăn uống một bữa, tên nào tên nấy hùng hổ tuyên bố, hôm khác sẽ tìm người ta báo thù. Giờ biết thân phận của đối phương, Vương Đồng Quang mới nhận ra những lời khi đó của đám người mình ngu xuẩn thế nào, đám bạn bè của hắn mà biết thân phận đối phương, e giờ nửa chữ không dám nói.

Từ lúc Phục Long bất ngờ mua Hoa Thông, sau đó lại bắt sống toàn bộ đám Lô Hiểu Đông, cả khu vực này xôn xao, bàn tán với nhau, bao sao công ty nhà quê đó dám hùng hổ trên thương trường, thách thức ông lớn trong sản nghiệp, thì ra có vị tổng giám đốc mang ý chí cường quyền như vậy.

Nhớ lại cái thằng đó suốt cả quá trình chơi bài, bất kể thắng thua đều dửng dưng như không, lúc đó hắn còn nghĩ đối phương đóng kịch, giờ mới thực sự hiểu, đối phương coi tiền như rác. Tức là vụ đánh cược đó hắn chỉ có thua mà thôi, may mà còn thua sớm, nếu thắng hơn một vạn này đánh càng lâu, chết càng thảm.

Khi đó trong mắt đối phương, mình có lẽ chỉ là con thỏ.

Lúc đó mình đắc ý quá rồi, lại thêm chút rượu, nếu trạng thái bình thường sẽ không để sự việc tới mức này, trận đòn này có ăn cũng xứng.

Vương Kiện thu tiền lại, không hề có cuồng phong bạo vũ như tưởng tượng của Vương Đồng Quang: “ Cha tin con đã mua được bài học rồi, người ta không chấp với con, tiền trả lại, tức là không muốn dây dưa nữa. Con người luôn có vài chuyện không đánh không quen, cha không thể chăm sóc con cả đời, con đường sau này con phải tự học đi ... Ài, người ta mới chỉ là học sinh cao trung đã biết xử sự như thế, tổng giám đốc Phục Long dạy ra đứa con như vậy không đơn giản. Thành Đô này xem chừng có một con mảnh hổ xông vào rồi. ”

Thiên Hành Đạo Quán là một loại phương hướng mà Trình Nhiên muốn thử nghiệm, sáng kiến thế này ở Thành Đô cũng là đi trước thời đại. Dù Thành Đô không phát triển như bốn đô thị lớn Bắc Thượng Quảng Thâm, nhưng mấy nghìn năm qua là "thiên phủ chi quốc", ở mặt giải trí hưởng thụ lại rất sành.

Thành Đô lịch sử lâu đời, tuy thiên tai ít có, nhưng nhân họa không ngớt, đồ sát nội loạn cùng phỉ tặc chưa bao giờ dứt, lại thêm cuối thời Minh, Trương Bỉnh Trung nhập Xuyên tàn sát, Tần Lương Ngọc kháng Thanh suốt 15 năm, làm nhân khẩu ở này mười phần mất chín. Triều Thanh phải phát động "Hồ Quảng bù Xuyên", cho nên nơi này gần như là nhân khẩu ngoại lai, đem theo các loại tư tưởng và tập tính sinh hoạt tới, hội tụ va chạm, tạo thành văn hóa đặc sắc của Tứ Xuyên.

Con người ở nơi này biết hưởng thụ, thích theo đuổi thứ mới mẻ, không thua kém gì thành phố lớn, thậm chí chỉ có có hơn.

Thành Đô là nơi rất biết thu hút người trên toàn quốc tới, rất biết quảng bá, lợi dụng từ "gấu mèo lớn" , "Xuyên kịch đổi mặt", "phim Trương Nghệ Mưu", tạo dựng tồn tại trong cả nước. Là nơi học tư duy internet sớm nhất, quảng cáo trên mạng, thương mại điện tử đều đi đầu, đặc biệt các "hot girl mạng" đầu tiên từ Thành Đô mà ra.

Điều này nói lên một điểm, đây là mảnh đất đi đầu về nhận thức và thẩm mỹ.

Thiên Hành Đạo Quán của Trình Nhiên chính là rải hạt giống mày y lên mảnh đất này, rất kỳ vọng nó nảy mầm bén rễ, thành cổ thụ chọc trời.

Quy hoạch là như thế, nhưng thao tác chi tiết rất phiền hà phức tạp, sau khi nghe kể Tương Chu từng làm công ở rất nhiều nơi, còn chịu khó, Trình Nhiên mừng lắm, tìm đúng người rồi. Tương Chu từng phục vụ trong nhà hàng, biết nguồn nhập nguyên liệu cho quán cà phê; từng quản lý quán net, biết khi hỏng hóc sự cố liên lạc với ai, nhập máy móc thế nào có giá ưu đãi; còn từng mặc đồ cao su mời khách giữa trời nắng nóng, là người có kiên nhẫn bền chí, lại còn có tham vọng thay đổi vận mệnh ... Năng lực dù có giời hạn đi chăng nữa, bằng đó ưu điểm quá đủ thay Trình Nhiên xử lý chuyện vụn vặt rắc rối mà y lười không muốn quản rồi.

Mục tiêu của Trình Nhiên là trong hai tháng nữa lập nên khung cơ bản cho Thiên Hành Đại Quán.

Có cảm giác đang lập nên căn cứ bí mật vậy.

Về tới nhà thấy ánh mắt mẹ cứ kỳ kỳ, tựa muốn hỏi lại thôi. Trình Nhiên phát hiện mình quên đóng cửa, thế nào mẹ cũng vào phòng thấy đống tranh vẽ phác thảo của mình cho cái hộp rồi, thời gian qua mẹ cứ rình rập mãi mà.

May mà chỉ có mấy bản vẽ, kế hoạch y không soạn ra, vẫn nằm trong đầu.

Ài, mẹ suốt ngày ở nhà, nên mọi sự chú ý đặt cả vào y, sớm tìm công việc cho mẹ để phân tán hỏa lực mới được, nếu không khó sống.

Tối hôm đó Trình Nhiên nhận được điện thoại từ Hong Kong cách đó mấy nghìn ki-lô-mét.

“ Trình Nhiên ...”

Vừa nghe ngữ khí sa sút của Khương Hồng Thược làm Trình Nhiên lập tức suy nghĩ, có phải là thua rồi không, nhẹ nhàng hỏi: “ Sao thế, vẫn thuận lợi chứ?”

“ Cũng được, Trình Nhiên, có lẽ là mình không thể làm tốt được tất cả mọi việc rồi.”

Xem ra suy đoán được chứng thực.

Khương Hồng Thược hoài nghi bản thân như thế, chỉ có thể do kết quả khiến cái tính không chịu thua của cô khó chấp nhận được.

Có điều ... Thua là tốt, quá tốt rồi, đả kích sự kiêu ngạo của nha đầu này không phải là chuyện xấu, thất bại cũng là một trải nghiệm mà mọi người nên trải qua.

Thậm chí Trình Nhiên thấy, để Khương Hồng Thược biết người giỏi còn có người giỏi hơn, khiến y vui mừng một cách bất chính ... Bị thua thiệt ở bên ngoài biết gọi điện về tìm an ủi, xem ra vị trí của mình trong lòng nha đầu đó cao hơn rồi.

Điều này biểu thị quan hệ hai người đã thân thiết thâm một chút.

Cho nên Trình Nhiên muốn cười rách miệng,

Nhưng khi trả lời Khương Hồng Thược, Trình Nhiên giữ ngữ khí nghiêm túc:” Nhân tài tạo ra trong cạnh tranh quần thể, có thể lần nhất thời thất bại, nhưng người biết hấp thu thất bại khả năng sẽ trường thành nhanh hơn.”

Phía kia Khương Hồng Thược ậm ừ, rầu rầu nói: “ Còn không, còn không, nói thêm một chút.”

Í, không ổn rồi, giọng điệu nha đầu đó sao giống đang nén cười quá vậy, giọng Trình Nhiên đột ngột cao vút lên: “ Bạn thắng rồi phải không, định lừa an ủi của mình đấy à?”

Tiếng cười khanh khách không áp chế được của Khương Hồng Thược truyền tới: “ Hi hi hi, cậu dám nói vừa rồi bản thân không cười thầm không?”

Nha đầu này là yêu tinh à, cái đó cũng biết, Trình Nhiên thốt lên: “ Đây là tâm linh tương thông phải không?”

“ Tương thông cái đầu cậu ... Bọn mình thắng rồi, giải nhất phân loại công trình kỹ thuật, buổi chiều hôm nay tổ chức lễ bế mạc, tối đi ăn cơm, vừa rồi còn ngắm cảnh đêm cảng Victoria, còn đang bắn pháo hoa, đẹp lắm. Cậu không được đi, có tức không?”

“ Ấu trĩ.”

Khương Hồng Thược gọi điện bằng di động, loáng thoáng nghe thấy tiếng pháo nổ đùng đùng cũng tiếng reo của cô "đẹp quá!".

Tháng 10 năm 1998, Trình Nhiên đứng dưới bầu trời sao Thành Đô, Khương Hồng Thược dưới màn đêm rực rỡ pháo hoa Hong Kong, chia sẻ với nhau niềm vui.

Hết thảy đều rất đẹp.

Dù gió đi tám vạn dặm, chẳng thể truyền tới hơi thở của đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận