Trùng Nhiên

Chương 652: Tới đây là dừng.

Đi qua dãy nhà thấp, tới quảng trường rộng lớn, đi dưới ánh nắng tươi đẹp, hôm nay Khương Hồng Thược thay áo sơ mi lam nhạt, áo khoác caro, dưới là quần jean và giày thể thao, kín cổng cao tường, Trình Nhiên hơi cau mày không hài lòng: “ Hôm qua mặc váy rất đẹp mà, sao lại thay rồi, chịu khó thay quần áo thế để làm gì?”

Khương Hồng Thược khoác tay Trình Nhiên, nửa người dựa vào y: “ Muốn thay thì thay.”

Dựa vào chuyện hôm qua hai người lén lút làm, cô biết nếu mặc váy, khả năng hệ số nguy hiểm hơi cao, con trai ấy mà, một vài chuyện không thể tin tưởng được.

Hôm nay hoàn toàn là không gian của hai người rồi, Khương Hồng Thược để Trình Nhiên chủ đạo, bồi tiếp y tới bảo tàng hàng không vũ trụ mà Trình Nhiên luôn muốn tới. Ở đó có máy bay đầu tiên của Anh em nhà Wright, có tên lửa đầu tiên của nhân loại, có phi thuyền Apollo, còn có diều gió của Trung Quốc ...

Sau đó bọn họ tới tòa nhà quốc hội, trong kiến trúc trang nghiêm đó, Khương Hồng Thược chọn cảnh tạo dáng, kỳ thực cô làm việc này rất lóng ngóng, thế là Trình Nhiên còn phải chỉ huy, sau đó, rắc.

Phải thừa nhận, người chụp ảnh cũng chả giỏi, nhưng mà người mẫu lại quá xuất sắc, chỉ cần một động tác tùy tiện, bối cảnh thế nào cũng không quan trọng, xinh đẹp cực kỳ.

Trình Nhiên hôm nay thỏa mãn đam mê chụp ảnh, trước kia ngay cả thời đại smartphone, chụp ảnh vô cùng tiện lợi, y cũng chẳng có hứng thú, vì muốn sinh ra hứng thú, chỉ có một điểm thôi, là xem tác phẩm có đủ đẹp không.

Nên hôm nay Trình Nhiên chụp thỏa thuê luôn.

Sau đó cả hai chạy tới ngoài tòa nhà FBI chụp mấy cái liền, tới quán kem mua hai cáo kem ốc quế, tay nắm tay vừa đi vừa ăn, thi thoảng Trình Nhiên giơ máy ảnh lên, Khương Hồng Thược nghịch ngợm lè lưỡi tạo dáng.

Đến trưa hai người tới nhà hàng hamburger, Khương Hồng Thược không thua kém Trình Nhiên, mỗi người một cái cỡ to, chẳng chú ý tới hình tượng, há miệng thật cắn đầy mồm.

Vì hai người gọi vị khác nhau, Khương Hồng Thược hỏi: “ Của cậu có ngon không?”

Trình Nhiên đưa cái humburger đã cắn một nửa tới, Khương Hồng Thược lườm một cái, chọn chỗ y chưa cắn, cắn một miếng nhỏ.

Thấy Trình Nhiên sầm mặt, Khương Hồng Thược bẻ một miếng nhỏ đưa tới an ủi, Trình Nhiên quay đầu đi: “ Không ăn đồ bố thí.”

Khương Hồng Thược hơi do dự, cuối cùng đưa cái bánh của mình tới, cái cốt khí vừa rồi liền vứt sạch, Trình Nhiên nhè chỗ cô vừa ăn cắn luôn. Khương Hồng Thược nhíu mày nhìn cái bánh bị khuyết một miếng lớn, hai má phồng lên như bánh báo nhỏ, thấy Trình Nhiên dương dương đắc ý, mắt cô cong vút như trăng non.

Cả ngày hai người làm đủ trò trẻ con ngốc nghếch mà chẳng chán.

Chỉ là đi suốt một ngày Trình Nhiên không có cơ hội như hôm qua để làm thêm chút trò người lớn, nghĩ lại tư vị đó vẫn làm người ta xương cốt bủn rủn.

Dạo mệt rồi, nói đúng hơn Trình Nhiên mệt rồi, ai bảo y lười vận động, ngồi trên chiếc ghế dài trước Nhà tưởng niệm Lincoln, nhìn những con chim từ xa bay tới, nhìn cô gái ngồi xuống bãi cỏ cho chim ăn, ánh nắng rực rỡ, không khí lại lạnh buốt.

Thời khắc này Trình Nhiên rốt cuộc hiểu được hi vọng thời gian ngừng trôi mà vô số tác phẩm văn học từng nhắc tới là tâm tình thế nào.

Khi Trình Nhiên mơ mộng nhìn Khương Hồng Thược, bên cạnh chiếc ghế dài đột nhiên có thêm một người, nam tử đó mặc bộ vest đắt tiền may thủ công màu lam sẫm, tóc vuốt kéo chải ngược, mùi nước hoa hơi gắt mũi, lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn hai người họ.

Ánh nắng hơi chói mắt, Trình Nhiên phải nheo mắt lại, tuy nhìn không rõ lắm, nhưng y vẫn nhận ra kẻ này.

Liễu Cao!

Khương Hồng Thược đang cho chim ăn cũng nhìn thấy hắn, cô hơi chút giật mình.

Trình Nhiên sau một thoáng bất ngờ tiếp tục ngồi đó, không buồn phản ứng.

Liễu Cao tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống, loại ánh mắt lãnh đạm chẳng có mấy sắc thái tình cảm, không phẫn nộ, nhưng nghiêm túc: “ Cô út của Hồng Thược đã đi rồi, người cô ấy an bài cũng bị chúng tôi chặn lại, chuyện này do tôi tiếp nhận. Đến đây là dừng đi, cậu và con bé gặp nhau, trong nhà đã biết rồi, mẹ con bé cũng đã biết. Giờ tôi mang con bé đi, còn chuyện của cậu, chúng ta nói sau.”

Chương Ngư từng nói với Trình Nhiên rằng, khi một người tên Liễu Cao xuất hiện thì phải cẩn thận. Mặc dù y phái người theo dõi Liễu Cao, nhưng nếu hắn không có hành động gì nhắm vào y hay người nhà y thì không cần báo cáo. Bời vậy Trình Nhiên không hề biết Liễu Cao sang Mỹ, chỉ nhớ gần nhất Triệu Thanh báo cáo thì Liễu Cao gần đây ra nước ngoài rất nhiều, có vẻ đang chuẩn bị hạng mục lớn.

Không ngờ lại gặp ở đây.

Loại người như Liễu Cao, nói thẳng ra là chẳng có bản lĩnh gì, nhờ sinh ra trong gia tộc có sức ảnh hưởng tương đối lớn, cộng thêm chút khả năng luồn lách, lấy lòng người nọ người kia nên mới đầu mở công ty mậu dịch giúp người ta chạy chọt giấy tờ. Sau khi có tiền vốn đủ nhiều rồi thì dựa vào tin tức chính sách linh thông, làm trò mua đi bán lại kiếm lời.

Chỉ đến thế mà thôi.

Liễu Cao cũng chen vào sản nghiệp điện tử viễn thông, sự quật khởi mạnh mẽ của Phục Long làm Liễu Cao tổn thất không nhỏ, vì Phục Long chủ trương dùng kỹ thuật của mình, hạn chế nhập khẩu linh kiện nước ngoài, làm kẻ kiếm chác bằng khâu trung gian như Liễu Cao bị dồn ép không gian sinh tồn.

Trình Nhiên lười nhác hỏi: “ Này ông chú, chú là ai thế hả?”

Ý tứ rất rõ ràng, ông không có tư cách hoa chân múa tay ở đây đâu.

Con ngươi Liễu Cao co lại, có thể nhìn ra hắn đang cố áp chế lửa giận, xương quai hàm hơi bành ra, giọng lạnh hơn: “ Này chú nhóc, đừng ngây thơ, tôi biết cậu, biết cha cậu, nói thế này đi, chúng tôi là người đi trước, từng nhắc nhở cha cậu rồi ...”

Trình Nhiên nhớ ra cảnh người của đoàn thương mại Trường An tới "chỉ đạo" cha y, khi đó y còn không hiểu, những kẻ đó dùng tâm thái gì mà nói những lời đó.

Giờ thì rõ ràng rồi.

Tên Liễu Cao này là thành viên của cái đoàn thương mại đó, thậm chí thời gian qua một số cao tầng biết tin còn tới du thuyết Phục Long, để họ từ bỏ kế hoạch.

Té ra là vậy.

“ Cha cậu ở bên này hoạt động không phải dễ dàng, ông ấy kiên trì như thế, đây hẳn là chuyện ảnh hưởng trọng đại nhỉ, nếu như có gì sơ xảy, cậu đoán xem sẽ ảnh hưởng tới cha cậu, tới công ty ra sao?”

“ Vốn tôi là trưởng bối của Hồng Thược, chuyện xã giao bình thường của nó, không nên xen vào. Chỉ sợ có người lấy danh nghĩa bạn học, nhưng kỳ thực lại là loại lòng dạ khó lường, làm hư con bé. Dù sao là tôi cậu họ nó, mẹ nó đã lo lắng, tôi cũng phải gánh vác một chút.”

“ Trên đời này, bất kể là làm ăn hay làm người thì điểm quan trọng nhất là vòng tròn giao du. Có vòng tròn giao du này mới có thêm tài nguyên, dùng được quyền lực lớn hơn. Ngại qua, nói thẳng một chút, nhưng cậu hiểu mà, hai chúng ta đều biết, cậu không phải là đứa bé bình thường. Nhưng vô ích thôi, đừng vọng tưởng có được cái gì từ nhà này, nếu cậu dám vươn tay ra thì phải chuẩn bị tinh thần dẫn lửa thiêu thân đi.”

“ Cha cậu trong thời gian ngắn làm thiết bị viễn thông mà làm tới mức này là rất giỏi. Nhưng cũng sắp đạt tới giới hạn rồi, tới tầng cấp này, mỗi bước chân đều phải là đánh cược, cược đúng thì đi lên, cược sai, không cần biết anh đắp được căn nhà bao tầng, nói sập là sập ngay. Muốn ổn thỏa thì thiên thời địa lợi nhân hòa đều không thể thiếu, vậy đi đâu để tìm yếu tố đó? Vòng tròn giao thiệp mà tôi đã nói.”

“ Cậu đoán xem, nếu tiếp tục đi lên, vòng tròn sau lưng tôi có mở cửa cho cha cậu đi tiếp không? Giống chuyện cha cậu đang làm, tìm kiếm quan hệ, nhờ vả người ta ... Còn nhà tôi, mối quan hệ đã thâm căn cố đế, có thể khiến người Mỹ không làm ăn với cha cậu, cậu đừng nghĩ tôi dọa dẫm, sự thực là như thế đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận