Trùng Nhiên

Chương 182: . Đều chọn C!

Ca khúc đã dừng, ánh đèn sáng trưng, tiếng vỗ tay và hú hét tạo nên một bầu không khí không thua kém gì màn biểu diễn của nhóm Dương Hạ.

Đã có người đứng dậy bắc tay làm loa hét: “ Bài tiếp theo!”

“ Hát Quốc tế ca đi.”

“ Đừng, hát quốc ca ấy, quốc ca đi.”

Hát một bài thôi mà Lâm Sở mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cổ họng hơi rát, nhưng cảm giác sướng khoái vô cùng, tiếng vỗ tay phía dưới làm hắn phấn chấn vô cùng, thành công rồi, lúc này hắn thấy mình vô cùng cường đại, không sợ gì cả: “ Cám ơn mọi người, bài hát tiếp theo có lai lịch ...”

Hát xong một bài, không nghỉ mà lại tiếp tục bài tiếp theo, có phong cách nhạc rock, phía dưới khen không ngớt, thật không nhìn ra, chàng trai trông rụt rè như vậy chơi nhạc cũng máu lửa lắm.

Ở khu năm thứ hai cũng hết sức tán thưởng, bọn họ cười tới độ đến bây giờ bụng vẫn còn đau, khá lắm, đám đàn em khóa này rất biết chơi, hơn đứt bọn họ rồi.

Lâm Sở giơ tay ra hiệu cho đám đông lắng xuống, tự tin tháo micro khỏi giá, đi qua đi lại nói: “ Trong ban nhạc của chúng tôi, có một thành viên nữa, cậu ấy ở dưới, không lên biểu diễn, nhưng cậu ấy viết cho chúng tôi một bài hát .”

“ Hả, làm gì có đoạn này. “ Trình Nhiên quay sang Tần Tây Trăn ngạc nhiên nói:

Tần Tây Trăn không đáp, chỉ tựa cười tựa không.

Trình Nhiên có dự cảm không lành.

Mặc dù Lâm Sở không nói tới tên người kia, nhưng ai chẳng biết ban nhạc này có một chân sai vặt trứ danh, nhất là học sinh lớp 7, nhắc tới người này vẫn còn hậu di chứng.

Tống Thời Thu dù tỏ vẻ bình đạm, song ánh mắt chăm chú hơn.

Lâm Sở tiếp tục nói: “ Cậu ấy học rất tốt, chúng tôi từng hỏi cậu ấy, cậu học thế nào mà lại có thành tích như thế?”

Phóng viên ghi chép gật gù, đúng là Nhất Trung có khác, không khí học tập rất đậm.

Diêu Bối Bối, Liễu Anh thì nghển cổ lên, Trình Nhiên bắt đầu từ cuối thời sơ trung tới giờ luôn thể hiện tư thái của con ngựa ô, kỳ thực luôn là câu đố trong lòng họ, chỉ vì ngại thể diện nên không hỏi.

Hôm nay sẽ tiết lộ sao?

Khán đài im ắng hẳn chăm chú nhìn Lâm Sở, chẳng nhẽ Trình Nhiên truyền bí kíp cho ban nhạc à?

Lâm Sở cười nói: “ Cậu ấy chỉ trả lời đúng một câu.”

“ Đều chọn C. “ Trình Nhiên lẩm bẩm trong miệng, lúc này khóc không ra nước mắt, bạn bè toàn lũ đểu thế này:

Ở trên sân khấu, Lâm Sở cũng hét lên: “ Bài hát Đều chọn C này tặng cho mọi người.”

Học sinh dưới khán đài trợn mắt há mồm.

Mẹ kiếp ... Đùa nhau đấy à?

Đang lúc mọi người nghiêm túc chuẩn bị nghe những lời tâm sự thấm thía, mày lại giở cái trò đấy.

Tiếng chửi bới nổi lên bốn bề, chửi ban nhạc, chửi luôn cả Trình Nhiên.

Trình Nhiên biết trước rồi, mình nằm im cũng trúng đạn.

“ Anh hỏi tôi sau này lớn lên làm nhà khoa học hay là lái máy bay .... Anh hỏi tôi định nghĩa thành công, là cầm kỳ hay làm trung y ... Tôi nói, tôi chỉ muốn làm chính mình ... Anh nói tôi không hiểu vấn đề, tôi nói anh hiểu cái rắm ...”

Không ít người lại bắt đầu cười rồi.

Liễu Anh đấm vai Diêu Bối Bối thùm thụp: “ Đúng cái trò của Trình Nhiên và Du Hiểu rồi, cái gì họ cũng làm thành trò hề được, không ngờ thành quả cậu ấy gia nhập ban nhạc là thế này.”

“ Dạy hư người ta thì có. “ Diêu Bối Bối tự nhủ bản thân không cười, đây là âm nhạc thấp kém, không cười:

Dương Hạ vỗ tay khe khẽ.

Ghita, trống, cùng với tiếng hát chẳng khác gì tiếng gào của Lâm Sở làm sân khấu chói sáng.

- Vì mộng tưởng làm tổn thương bản thân.

Cũng còn hơn là thở bình thường.

Thứ tôi muốn chẳng ở đây.

Đáp án của anh là vô nghĩa.

Tôi không muốn thua đấy.

Thế nên câu nào tôi cũng chọn C.

Tôi dùng nét bút thoải mái nhất.

Hủy hết mọi mọi câu hỏi của anh.

Tôi đều chọn, tôi đều chọn C.

Ca từ rất hay đánh trúng tâm lý học sinh ở tuổi nổi loạn, phía dưới đồng thanh hú lên:

“ Đều chọn C ...”

- Anh cứ đưa ra câu hỏi .

Phía sau còn kèm A B C.

Tôi điền C C C C.

Anh mắng tôi là bùn nhão.

Tôi chỉ muốn giữ bản sắc.

Mọi người không khỏi nghĩ tới rất nhiều thời khắc của mình, từ nhỏ tới lớn cha mẹ muốn mình khổ công học tập, thời gian rảnh cũng bị an bài đủ thứ lớp học thêm. Cho nên nhìn thấy người khác lập ban nhạc, nhiều người chắc gì chưa từng có ý nghĩ đó.

Nhưng mà cha mẹ bảo, mấy trò nhạc nhẽo hát hò là của bọn thanh niên chơi bời, đừng chơi chung với chúng ... Giờ đây nhìn đám Lâm Sở đứng trên sân khấu hát lên mộng tưởng của mình, thực sự không động lòng sao, nếu mình đứng trên đó, bây giờ đã hưởng hết ánh đèn kìa.

Trình nhiên và Tần Tây Trăn quay sang nhìn nhau cười.

Chát.

Bốn tay vỗ vào nhau, thành công rồi.

Lâm Sở, Phó Tiêu, Trương Kỳ tự tin đứng trên sân khấu, tận tình thể hiện ước mơ của mình, lại mang tới hiệu quả tốt như vậy, đó là thành công tất cả họ chung sức tạo ra.

Tần Tây Trăn nhìn sân khấu, lẩm nhẩm hát:

- Tôi khâm phục những ai vì mộng tưởng

Chẳng ngại thiêu cháy bản thân

Tôi khâm phục những người bất chấp ánh mắt thế tục

Giữ được chính bản thân ...

Kết thúc dạ tiệc nghệ thuật, phó thị trưởng Trương Vĩnh Xuân được hiệu trưởng Mã Vệ Quốc và ban lãnh đạo trường tháp tùng rời đi, Trương Vĩnh Xuân đánh giá: “ Lễ hội biểu diễn văn nghệ của Nhất Trung hôm nay đã triển lãm và mở ra một hướng đi mới vẻ cho biểu diễn văn nghệ trong trường học. Vừa thể hiện hoạt động văn hóa trường học phát triển toàn diện lành mạnh, vừa thể hiện thành quả của tố chất giáo dục ... Tôi đã đi xem nhiều hoạt động tương tự, nhưng học sinh Nhất Trung rất sáng tạo, giống như tên trường, đúng là số một.”

“ Tôi cũng có lời khen cho ban lãnh đạo và giáo viên trường dám đổi mới, có thể chấp nhận để học sinh biểu diễn tiết mục như vậy, chứng tỏ Nhất Trung không cam lòng đứng nguyên tại chỗ, luôn tìm đường tiến lên.”

Mọi người xung quanh sướng rơn, đánh giá này thực sự rất cao rồi, giờ ai dám nói ra, kỳ thực mấy tiết mục kia đều qua mặt họ. Ví dụ nhóm nhảy nữ rõ ràng đăng ký múa la tinh mà, đến khi lên sân khấu nhìn váy cũn cỡn, bọn họ cũng hết hồn chứ. Cái ban nhạc kia nữa, may mà chúng không cải biên quốc ca, không đừng nói là khen ngợi, trường ô danh cả nước.

Trương Vĩnh Xuân vẫn chưa hết cảm xúc, ông ta là người say mê với giáo dục, không hay lên mặt quan cách: “ Tôi học trường Kiếm Nam, khi đó cao trung có tên là trung học Kiếm Nam Vũ Xương, bây giờ là Nhất Trung Kiềm Nam rồi ... Chúng ta đều do trường học bồi dưỡng ra, mang tình cảm đặc thù với trường học, đó cũng là lý do mà tôi muốn phục vụ cho sự nghiệp giáo dục văn hóa. Hoạt động văn nghệ hôm nay khiến tôi như quay về năm xưa ... Hiệu trưởng Mã, cục trưởng Mã, hi vọng anh tiếp tục lèo lái tốt Nhất Trung, tiếp tục coi trọng giáo dục tố chất, bồi dưỡng ra nhiều nhân tài ưu tú.”

“ Vân nhất định rồi ạ, tôi không phụ lòng thị trưởng. “ Do Nhất Trung địa vị đặc thù, Mã Vệ Quốc không chỉ là hiệu trưởng Nhất Trung, còn là phó cục trưởng cục giáo dục thành phố, nếu như Nhất Trung có thể tiến thêm một bước, thành trường trọng điểm cấp quốc gia, khi rời nhiệm sở, ông ta tiến thêm bước lên vị trí cục trưởng .... Thậm chí khả năng nhảy hai bước, ngồi ngang với Trương Vĩnh Xuân:

Nữ phó hiệu trưởng Phùng Thiện Anh cười:” Nhất Trung Kiếm Nam cũng là trường danh tiếng, thị trưởng Trương năm xưa hẳn cũng là học sinh ưu tú.”

Trương Vĩnh Xuân cười: “ Cũng không thể tính là ưu tú, khi đó cao trung học hai năm thôi, lên được cao trung còn hiếm hơn lên đại học bây giờ, học sinh ít lắm, ai cũng là đối tượng chú ý trọng điểm của giáo viên ... Khi đi thi không thể đều chọn C được, đôi khi nhìn bài thi được in ra, không nỡ viết lên đó ấy chứ. Nào như trẻ con bây giờ, làm hỏng xin mấy tờ cũng được, thật hạnh phúc.”

“ Lời này của thị trưởng Trương mà để đám học sinh nghe thấy thì chúng không đồng ý đâu. Định nghĩa hạnh phúc của chúng e là ngược lại với ngài năm xưa.”

Tất cả cùng cười.

Trương Vĩnh Xuân lần nữa bắt tay tạm biệt từng người, cuối cùng nói: “ Hiệu trưởng Mã, về công tác năm sau, tôi sẽ điều đình với bên trên lần nữa, tranh thủ thêm lợi ích và ưu đãi cho giáo viên chúng ta, ở mặt kiến thiết trường học, cũng có thể giúp học sinh có thêm hoàn cảnh giáo dục chất lượng hơn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận