Trùng Nhiên

Chương 802: Thầy giáo cũ.

Chuyện vẫn còn đang giai đoạn ngầm lan truyền, bàn tán chửi nhau trên Thủy Mộc chưa thu hút chú ý tới thế, người tin kẻ ngờ, thậm chí có người coi đây như trò vui tham gia tranh luận.

Thế rồi Thông Lãng, trang web tiếng Trung lớn nhất thế giới cho đăng bài viết từ diễn đàn Thủy Mộc, đưa lên hẳn trang nhất với banner bắt mắt, ngay sau đó loạt trang web trong nước chuyển đăng.

Sự chú ý lan rộng, bắt đầu có nhà đầu tư hải ngoại quan tâm gọi điện cho mối quan hệ làm ăn trong nước hỏi chuyện.

Khi đó cái gì "ở nước ngoài" cũng giá trị hơn trong nước, trong tình huống dư luận quan tâm lan rộng đó, bài báo của Vương Ngọc Lan đăng lên không quá đột ngột, nếu không tòa báo cũng không dám cho đăng bài viết thế này. Đã có người đi đầu rồi thì mọi thứ dễ hơn, một loạt tờ báo lớn cũng đăng lại như Nhật báo Kinh Tế Đệ Nhất, Báo sáng Phương Đông.

Siêu bão đang hình thành.

Nhất Trung, Thành phố Sơn Hải.

Đàm Khánh Xuyên ở trong phòng nghỉ giáo viên tán gẫu, có giáo viên khác trách móc một đứa học sinh cá biệt, hoặc than thở có đứa cháu năm nay tốt nghiệp không được nhà nước phân phối nữa, công việc càng khó khăn.

Xuân qua đông tới, năm nọ nối năm kia, Đàm Khánh Xuyên vẫn là giáo viên chủ nhiệm, dẫn dắt một lứa học sinh nữa, năm nay đã lên năm thứ hai, khóa này có nhiều đứa học sinh học lệch, xuất chúng đấy, song làm người ta đau đầu. Có giáo viên mời gia nhập, còn chưa quen với lề thói Nhất Trung.

Năm vừa rồi có học sinh trong lớp mắc bệnh hiểm nghèo, gia cảnh khó khăn, một nhóm bạn tự phát chạy khắp nơi phát động quyên góp, làm thêm kiếm tiền giúp bạn. Khi mọi người tới thăm, đám nữ sinh rơi nước mắt, nam sinh cổ vũ bạn mình cố gắng vượt qua bệnh tật.

Đó là nguyên nhân Đàm Khánh Xuyên vẫn đứng lớp, vẫn dạy học chứ chưa chuyển qua hẳn công tác quản lý.

Khóa này có vài đứa không kém gì khóa trước, chớp mắt một cái những hình bóng quen thuộc thay bằng diện mạo hoàn toàn mới, làm người ta không khỏi hoảng hốt.

Nhớ tới khóa trước, mà nói là khóa trước sao lại cảm giác xa xôi lắm rồi, trường học là như thế, học sinh hết khóa này tới kia kia luân phiên, hoặc tiếp tục theo đuổi học tập, hoặc sớm ra xã hội, bước tiếp con đường cuộc đời, bôn ba vì sự nghiệp ... Gương mặt mới thay bóng dáng cũ, chẳng nhớ nổi nữa.

Nhiều người dần mơ hồ, có lẽ nhiều năm sau quay lại trường gặp mặt, gọi ra cách xưng hô từng nghe chai tai, mới nhớ năm xưa, sau đó hổi ức, thanh xuân công tác nơi này tóc đen dần dần biến thành tóc bạc.

Thấm thoắt đã là năm 2002 rồi, năm nay quốc gia chính thức gia nhập WTO, lịch trình 100 năm đã đi hết quá nửa ...

Đang vuốt tóc nhìn mấy sợi tóc bạc rụng trong tay cảm khái thời gian, Đàm Khánh Xuyên nghe thấy cái tên "Trình Nhiên".

Cho dù có khả năng trùng tên, nhưng Đàm Khánh Xuyên chỉ nghĩ tới thằng nhóc đó.

Ví thế Đàm Khánh Xuyên nhận lấy tờ báo trong tay đống nghiệp thích chứng khoán, kêu lên: “ Đúng là thằng nhóc đó rồi.”

Vì trên tớ Báo cáo kinh tế cho đăng một sinh viên xây dựng phòng thí nghiệm, có thành quả nghiên cứu khiến vị viện trưởng thèm thuồng. Nói rõ lai lịch Trình Nhiên, chính là trạng nguyên tỉnh Tứ Xuyên, từng từ chối Thanh Hoa Bắc Đại.

Đặt tờ báo xuống, Đàm Khánh Xuyên chưa hết kinh ngạc, ông rất muốn gọi điện thoại cho Trình Nhiên, hỏi xem thứ trên báo có thật không, có tấm màn đen, có kẻ lợi dụng chức quyền như vậy không? Hỏi y ứng phó thế nào, hỏi tình hình hiện nay ra sao.

Đáng tiếc ông không có số điện thoại của Trình Nhiên, lần gần nhất liên lạc là khi Trình Nhiên đỗ đại học gọi điện cám ơn ông, chỉ có ông giữ số máy để bàn của học sinh cũ, năm đầu chúng mới đi còn gọi điện về, sau đó nữa thì gần như không liên hệ.

Đàm Khánh Xuyên thình lình vỗ bàn sầm một cái khiến cả phòng giật mình, ông đùng đùng nổi giận: “ Quá đáng lắm rồi, ăn trộm thành quả của học sinh, còn liêm sỉ nữa hay không? Loại người này phải bắt ngay, quốc gia phải đưa ra cơ chế giám sát cải tiến, không thể để những kẻ sống trên mồ hôi nước mắt người khác được lợi, nếu không hậu họa vô cùng.”

Rồi phẫn nộ thành lo lắng, chỉ tiếc rằng ngàn vạn lời muốn dặn dò, không biết nói với ai.

Đàm Khánh Xuyên cuối cùng vẫn liên lạc được với Trình Nhiên, mà nguyên nhân là tìm được điện thoại của đứa học sinh khác là Tống Thời Thu. Khi Trình Nhiên rời đi đứa học sinh này thành trọng điểm được ông chiếu cố, thành tích cũng rất chói mắt. Đàm Khánh Xuyên gọi điện cho Tống Thời Thu, lúc này Tống Thời Thu đang học ở Thanh Hoa, hắn biết Dương Hạ học cùng trường, tìm cô thế nào cũng có số điện thoại của Trình Nhiên, nhưng hắn không gặp cô gái từng thích này, phát động mối quan hệ để tìm cách liên lạc.

Thế là Trình Nhiên nhận được vài tin nhắn CQ :" Thầy Đàm chủ nhiệm Nhất Trung tìm cậu đấy, cậu mau gọi lại cho thầy. Chắc là vì chuyện Quốc Tâm rồi."

Trình Nhiên vội gọi điện cho Đàm Khánh Xuyên, sau đó nghe ông mắng: “ Sao sau đó không để lại số điện thoại liên hệ, làm thầy muốn tìm em phải huy động bao người, toàn bộ bạn học cũ của em đều phát động rồi, ai cũng biết thầy không có số điện thoại của em, có mất mặt không cơ chứ?”

Trình Nhiên rối rít xin lỗi, sau khi vào Đại học Trung Nam, trong nhà lại lần nữa chuyển nhà, số điện thoại cũng đổi, y quên không gọi điện báo.

Đàm Khánh Xuyên cảm khái lắm: “ Lần này thầy tìm em phải liên hệ với không ít học sinh tốt nghiệp, hỏi tới tình hình mọi người, không ngờ Du Hiểu lớp ta nó chơi game tới ra cả nước ngoài giành quán quân rồi. Năm đó thầy mắng nó, chơi game có thành cơm ăn được không? Té ra là có thật.”

“ Ài, xem ra thầy lạc hậu rồi, thế nên mới có câu thế giới là của người trẻ tuổi. Nói tới lớp ta không ít nhân tài, Lý Đức Lợi sang Mỹ rồi, đại học Colombo, Tống Thời Thu với Dương Hạ vào Thanh Hoa ... À phải, chính là nhờ Tống Thời Thu tìm kiếm khắp nơi mới có số liên lạc của em, năm xưa em đi rồi, nó buồn bã mãi.”

Trình Nhiên cười gượng, câu này sai sai thế nào ấy.

Thế là hai người ôn chuyện cũ một hồi, đám bạn bè năm xưa, không ít người có thành tựu nhất định trong cuộc sống: “ ... Nói ra trong mấy đứa các em chơi với nhau, thầy tiếc nhất là Diêu Bối Bối, con bé có cảm thụ văn học rất tốt, rất có thiên phủ, chỉ là nó quá đơn thuần, tính cách đó cả đời khó lớn ... Mấy đứa, sau này về trường tìm thầy đấy.”

“... À phải, già rồi, hay quên, lạc đề rồi ... Thầy gọi điện tìm em là vì chuyện Đại học Trung Nam kìa, cái tên Trần Dược đó tiếng tăm như vậy, sao lại lấy trộm thành quả của em.”

Ở chuyện này Đàm Khánh Xuyên có chút cảm tính, ông tin học sinh của mình không chút do dự, chứ không như bên ngoài, đa phần cho rằng Trình Nhiên bị lợi dụng để đả kích Trần Dược, đồng thời là muốn kiếm danh tiếng.

“ Hắn ta bị ép vào đường cùng thôi ạ, đánh giá thấp độ khó nghiên cứu, con đường hắn vạch ra từ trước không đi được, lại lỡ khoe khoang quá nhiều, phải có câu trả lời cho các phía đầu tư vào hắn, cho nên làm liều. Một phần trong hắn muốn làm ra thành tích cống hiến, nhưng tình thế là vậy, chính sách có sơ hở, hắn lợi dụng được một lần, dần sa ngã vào đó, cuối cùng xa dời mục đích ban đầu, không dừng tay được nữa. “ Trình Nhiên trấn an: “ Thầy đừng lo, chuyện đang điều tra, chân tướng sớm muộn cũng sáng tỏ.”

Đàm Khánh Xuyên dặn dò: “ Dù thế nào cũng phải bảo vệ bản thân, lòng người hiểm ác lắm, liên lạc được với em, thầy yên lòng phần nào rồi. Mạnh mẽ lên, không cần để tâm lời thiên hạ, thật thì sẽ không giả được. Mọi người là hậu thuẫn cho em, ủng hộ em, một số đám tiểu nhân, tâm tư u ám, cứ mặc đi. Thầy sai con trai thầy lên mạng chửi mấy đứa nói xấu em rồi, cho em biết, năm xưa đi học, thầy không vừa, bản lĩnh viết báo lớn rất giỏi ...”

Trình Nhiên vừa cảm động lại có chút cảm giác câm nín.
Bạn cần đăng nhập để bình luận