Trùng Nhiên

Chương 152: Có phải giận rồi không?

Du Hiểu lần này thi được 822 điểm, đứng thứ 23 trong lớp. Vậy là thuộc nửa trên rồi, so với thời sơ trung cũng là tiến lên một đoạn. Trước kia hai đứa ở trên lớp, một thằng đầu óc bay nhảy, một đứa tay chân ngứa ngáy, kết quả đứa này phân tâm một chút là đứa kia bị kéo theo, bài giảng nghe câu được câu chăng, hậu quả là thành tích thối nát cả một đống.

Bây giờ Trình Nhiên thay đổi rồi, Du Hiểu ở trên lớp cũng chẳng thể chơi một mình được, thời gian chuyên tâm nghe giảng cũng nhiều hơn. Huống hồ bị thành tích của Trình Nhiên kích thích, Du Hiểu về nhà buổi tối chăm chỉ xem sách, giờ thể dục cùng Trình Nhiên thảo luận bải vở.

Tất nhiên nói tới cái chuyện học vì lý tưởng nhân sinh với Du Hiểu còn xa vời lắm, học như thế cũng chỉ là bằng mức đó bình thường của học sinh Nhất Trung thôi.

Sự thực chứng mình rằng, những đứa bé mà giỏi nghịch ngợm thì đều không hề ngốc. Đồng thời bạn bè thực sự là ảnh hưởng tới nhau rất lớn, cha mẹ chúng ta đôi khi không cho chơi với đứa bé nọ đứa bé kia, kỳ thực cũng có lý.

Thành tích lần này Du Hiểu đã vượt qua Diêu Bối Bối, còn Liễu Anh được 864 điểm, xếp thứ 18, trước kia chỉ biết nhìn mà hít bụi, giờ chỉ cách nhau 5 người, tựa hồ vươn tay ra là chạm được vào Liễu Anh rồi.

Du Hiểu hài lòng với thành tích của mình lắm, kể với Trình Nhiên, khi cha mẹ hắn biết thành tích này, mắt đều đỏ hoe.

Mặc dù Trình Nhiên thấy Du Hiểu thổi phồng một chút, cơ mà có đỏ mắt cũng đúng, nhà hắn phải nộp tiền để cho hắn vào Nhất Trung, vốn chỉ mong hắn theo kịp bài vở trên lớp, đừng để bị bỏ lại quá xa. Thế mà con trai nỗ lực vào top đầu rồi, vậy là đóng tiền không uổng phí, sao không kích động.

Nhưng dở khóc dở cười là, người trong khu tập thể gần đây đồn đại nhau, nhà Trình Phi Dương gần đây gặp vận rồi, nói chính xác hơn là đứa con trai nhà đó gặp vận. Nhiều người bắt chuyện với Từ Lan, hỏi gần đây đi chùa nào thắp hương, có phải ở nhà xây lại mộ không, thậm chí bác già bảo vệ Lão Tống còn dặn Trình Nhiên, nếu mà gần đây ra đường có nhặt được vật gì mang về nhà thì chớ vứt đi, đó là vật lành đấy, vứt là mất lộc.

Vận may là thứ sờ không được, nhìn chẳng thấy, nhưng ai cũng tin là có, minh chứng rõ ràng, thằng bé Du Hiểu chơi với Trình Nhiên đấy, thành tích cũng lên rồi.

Làm sao hi vọng gì ở khu tập thể mà mỗi lần tới kỳ thi đám trẻ con đỏ choe choét cả người, Trình Nhiên chỉ biết cười vâng dạ.

Nhưng chưa hết, người lớn còn tựa vô ý bảo con mình, sắp sinh nhật rồi, mời Trình Nhiên tới nhà ăn cơm, cuối tuần rồi, lâu lâu không thấy con tụ tập với đám bạn trong khu, gọi Trình Nhiên tới chơi.

Trình Nhiên được hưởng đãi ngộ cấp vật cát tường rồi, ai thấy cũng muốn sờ đầu một cái lấy may.

Khi có thành tích, Trình Nhiên cũng gặp Tạ Phi Bạch đứng một mình ở hành lang. Thằng này trước kia ít nhất còn có mấy thằng lưu manh làm bạn, chia nhau điếu thuốc lá, giờ chỉ có một thân một mình, nhưng chính sự cô độc cùng u uất đó của hắn cực kỳ thu hút nữ sinh.

Hôm nọ Trình Nhiên đi lang thang trong sân trường, tới chỗ khá vắng vẻ, thấy một cô bé rất xinh xắn rụt rè đưa cho bức thư Tạ Phi Bạch, sau đó xấu hổ chạy ù mất. Tạ Phi Bạch cũng chẳng xem, vo viên lá thư đó rồi vứt vào thùng rác.

Không biết nên nói đó là chuyện vui hay buồn nữa.

Trình Nhiên đa phần cũng đi một mình, Tạ Phi Bạch nhìn thấy, lần đầu chủ động đi cùng y.

Quan hệ hai người họ khá kỳ quái, chẳng ra bạn chẳng ra thù, nói thân không phải, nói xa lạ càng không.

Ngoài kia ca ngợi tung hô, Trình Nhiên chẳng kiêu ngạo, trong ngăn bàn y có một đề thi, tới nay y chưa làm lại, Trình Nhiên tự biết, vẫn còn chưa đủ khả năng.

“ Tao được 758 điểm, xếp thứ 36 trong lớp. “ Tạ Phi Bạch hai tay đút túi quần, mặt lạnh tanh cứ như nói chuyện với không khí: “ Lớp 62 đứa, tao không vào được nửa trên. “

Không khí lạnh về, cây rụng lá, con đường đầy lá rụng nhưng lại rất sạch sẽ, Trình Nhiên đưa tay bắt cái lá rơi xuống trước mặt, hỏi: “ Nhưng mà hơn trước kia à?”

“ Ừ, lên tầm 20 hạng gì đó.”

“ Làm tốt lắm, chẳng mấy chốc mà lấy được phần thưởng của cha cậu rồi.”

“ Ừ. “ Tạ Phi Bạch tựa hồ không quen mấy lời khen kiểu ‘làm tốt lắm’, mất một lúc mới nói thêm: “ Nhưng tao không chia phần cho mày đâu.”

Trình Nhiên vấp chân, nhìn Tạ Phi Bạch bỏ đi, hình như bước chân hắn nhẹ nhàng vài phần, không khỏi tự hỏi, cái thằng đó, nó vừa đùa với mình thì phải?

.... ....... ….

....... .... …..

Buổi chiều tan học, Trình Nhiên không đi ra ngoài, Dương Hạ nhận ra, cũng tạm thời chỉ dọn dẹp sách vở, nhưng không về vội.

Vài phút sau, lớp học sẽ thừa thớt đi nhiều, khi đó nói gì tựa hồ cũng vừa vặn.

Kết quả là Trịnh Thu Anh cầm cuốn sách đi tới, ngồi bàn trên Trình Nhiên, hỏi: “ Trình Nhiên, tôi gặp chút vấn đề ở bài này, định hỏi cậu một chút.”

Dương Hạ có kích động muốn đánh người, đang cất sách vào cặp lại rút ra ... Sau đó lấy vở bắt đầu làm bài tập, chỉ là thi thoảng lại nghiêng đầu sang bên giống như đang suy nghĩ bài tập, ánh mắt không có tiêu điểm.

Đợi mãi Trịnh Thu Anh mới hỏi bài xong rời đi, Dương Hạ đặt bút xuống, giọng lơ đễnh: “ Cậu bận quá nhỉ? “

Trình Nhiên còn chưa kịp trả lời thì có người cheng ngang, Lý Á Siêu vô duyên hết cỡ hỏi: “ Trình Nhiên, làm bài cường độ ion trong nước biển chưa, tôi ra kết quả 0.0011 mét khối một mol, cơ mà cảm giác không chuẩn lắm.”

Dương Hạ quay đầu đi, môi dưới đưa ra thổi một hơi bay tóc mai.

Ánh sáng cuối ngày chiếu lên khuôn mặt cô, nhuộm một tầng đỏ, song vẫn cứ nghe động tĩnh phía dưới, Trình Nhiên không trả lời qua loa đối phó mà trả lời nghiêm túc: “ Không giống kết quả của tôi lắm, không biết cậu chú ý tới đoạn cho 3.8 gram N A O H vào chưa, phương trình phản ứng ở chỗ này phải sửa.”

Dương Hạ lẩm bẩm trong lòng.

Cậu ...

Định làm ...

Giáo viên đấy hả?

Đối tượng Dương Hạ muốn cho ăn đòn liền thay đổi.

Mười mấy giây sau Lý Á Siêu cũng đi, Dương Hạ quay đầu lại, cơn giận làm quên đi xấu hổ giữa hai người, cô quay hẳn lại nhìn Trình Nhiên chằm chằm, không nói không rằng.

Trình Nhiên làm vẻ mặt đáng thương: “ Mình còn chưa nói bạn đấy, mắng người ta cũng làm lớn chuyện như thế, chúng ta không oán không thù mà ...”

Bài làm văn ngày hôm đó Dương Hạ hoàn toàn do cảm xúc nội tâm phát ra, phần che giấu trong đó liệu có bị giáo viên phát hiện không, vậy thì nghe thiên mệnh.

Cô cũng không ngờ mình ở trạng thái tốt như vậy, bài văn được công bố trước toàn trường, thế là "Trình Nhiên là heo" cũng tuyên dương khắp nơi.

“ Thì sao nào? “ Dương Hạ xưa nay ở trước mặt Trình Nhiên luôn rất cường thế: “ Cậu vốn là con heo mà, ai nói chúng ta không có thù oán, chúng ta có thù lớn ....”

Vừa nói đến đó có nữ sinh đi tới: “ Trình Nhiên, cậu xem giúp mình bài này làm sai chỗ nào nhỉ, đáp án cứ không đúng.”

Trình Nhiên cười bất đắc dĩ với Dương Hạ: “ Bài này trước tiên là ... Sau đó ... Ở chỗ này bạn làm tính nhầm phương trình. “

“ Mình nghĩ chỗ đó đúng mà. “

“ Không đâu, bạn làm sai trình tự ...”

Mười phút trôi qua, Dương Hạ đập bàn cái bốp một cái, thu dọn lại sách vở, nhét vào ngăn bàn, sau đó đẩy ghế thật mạnh, đeo cặp sách bỏ đi.

Tiếng động lớn tới mức làm nữ sinh đang nhờ Trình Nhiên giảng bài giật mình, cô hết nhìn bóng lưng Dương Hạ lại nhìn Trình Nhiên có chút hoảng loạn, thầm nghĩ, không phải mình làm hỏng chuyện gì rồi chứ?

Trình Nhiên cũng gãi gãi đầu.

Cô ấy giận rồi hả?
Bạn cần đăng nhập để bình luận