Trùng Nhiên

Chương 283: Hùng cứ.

Ngày mùng 2 tháng 7, Từ Lan thu dọn hành lý, vì ngày này mà cô còn đi mua một cái vali mới rất to, các loại đồ dùng sinh hoạt hàng ngày được cô sắp xếp ngăn nắp, chất đầy bên trong.

Trình Nhiên ở bên ngoài nhìn mẹ tha lôi hết thứ nọ thứ kia nhét vào vali mà kinh ngạc lại buồn cười: “ Mẹ, con đi thi có một ngày thôi, có phải chuyển nhà đâu.”

“ Ra ngoài thì phải chuẩn bị chu đáo, ai biết trước được gì. Phía cha con cũng chẳng biết tình hình ra sao, đồ không mang đủ lại chạy đi chạy lại mua. Con tới Thành Đô phải đi thăm người thân, mang theo chút đặc sản gì đó, chứ cha con ấy à, không hi vọng gì đâu .” Từ Lan cằn nhằn luôn mồm:

Kỳ thi diễn ra vào mùng 4, tối mùng 2 lên tàu, mùng 3 tới nơi, thi xong sẽ ở Thành Đô hai ngày, sau đó trở về.

Từ Lan gần như chẳng đi ra khỏi Sơn Hải, trước kia đi công tác thì xuống huyện là cùng, đi tới Thành Đô những 200 ki-lô-mét, với cô mà nói đã là đi xa lắm rồi. Vé máy bay quá xa xỉ, người bình thường không đi nổi, vé tàu đi Thành Đô cũng không phải là ít, lại còn ăn ở nữa chứ, tốn kém vô cùng. Bây giờ còn là đỡ rồi đấy, nếu là trước giao thông bất tiện, lại thêm chi phí như thế, đi xa một chuyến đồng nghĩa với việc ly biệt thời gian dài.

“ Mẹ nghe nói Thành Đô có chợ bán buôn Cửu Long, quần áo ở đó rẻ lắm, khi nào mẹ tới, nhất định phải đi một vòng ...”

Khi đó còn chưa có thương mại điện tử, mỗi thành phố thường có một cái đại siêu thị bán buôn, tập trung hàng hóa của các doanh nghiệp toàn quốc, sau đó mới từ nơi này bán đi khắp nơi, các thành phố lớn đều vậy, không khác nhau là bao.

Từ Lan chưa từng tới Thành Đô, nhưng không ảnh hưởng tới nhiệt tình mua sắm của nữ nhân, giờ vì sự nghiệp của chồng, vì tương lai học tập của con, cô tìm được lý do chính đáng, chứ bình thường mà nói tới đi du lịch gì đó, câu trả lời của cô luôn là, đi cái gì mà đi, toàn người xem người, phí tiền, ở Sơn Hải mình danh lam thắng cảnh gì chả có.

“ Mẹ, nhà mình sớm muộn cũng phải đi rồi, mẹ đã quyết định khi nào đi chưa? “ Trình Nhiên nhìn mẹ như chuẩn bị đi đánh trận cũng không can nữa, hỏi nhỏ:

“ Còn sớm mà . “Từ Lan không trả lời dứt khoát, cô vẫn quyến luyến lắm, ở thêm ngày nào tốt ngày đấy, không muốn nói chuyện đi ở sớm, phiền lòng:

Mặc dù bây giờ tư duy vẫn dừng ở quá khứ, nhưng Từ Lan dần dần cảm nhận được tình huống trong nhà thay đổi mang tới thay đổi hoàn cảnh xung quanh. Trước kia tài vụ Viên Xuân ở nhà hàng thích mang thứ nọ thứ kia ra trước mặt cô khoe khoang gia cảnh, giờ thì ngậm chặt miệng rồi, còn tránh mặt cô.

Thi thoảng cô nghe thấy đơn vị thì thầm bàn tán nhắc tới chồng mình.

Mọi người trước kia như người nhà vậy, giờ khách khí hẳn, trước kia vợ giám đốc Đồng tới đơn vị thăm chồng chỉ gật đầu với cô thôi, giờ còn chủ động hỏi chuyện học tập Trình Nhiên, kể hồi xưa Trình Nhiên và con gái mình Đồng Điền chơi thân với nhau thế nào, cùng cô than vãn chuyện vụn vặt trong nhà.

Thậm chí giám đốc Đồng gặp cô nói chuyện, nói thẳng tương lai nhà hàng cải cách, nhiều nhân viên muốn bán đứt tuổi nghề, nhưng Từ Lan có thể nắm cổ phần ở công ty mới sau khi chuyển sang tư doanh.

Cuối cùng Từ Lan không muốn ưu đãi đặc biệt, giống người khác nhận tiền bồi thường rời đơn vị.

Rất nhiều chuyện, rất nhiều nhân tình thế thái cùng với việc Phục Long ngày một lớn mạnh mà thay đổi, Từ Lan không thích ứng được. Giờ cô lại vừa mới rời khỏi đơn vị đã cống hiến mười mấy năm, vừa lúc Trình Nhiên đi thi, cô cũng coi như đi giải khuây. Trình Phi Dương và một số cao tầng đã đi trước một bước chủ yếu là tìm vị trí cho công ty trong tương lai, đồng thời làm một số công tác chuẩn bị.

11 giờ tối mùng 2, hai mẹ con đi tàu hỏa tới Thành Đô.

Trình Nhiên muốn lựa chọn máy bay cơ, nhưng mà trong quan niệm của Từ Lan, dù bây giờ trong nhà có khả năng đi máy bay rồi, cô nhìn cái giá vé thôi đã xót xa, cho nên kiên quyết không đi máy bay, cùng lắm đi lâu hơn chút thôi có sao, cùng lắm mua vé nằm.

Vì thế hai me con ngồi trên tàu hỏa chạy sầm sập tới Thành Đô.

Ở trên tàu ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì cũng tới nơi, có xe của Trình Phi Dương ra ga đón.

Phục Long mua lấy một nhà máy điện tử không thể kinh doanh tiếp ở tây thành phố, phía nhà máy phải nói là mừng quá nỗi, cho nên cực kỳ nhiệt tình với Trình Phi Dương, còn phái xe ra ga tàu đón mẹ con Trình Nhiên. Hành lý cho vào cốp sau chiếc Santana 2000, cả nhà đi tới khách sạn Minh Châu ngoài Thập Trung mà Trình Phi Dương đã đặt trước.

Thập Trung vốn ở trong vành đai thứ nhất, ngoài có không ít khách sạn nhà nghỉ, mỗi năm Thập Trung tự chủ tuyển sinh, những khách sạn này đều đông nghịt, đại đa số các gia đình đều theo cùng con mình đi thi, mỗi lần thi là hàng nghìn bậc cha mẹ ở ngoài kiễng chân chờ đợi, cảnh tượng hùng tráng.

Lần này cũng thế, khi vào khách sạn, nhìn thấy rất nhiều học sinh và phụ huynh, bên đường còn có không ít người giơ cao tấm biển giấy viết qua quít hai chữ "ở trọ", mời khách tới nhà nghỉ gia đình của mình.

Lúc làm thủ tục nhận phòng, Trình Nhiên thăm dò: “ Đặt hai phòng được không mẹ?”

Kết quả là bị Từ Lan chửi mắng té tát: “ Thuê hai phòng làm cái gì hả? Mẹ là mẹ con, sao không ở cùng nhau được? Hai phòng đắt lắm có biết không?”

Trình Nhiên bị chửi thối mặt, rất muốn nói trong thẻ của mình giờ có gần trăm vạn, có gì không ở nổi ... Nhưng mà lời kinh thế hãi tục này vẫn không nên nói ra thì hơn, nếu không đừng hòng được tự do chi phối tiền.

Số tiền thực sự mà y kiếm được một khi công khai, đoán chừng cuộc sống loạn ngay, sinh ra nhiều rắc rối không đáng, vốn mẹ gần đây bị thay đổi trong nhà làm không thích ứng nổi, không nên gia tăng gánh nặng.

Có điều cuối cùng Từ Lan vẫn thuê hai phòng, đưa thẻ phòng cho Trình Nhiên còn nói: “ Con lớn rồi, cần riêng tư, nhưng mẹ nhắc con, đừng vì không ai theo dõi mà chỉ chơi đấy, càng không giám sát càng tự giác hiểu chưa?”

Từ thang máy tới hành lang, Từ Lan dặn dò không ngớt, đại khái là tới nơi, xung quanh toàn bậc cha mẹ mặt căng thẳng như đi đánh trận làm ảnh hưởng, nên cũng khẩn trương theo, một khi khẩn trương nói không ngừng.

Tuyệt đại đa số tới đây thi là tham gia tuyển sinh vào Thập Trung, chứ không phải là thi chuyển trường như Trình Nhiên.

Số học sinh tham gia thi chuyển trường chừng một hai trăm thôi, nhiều người thậm chí còn không biết tới kỳ thi này, đến khi gọi điện hỏi, sau đó qua được phỏng vấn của bộ phận tuyển sinh của Thập Trung, xác định thành tích trường cũ, xác định tư cách mới cho tới nhận tài liệu dự thi.

Trình Nhiên vào phòng chưa được thanh tĩnh, mẹ y ở bên kia đang sắp xếp lại vali, còn nói vọng sang là lát nữa mang đồ thay cho y, y lớn tiếng đáp vâng, ra cửa sổ tìm dây thừng, kéo rèm lên.

Lọt vào tầm mắt là kiến trúc cổ kính đứng vững 2000 năm qua, trải qua bao gió mưa không đổi.

Ngoài cánh cửa đỏ đóng đinh đồng là sáu cái cột tròn màu đỏ vô cùng khí phái, chống đỡ mái ngói lưu ly, ở phía sau cánh cổng đó là cổ lâu thời Hán, mang đậm hơi thở sâu dày lịch sử.

Lý Hồng Chương từng đề tặng nơi này:" Thiên hạ hàn lâm giai hậu tiến, thục trung giai sĩ bán môn sanh. Thạch thất vân hà tư cố mộng, cẩm giang phong vũ độc thư đăng."

Quý Tiện Lâm viết " Cổ kim nhất giáo, dương huy thiên thu."

Hà Kỳ Phương từng dạy quốc văn ở đây, Tào Bảo Hoa dạy tiếng Anh ở đây, bên trong khắp nơi có thể thấy bia đá đề từ, tới từ Mã Thức Đồ, Lý Phóng Minh, Lục Du, Phạm Trọng Yêm.

Tòa kiến trúc trải qua hai nghìn năm hùng cứ ở đó đón nhận vô số ánh mắt nhìn vào, sừng sững không thể chinh phục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận