Trùng Nhiên

Chương 77: Tao cũng chẳng biết!

Thực sự, thực sự trong suốt cuộc đời mình, chưa một ai nói với Trình Nhiên những lời như thế. Từ cha mẹ, giáo viên, bạn bè, cả Du Hiểu hay Dương Hạ. Mặc dù hiện giờ Trình Nhiên cũng không cần ai cổ vũ mình, vì y đã tự ý thức được mình cần làm gì, làm như thế nào. Song lời khích lệ của Khương Hồng Thược, như dòng nước ấm áp vỗ về trái tim đã có phần khô cằn nhiều năm của Trình Nhiên.

Cô gái bé nhỏ ấy không ngờ lại này có một mặt dịu dàng như thế.

Cảnh tượng ngày hôm đó ở trên thao trường, thời gian dài trong tương lai rất lâu, khắc sâu vào trong linh hồn Trình Nhiên.

Khương Hồng Thược ngồi ở bên cạnh Trình Nhiên, vở ghi chép để lên đùi, giảng giải cho Trình Nhiên nghe những điểm cần chú ý.

Vì thế khoảng cách hai bên thu hẹp lại rất nhiều.

“ Điểm mấu chốt của môn số học là ở cuốn vở này, cậu xem chỗ mình khoanh tròn đi. Đầu tiên là về phương trình bậc hai, vì phần này liên quan kiến thức cao trung, cho nên ở trên lớp, giáo viên sẽ giảng rộng hơn, nhưng theo mình với giai đoạn này chúng ta không cần biết nhiều như vậy, nên có cách để hiểu đơn giản.”

Từ nơi xa xôi có một tiếng "bốp" nặng nề, sau đó phía thao trường vang lên những tiếng la hét to hơn bình thường.

Có tiếng rít xé gió bay tới, Trình Nhiên đã nghe thấy tiếng hô, nhưng không kịp xem có chuyện gì, thì một quả bóng đã ở trên trời giáng xuống.

Bốp một phát trúng ngay gáy Trình Nhiên.

Trình Nhiên vốn đang chống tay ngả người sang nghe Khương Hồng Thược giảng bài, không khác gì bị đẩy mạnh từ phía sau, cơ thể mất cân bằng, đầu đưa tới, môi dán lên gò má trơn mịn như bạch ngọc của Khương Hồng Thược.

Núi non trập trùng, tịch dương chiếu rọi ánh sáng vô cùng chói mắt.

Khương Hồng Thược bị đầu Trình Nhiên che mất ánh mặt trời, đôi mắt mở thật to.

Cảm giác ở trên môi Trình Nhiên vô cùng mạnh mẽ, tựa hồ chỉ trong tích tắc toàn bộ thần kinh cảm giác đã tụ lại ở đó, trơn như bơ vậy, lại có mùi thơm nhẹ, rất nhẹ thôi, gần như không vậy, nhưng y vẫn cảm nhận được.

Thậm chí Trình Nhiên còn cảm thụ được nhiệt độ trên da mặt Khương Hồng Thược đang tăng vọt.

Gần như là phản xạ điều kiện, Khương Hồng Thược không khác gì bị điện giật, đứng bật dậy lùi về sau mấy bước liền.

Quả bóng kia lúc này mới rơi xuống, bịch bịch bịch nảy mấy cái lăn dọc theo triền dốc của khán đài.

Trình Nhiên cũng choáng váng, gáy y còn đang đau tới ê ẩm, Khương Hồng Thược nhìn y, y cũng nhìn Khương Hồng Thược, mắt cả hai đều như ánh đèn trong đêm đen.

Có xu thế "địch bất động, ta bất động, địch hành động, ta tập trung hỏa lực tiêu diệt.”

Khương Hồng Thược mặt mỗi lúc một đỏ, sau đó dùng hành động rất khác bình thường, lùi nhanh như bỏ chạy, nói: “ Mình đi trước đây.” Nói xong xoay người rời khán đài, giọng mang theo chút giận tựa như sương lạnh ngưng kết trong không khí.

Trình Nhiên giữ nguyên tư thế, chỉ biết nhìn theo bóng lưng của Khương Hồng Thược đang nhanh chóng xa dần, chẳng giải thích được gì.

Y biết Khương Hồng Thược nhất định sẽ biết thủ phạm là quả bóng bay tới kia, y bị quả bóng đập phải nên mới như thế, nhưng mà lý do gì cũng không quan trọng nữa, quan trọng là kết quả, với lại động tác của mình, lúc đó mình dừng lại trên má cô ấy hơi lâu thì phải.

Giận rồi sao?

Khương Hồng Thược mặt nóng ran đi nhanh tới chân khán đài, sau đó khẽ cắn môi, quay lại nói với Trình Nhiên còn ngồi ngây trên khán đài: “ Bài tập có gì không hiểu, gọi điện thoại cho mình.”

Lần này đi thật.

Trình Nhiên xoa xoay gáy nhặt quả bóng lên, không biết là nên cám ơn hay là nên chửi nó đây.

Khương Hồng Thược đi thêm mấy chục mét, lần nữa dừng lại ở cổng trường, quay đầu nhìn.

Ở phía thao trường, loáng thoáng thấy Trình Nhiên cầm bóng đi xuống sân, trả lại cho hai đội đang đá dưới sân, đối phương vẫy tay với cậu ấy.

Sau đó Trình Nhiên quay đầu nhìn về phía cô.

Khương Hồng Thược tức thì đi như chạy, chẳng biết có phải là ánh tịch dương quá mạnh không, làm má cô vẫn đỏ au cả mảng.

Trong cặp chứa chật cứng một đống vở ghi chép của Khương Hồng Thược, còn Trình Nhiên mang cái bụng trống không về nhà, cất cặp đi sau đó như ăn vạ nằm bẹp ở bàn cơm, đợi mẹ nấu cơm cho ăn.

Trình Nhiên ăn cơm xong về phòng, lấy sách vở ra chuẩn bị ôn bài, nhìn số vở ghi chép của Khương Hồng Thược, thấy nên giải thích một chút.

Nếu không để lâu, có lẽ sẽ khiến hai người thêm lúng túng.

Vì thế ra phòng khách gọi điện thoại.

Khương Hồng Thược đang xem sách, nhìn số máy hiện lên trên màn hình di động, bỗng nhiên do dự, không biết có nên nhận máy không?

Phải đợi hồi chuông thứ năm, Khương Hồng Thược mới cầm di động lên:” A lô ... Trình Nhiên à?”

“ À, ừm ... Về nhà chưa?”

“ Về lâu rồi, mình còn đi trước bạn mà.”

Giọng nói hoàn toàn không có gì khác thường, nhưng mà bình tĩnh quá mức rồi, Trình Nhiên ngập ngừng: “ Ừm, chuyện buổi chiều, ở khán đài ấy, xin lỗi ...”

“ Ừ, chuyện đó à, không sao đâu, đừng để ý. “ Khương Hồng Thược quan tâm hỏi: “ Đầu cậu có sao không, quả bóng đó, có vẻ mạnh lắm.”

“ Vẫn ổn, vừa rồi mình thử đọc bảng cửu chương, không sai chữ nào.”

“ Nhớ xem vở ghi chép của mình nhé ... Có cả ghi chú đấy, cứ theo đó mà ôn tập, cậu sẽ làm được ... Điện thoại có thể gọi cho mình bất kỳ lúc nào.”

“ Được, cám ơn.”

“ Khách khí gì chứ.”

Cúp điện thoại rồi, Trình Nhiên ngẫm nghĩ thái độ Khương Hồng Thược.

Bình tĩnh, mang chút khoảng cách.

Cô gái này tựa như có lớp vỏ, khi chạm vào con người thật của cô, cô sẽ co người lại, chui vào lớp vỏ đó.

........... ..............

Hai ngày cuối cùng ở trường, giáo viên đã ngừng cho học sinh ôn bài, chủ yếu căn dặn việc có liên quan tới kỳ thi sắp tới, giáo viên các môn cũng nói đại khái phương hướng ra đề năm nay ... Đôi khi cũng đưa ra vài dự đoán nội dung đề thi, lúc đó cả lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng ghi chép xoàn xoạt.

Trình Nhiên cũng đã có câu trả lời Đỗ Vũ Đình, khi đó là giờ nghỉ giữa tiết thứ hai, ở bên ngoài cửa lớp số 4, Đỗ Vũ Đình thẹn thẹn thò thò bị đám bạn kéo tới lớp số 4, gọi Trình Nhiên ra ngoài. Trình Nhiên trả lại thư cho Đỗ Vũ Đình, vui mừng và mong đợi trên mặt nữ sinh đó đều biến mất ... Nhìn thiếu nữ đó bật khóc được mấy cô bạn kéo đi, Trình Nhiên chỉ có thể lặng lẽ nói xin lỗi.

Thế nhưng học sinh lớp số bốn xem náo nhiệt thì xôn xao cả lên.

Trương Tiểu Giai chọc chọc khuỷu tay Dương Hạ, nói với vẻ không tin nổi: “ Là Đỗ Vũ Đình lớp số 6 đấy, vậy mà ... Hình như cậu ấy từ chối rồi.”

“ Cái gì, từ chối Đỗ Vũ Đình ... Một mỹ nữ như vậy mà lại thích cậu ta ... Còn tên đó từ chối? Cậu ta uống nhầm thuốc à?” Diêu Bối Bối nghe kể chuyện này thì buột miệng, cô rất chướng mắt chuyện Trình Nhiên luôn tò tò theo đuôi Dương Hạ, thứ con trai đó trong mắt cô là loại vô dụng nhất.

Chuyện đó nhanh chóng bị nhấn chìm trong bầu không khí khẩn trương của kỳ thi đang đến gần.

“ Hết hôm nay là nghỉ học rồi, sau kỳ nghỉ là trung khảo ... tao lo quá mày “ Du Hiểu gặp áp lực thi cử thấy rõ, biểu hiện là hắn cứ nói đi nói lại cái câu đó, bản lĩnh ba hoa thường ngày đâu hết.

Đa phần học sinh khác đều thế, không khí trầm mặc hơn bình thường rất nhiều.

Lúc tan học, Trình Nhiên và Du Hiểu gặp Khương Hồng Thược và Liễu Anh đi với nhau, hai bên chỉ chào hỏi nói vài câu hết sức đơn giản, rồi tạm biệt.

Du Hiểu nghi ngờ chất vấn Trình Nhiên: “ Có phải gần đây mày chọc giận Lão Khương không? Sao tao cảm thấy cô ấy hơi thiếu tự nhiên nhỉ?”

Hoàng hôn hôm nay cũng giống hoàng hôn hôm đó, Trình Nhiên đưa tay phải lên, ngón trỏ chạm vào môi: “ Tao cũng ... không biết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận