Trùng Nhiên

Chương 89: Làm người đừng quá đáng!

Cơm ngày hôm đó thịnh soạn khác thường.

Không chỉ Trình Phi Dương, Từ Lan đều tự mình xuống bếp làm món ăn sở trường nhất, còn đi mua cả đồ chín bên ngoài về, cá đông lạnh ở ngăn đá lấy ra làm cá sốt cay, cải thái sợi xào ớt, gà hầm nấm, canh chua ... Đầy ắp cả bàn. Trình Phi Dương mở chai Ngũ Lương Dịch mà chỉ đến Tết mới uống, rót cho mình một chén đầy, mở cho Trình Nhiên một chai bia bình thường tuyệt đối cấm con uống.

“ Nào, hôm nay uống với cha một chén, nhưng mà cha nói trước, vẫn cấm bia rượu, hôm nay chỉ là chúc mừng thôi đấy.”

Phố đã lên đèn, phòng ăn chiếu sáng bởi bóng đèn sợi đốt cũ, tù mù nhưng ấm cung. Từ Lan cười tươi như hoa, tự hồ quay lại thời thiếu nữ vậy.

Trình Nhiên gắp không ngơi tay, một mặt hôm nay đi bơi thể lực tiêu hao nhiều, đói meo rồi, mặt khác hôm nay cơm nước rất ngon .... Toàn món y thích, gà nấm này, cá sốt này, lại còn bia mát lạnh bao lâu chưa được uống nữa ... Tóm lại là ăn bất chấp xung quanh luôn.

Trình Phi Dương thì ngược lại, ăn rất ít, thi thoảng mới đụng đũa, sau đó lại nhấp một ngụm rượu, chỉ nhìn Trình Nhiên ăn là chính, cứ như thế cũng đủ no vậy. Từ Lan còn cẩn thận gỡ xương cho con trai, Trình Nhiên rất thích ăn cá, lại ghét nhất là xương cá, bởi thế thường ăn rất phí phạm ...

“ Hôm nay chủ yếu chúc mừng ba điều. Ừm, trước trung khảo con mỗi ngày dậy sớm chạy bộ, tối học tới đêm khuya, đây là thái độ học tập sinh hoạt đúng đắn, cha mẹ đều thấy, đáng biểu dương.”

Trình Nhiên nhìn cha ngồi đàng hoàng như tham dự hội nghị, lòng lẩm bẩm, lúc đầu mình chuyển biến dữ thế mà có ai để y đâu, có thấy tí "cha mẹ đều thấy" nào đâu.

“ Điều thứ hai, trước kia cha đã nhiều lần nói đi nói lại với con, chỉ ai chịu hi sinh mới có báo đáp. Đúng chưa nào, khi con thực sự hạ quyết tâm, nỗ lực không ngừng nghỉ, vận mệnh sẽ không bao giờ phụ người đã cố gắng hết sức. 706 điểm là kết quả của nỗ lực đó, rất cao. Nhưng con ngàn vạn lần chớ kiêu ngạo, người thi vào Nhất Trung với số điểm này rất nhiều, con không được đắc ý, không được lơi lỏng, đây mới chỉ là thành công bước đầu thôi, chặng đường phía trước của con còn dài lắm.”

Thế này là thế nào, biểu dương chưa được đến câu thứ hai là bắt đầu lệch hướng, xem ra cha mắng mình đã thành quen rồi.

Có điều Trình Nhiên chỉ lo ăn chứ chả để mấy câu vào tai, ừ bừa cho có.

Trình Phi Dương tiếp tục tổng kết như dự hội nghị báo cáo: “ Điều thứ ba .... Vẫn là chớ kiêu ngạo, năm xưa cha ở trong quân doanh, ngày ngày khai thác than, tối tối học tập, chính là vì không chấp nhận an bài của vận mệnh. Con người phải dám chống lại vận mệnh, phải có dũng khí dám đấu tranh, dám đi ngược dòng, tới bình nguyên ta muốn, thỏa sức tung hoành. Kết quả của con hôm nay, chứng tỏ con kế thừa gien của cha, không chấp nhận sự an bài của vận mệnh.”

“ Con giống cha, đều là người dũng cảm! Nào, cha con mình cạn chén này.”

Trình Nhiên cầm cốc bia lên, cũng nghiêm túc nói: “ Vâng, con hiểu ý cha rồi, tóm lại điều cha muốn nói là, cha rất tài giỏi, con mời cha.”

Từ Lan phì cười.

Trong căn hộ kiểu cũ, dưới ánh đèn ấm áp, thi thoảng truyền ra tiếng cười lớn của cả nhà.

Trình Phi Dương tinh thần rất tốt, lại rót đầy một chén nữa, uống nãy giờ cũng đã ngà ngà say, chỉ tay lên tờ giấy ghi điểm số, bắt đầu lải nhải: “ Con xem, số học mới được 146 điểm.”

Trình Nhiên chớp mắt liên hồi.

“ Thế là không được rồi, nếu đã thi được 146 điểm, tức là được trọn điểm không thành vấn đề, vậy 4 điểm kia đi đâu rồi? Phải nghĩ lại, để sau này tránh, mất bốn điểm có đáng không? Thế nên không được kiêu ngạo.”

“ Tiếng Anh mất ba điểm mới là đáng tiếc nhất, chỉ thiếu ba điểm nữa là trọn vẹn rồi, con có kiểm tra kỹ lại không đấy hả? Cha nói rồi, tính con thiếu tập trung, dễ lơ là, đó là điểm yếu của con.”

Trình Nhiên khóe miệng giật liên hồi, cha, làm người đứng quá đáng, sao quanh đi quẩn lại thế nào thì 706 điểm chẳng khác gì thi được 500 điểm thế?

“ Cục trưởng Trình, lát nữa bắt đầu, anh ngồi ở vị trí khách, máy quay số hai sẽ hướng về phía anh ... “ Người phụ trách một tiết mục dặn dò Trình Bân điều cần chú ý khi tiết mục bắt đầu, vẫy tay gọi: “ Tiểu Trương, Tiểu Trương, mang đồ lại đây! Nào, cục trưởng Trình, đây là mười lăm câu hỏi mà chúng tôi sẽ hỏi anh khi mở đầu tiết mục. Anh xem trước xem có cần phải sửa đổi gì không, hoặc có chỗ nào liên quan tới cơ mật cần né tránh.”

Trình Bân đồng phục thẳng tắp ngồi trên ghế sô pha ở trường quay, nghiêm túc xem bản câu hỏi, ngồi bên cạnh là Cố Tiểu Quân, có điều hắn lại để tâm tư ở chỗ khác: “ Anh Trình, thằng nhóc Trình Nhiên lần này thi tốt thất đấy nhỉ?”

“ À, 706 điểm, như thế là cao à?”

“ Anh nói gì thế, đứa con gái bảo bối mà cục phó Lý suốt ngày đeo bên miệng chẳng qua được 683 mà thôi, em nhớ thì thành tích của Trình Nhiên xưa nay có ra sao đâu mà nhỉ? Lần này vọt lên như thế, chắc là nỗ lực gớm lắm ... Em thưởng cho nó mới được. “ Cố Tiểu Quân vui hơn cả mình thi được thành tích tốt.

“ Nó thi tốt là chuyện của nó, sao phải thưởng? “Trình Bân trừng mắt:” Thích tiêu tiền lung tung, để mà lấy vợ.”

“ Anh thật là, trẻ con có thành tích nên khen thưởng, thế mới có động lực phấn đấu chứ anh, đáng lẽ người thưởng cho Trình Nhiên phải là anh chứ không phải em, còn nói em được nữa.”

“ Cố Tiểu Quân, không biết trên dưới nữa à, muốn ăn đòn phải không? Hay là muốn tôi điều xuống cơ sở đi làm hộ khẩu.”

Lúc này giám đốc đài truyền hình Sơn Hải được một đám nhân viên tháp tùng đi tới, Trình Bân và Cố Tiểu Quân đứng dậy, chỉnh y phục, hai bên đưa tay ra ...

TV đang phát tiết mục luận bàn pháp chế của đài truyền hình Sơn Hải, trong tiết mục, nữ chủ trì giọng rành mạch êm tai nói:” Đây là vụ án bắt cóc gây chấn động toàn tỉnh, lực lượng cảnh sát thành phố chúng ta đã huy động hơn một nghìn người, tiến hành bao vây truy lùng hung đồ ... Trong quá trình đó rốt cuộc có những khó khăn gì, các cán bộ công an của chúng ta làm sao khắc phục được, để bắt những kẻ gây tội về chịu trách nhiệm trước pháp luật? Hôm nay chúng tôi mời được hai vị khách rất đặc biệt, bọn họ là những người đã ở tuyến đầu ....”

Đại án 6.2 rốt cuộc cũng đã công khai với toàn xã hội, đầu tiên là mấy tờ báo cùng đưa ra thông báo, gây chấn động không hề nhỏ.

Sơn Hải là thành phố rất bình yên, vì ở sâu trong nội địa, làn gió thời đại mới chưa ảnh hưởng tới nơi này mạnh mẽ như ở các tỉnh ven biển, cũng không có tình hình phức tạp như ở vùng biên giới ... Nếu không phải chốn thanh bình, làm sao năm xưa bao nhiêu tăng nhân chọn nơi này để xây dựng chùa triền như vậy?

Mặc dù ở thời đại này, đại án không phải thứ gì lạ lẫm nữa rồi, trong cái thành phố tiết tấu rất chậm này mà nói, đó là chuyện ở tận đẩu tận đâu kìa, ở đây không bao giờ xảy ra loại chuyện đó ... Thế mà trong khi mình ngủ ngon thì lại xảy ra chuyện kinh khủng như thế, mọi người mới giật mình, nhìn cảnh tượng yên bình trước mắt, sinh ra chút nguy cơ.

Đám tội phạm đó có còn nhân tính không, chỉ vì một đôi tình nhân trẻ tình cờ gặp chúng đã theo dõi mục tiêu, vậy mà chúng giết người một cách tàn nhẫn à, loại người đó phải treo cổ hết ...

Với thành phố nhỏ này mà nói, đây thực sự là câu chuyện quá mức kinh khủng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận