Trùng Nhiên

Chương 499: Luận kiếm. (2)

Trong gian ngăn cách chỉ rộng hơn 10 mét vuông tạo thành phòng họp đơn giản đó, giọng nói của Trình Nhiên như hòa vào cùng với cành cây xào xạc ngoài cửa sổ:

“ Mọi người có biết chúng ta đang ở hoàn cảnh và vị trí nào không, tháng 11 năm ngoái, AOL đã mua lại Netscape với giá 4,2 tỷ USD, Netscape và Microsoft cạnh tranh trình duyệt tới giai đoạn quyết liệt, Bill Gates tung ra Windows 95 và trình duyệt IE gắn với nhau, năm ngoái họ còn công bố Windows 98 với phiên bản IE mới nhất vượt trội phiên bản trước đó, điều này có nghĩa là gì? Có nghĩa là con thuyền lớn này đã chiếm lĩnh con đường vĩ đại tương lai.”

“ Hai năm trước Apple mua Next, người sáng lập của họ là Steve Jobs lấy phương thức này trở về Apple. Đúng đấy, mọi người không nghe nhầm đâu, chính là người chế tác Toy Story, ông ta quay về làm gì? Cũng trong năm ngoái, ông ta cải cách đưa ra máy tính iMac, theo chủ nghĩa tối giản. Mọi người hẳn biết rồi hả, cực đẹp, đúng không?”

“ Cũng là năm 1998 đó, thanh niên Hoa kiều Dương Trí Viễn, Yahoo do anh ta sáng lập, đưa anh ta đứng top 16 trong bảng xếp hạng người giàu nhất nước Mỹ, mất 4 năm để một sinh viên đại học đi lên vị trí này. Thành công của Dương Trí Viễn đã khích lệ cả một thế hệ, vào tháng tư năm ngoái đội ngũ Trương Triệu Dương dựa theo mô hình của Yahoo đưa ra phiên bản Trung Quốc, gọi là Sưu Hồ hay Sohu, hoàn thành hệ thống tìm kiếm tiếng Trung đầu tiên, bỏ lại kẻ bám đuôi, thành nhân vật đứng đầu giới internet toàn quốc.”

“ Ngoài ra còn có chuyện tháng 8 năm ngoái, Tạ Càn của Tư Thông online sáp nhập với Hoa Uyên, năm này thành lập mạng Thông Lãng, tôi tin mọi người đều biết rồi.”

“ Từ đó mọi người thấy gì? Tôi thấy những ngôi sao đang tranh nhau tỏa sáng tạo lên giải ngân hà của thời đại mới. Kỹ thuật mới sẽ mang tới cách cục thế giới mới, làn sóng internet tới rồi, những con người đó không có quan hệ quyền quý, không cần đấu tranh với chính quyền, bọn họ dựa vào tri thức, ý chí của mình, đang vươn lên đứng đầu thời đại ... Trong làn sóng lớn này, CQ chúng ta là cái gì?”

Dừng lại một chút, đối diện với những người hơi thở trở nên nặng nề, Trình Nhiên nói: “ Chúng ta chẳng là cái gì cả, nhưng chúng ta đang ở trong thời đại có thể biến không thể thành có thể, rốt cuộc tương lai chúng ta sẽ ở vị trí nào, tôi mong mọi người đều nhìn về phía trước. Tôi mong muốn chúng ta có thể chen chân vào giải ngân hà đó, muốn CQ có chỗ đứng trong đó, thành một phần chói lọi của nó, liệu có thể không? “

“ Được ! Chúng ta cùng cố gắng.”

Lời Trình Nhiên vừa dứt, phía dưới đồng thanh hô lớn, chỉ sáu người thôi mà khiến Lâm Hiểu Tùng giật mình.

Tiếp theo đó bàn bạc công việc không tiện tiến hành ở tòa nhà Phục Long, mọi người xuống quán cà phê dưới lầu, gọi 3 cốc cà phê, vừa uống vừa trò chuyện.

Rất nhiều thứ đang manh nha ở thời đại này, giống như tháng 1 năm nay ở Bắc Kinh xuất hiện quán cà phê Starbucks đầu tiên, không gây ra quá nhiều chú ý. Ai có thể ngờ rằng thứ đón ý thanh niên tầng lớp trung lưu mới này sẽ nhanh chóng lập nên hình tượng thương hiệu cao cấp, mở rộng hàng loạt các thành phố.

Bây giờ quán cà phê ở phố thương nghiệp là nơi tiêu phí của giới văn phòng khá giả và người theo đuổi trào lưu mới.

Lâm Hiểu Tùng ngồi xuống ghế gỗ, nhấp một ngụm cà phê, mặt mày tỏa sáng: “ Giám đốc Tiểu Trình thực sự là giỏi ăn nói, trước đó Minh Thạch nói với tôi, cậu là người chủ đạo chiến lược và sản phẩm, tôi không tin lắm, nhưng qua những lời vừa rồi, đã nói hết cách cục thời đại mới, khiến tôi không khỏi vỗ tay.”

Lý Minh Thạch liếc nhìn người bạn này, biết mặc dù hắn khen ngợi Trình Nhiên đấy, nhưng kỳ thực trong lời nói hàm chứa ẩn ý khác. Đó là nói, dù cậu nói hay, nhưng chỉ lừa được đám lập trình viên cả ngày ru rú trong phòng thôi, lừa được tôi còn kém lắm.

“ Xem ra anh còn có điều băn khoăn, cứ thoải mái nói. “ Trình Nhiên vừa uống cà phê vừa trò chuyện, giờ trình độ thưởng thức cà phê của y không tệ, nhận ra được đây là cà phê Vân Nam, không thể nào so được với cà phê nhập khẩu, mặc dù trong nước không thiếu nơi có điều kiện trồng cà phê, núi có chiều cao 1200 mét so với mực nước biển thì vô số, nhưng chênh lệch ở kỹ thuật trồng trọt và sự tỉ mỉ, hơn được cái giá rẻ thôi:

Quả nhiên vừa rồi khen đó, Lâm Hiểu Tùng vừa mở miệng đã đả kích ngay: “ Điều tôi muốn nói là, toàn bộ chiến lược phát triển của CQ phải chăng quá đơn nhất? Tôi thừa nhận đây là phần mềm nhỏ rất hữu dụng, nhưng điều ấy cũng đồng nghĩa với việc nó dễ bị bắt chước, bất kỳ một công ty nào có tài lực muốn tham dự đều có thể ngay lập tức làm ra phần mềm tương tự. Chúng ta nên nhìn vào ICQ, bọn họ đi đầu khai phá rồi, sau đó từng bước xuất hiện rất nhiều sản phẩm kèm nó, các vị không có tính duy nhất, đó là thiếu sót.” Lâm Hiểu Tùng thông qua tiếp xúc vừa rồi cho rằng xem như đã hiểu "giám đốc Tiểu Trình", hiểu vì sao y có thể lãnh đạo đám Lý Minh Thạch, chẳng qua là vì có người cha làm ông chủ lớn, có chút kiến thức thời đại mới, dựa vào nhiệt tình, hào phóng, cùng với biết ăn nói kích động người khác:

Tổng thể mà nói vẫn dựa vào uy của cha mình thôi.

Đương nhiên chỉ luận riêng khí độ cũng đã hơn đứt đám công tử thiếu gia ở cùng lứa tuổi rồi. Biết tận dụng tài nguyên trong nhà là điều tốt, có chỗ dựa là Phục Long vững chắc như thế, hắn gia nhập là cái chắc rồi, dù sau này CQ có không làm ăn tốt, tin rằng cũng có thể làm cầu nối để hắn nhảy sang Phục Long. Còn bây giờ, hắn thấy mình phải hàng phục được thằng nhóc này, để công ty trong tương lai phát triển theo đường lối của hắn.

Phải như thế mới thể hiện được giá trị của bản thân, đồng thời khiến ông chủ phải nể trọng, sau này làm việc mới thoải mái.

Vừa nói hắn cũng vừa quan sát phản ứng của người khác, phát hiện ra những lời mà bản thân cho rằng đâm trúng yếu điểm của CQ ấy lại khiến người bạn mình có vẻ như muốn bật cười.

Hắn không khỏi nghi hoặc.

Trình Nhiên gật gù: “ Nói hay lắm, anh nói ra vấn đề mọi người đều thấy, nhưng đó cũng chính là điểm mù. Vì đại đa số mọi người đều phán đoán như anh, cho nên mới xem nhẹ, khiến chúng tôi có cơ hội vượt lên. Đơn giản, dễ dùng, dễ phục chế, đó chính là lớp bảo hộ của chúng tôi.”

Lâm Hiểu Tùng càng không hiểu, nói như thế phân tích của mình là điểm mù, phán đoán của mình có vấn đề.

Lý Minh Thạch nhắc nhở người bạn của mình một câu: “ Anh lấy ICQ ra làm ví dụ là không đúng rồi, ICQ đúng là thủy tổ của tất cả các loại phần mềm như CQ, nhưng lấy mô hình của Mỹ ra áp dụng với Trung Quốc không phù hợp. Vì sao? Vì nước Mỹ nhiều tiền lắm của, bọn họ có điều kiện phần cứng mạnh mẽ, làm phần mềm cơ bản không phải nghĩ tới tối ưu hóa tránh chiếm dụng tài nguyên, không cần phải tách loại phần mềm tán gẫu này ra thành sản phẩm riêng, nhưng ở trong nước không được, chúng ta hiện không có điều kiện xa xỉ như người ta, ở chỗ người ta máy vi tính đã phổ biến lắm rồi, ở chúng ta, người điều kiện lắm mới mua được, anh thấy vấn đề chưa?”

Lâm Hiểu Tùng xua tay: “ Tôi chỉ muốn lấy một ví dụ thôi mà.”

Lý Minh Thạch xì một tiếng: “ Ví dụ không tương xứng nên tôi mới nói anh, anh có biết CQ của chúng tôi chỉ hơn 300kb mà thôi, với tốc độ mạng ở trong nước, 5 phút là có thể tải xuống được, anh hiểu điều đó mang ý nghĩa thế nào không?”

Lâm Hiểu Tùng thất kinh: “ Chỉ nhỏ thế thôi sao? “
Bạn cần đăng nhập để bình luận