Trùng Nhiên

Chương 213: Tết đang đến.

Vậy là trước Tết đã kết thúc được mấy chuyện lớn rồi, xưởng in đã ký hợp đồng, Tần Tây Trăn tương lai phụ trách kết nối với xưởng in, và kênh tiêu thụ, Báo vi tính. Xưởng in sẽ lập tức in ấn, đưa sản phẩm mẫu cho Báo vi tính, nếu tương lai bắt được quan hệ với bên này, dựa vào sức ảnh hưởng của Báo vi tính hiện nay, Trình Nhiên tự tin thắng lớn từ lúc ra quân, không quá lo khoản tiền còn thiếu xương in.

Mặc dù nói Trình Nhiên không chú trọng việc kiếm tiền, nhưng hội họa vốn là sở thích của y, kết hợp sở thích với kiếm tiền, đó là một loại cảm giác thành tựu.

Trình Nhiên cũng suy nghĩ nhiều cuộc trò chuyện với Tần Tây Trăn, y biết Tần Tây Trăn rất thích cuộc sống và công việc của giáo viên, nhưng mà trong cô ẩn chứa sự không cam lòng. Có lẽ bắt nguồn từ tâm lý nổi loạn khi bị an bài từ nhỏ tới lớn, không cam lòng khi những thứ mình học được không có đất phát huy. Khi trong lòng có thứ theo đuổi, liền muốn đi rất xa ...

Chuyện đó có thể hiểu, nhưng mà Trình Nhiên có một nghi vấn lớn, Tần Tây Trăn đang tích góp tiền, nguyên nhân là gì, cô ấy chia sẻ với mình nhiều chuyện như vậy, duy có chuyện này không nói ra. Trình Nhiên có chút không yên lòng, không phải cô ấy bị lừa chứ?

Lừa tiền thì cũng đành đi, đừng để cuối cùng bị người ta lừa luôn cả sắc.

Trình Nhiên không bao giờ ngại suy tính tới trường hợp tệ nhất, điều này ảnh hưởng bởi tuổi thiếu niên có phần u ám của y.

Công ty Phục Long đang có những tiến triển sơ bộ, cùng với việc công khai phát tiền thưởng đi lên báo, danh tiếng đi cùng với mở rộng nghiệp vụ, tinh thần viên chức cũng lên tới mức tối cao.

Nhưng chuyện này cũng có mặt xấu của nó, thế nào cũng lọt vào tai Tôn Trác Phú.

Món ngon tới tận miệng còn vuột mất, ông ta không cam lòng đâu nhỉ?

Trình Nhiên cũng không muốn đợi đối phương ra tay mới nghĩ cách ứng phó, lấy muốn sổ tay, mở bút máy ra, bên cạnh là chồng báo dày, vừa lật báo vừa hí hoáy viết.

Cuốn sổ đó lần lượt xuất hiện tên tuổi một số người.

Đã 28 Tết rồi!

Trước kia Trình Nhiên chưa từng cảm thụ được tâm trạng năm mới của cha mẹ, khi còn nhỏ thì tất nhiên chỉ nghĩ tới bản thân, Tết đến chỉ thấy phấn chấn, suốt cả năm thì tới Tết là được ăn nhiều món ngon, rồi còn có tiền mừng tuổi, có thể mua băng nhạc mình thích.

Dù không mua cái gì cả, trong túi đút khoản tiền lớn sau đó đi dạo trung tâm thương mại, cũng thấy rất thỏa mãn.

Thời gian ở thành phố nhỏ trôi qua chậm rì rì, năm này rồi lại đến năm khác, cái cảm giác hưng phấn khi Tết đến biến thành khó nắm bắt, dần dần suy giảm. Về sau đến Tết có về nhà hay không cũng cảm thấy chẳng hề gì, cho dù cha mẹ liên tục thúc giục, định về rồi nhưng lại thấy công việc quan trọng hơn, tặc lưỡi một cái cho qua.

Có thể nói đây là cái Tết thực sự đầu tiên của Trình Nhiên mấy năm qua, mấy năm thì chẳng nhớ nữa, hôm nay trong nhà tổng vệ sinh, cha dưới sự chỉ huy của mẹ, tháo cửa sổ xuống, cho vào chậu lớn kỳ cọ, rèm cửa sổ cho vào máy giặt. Còn Trình Nhiên thì cầm cái khăn và chậu nước sạch lau dọn đồ dùng.

Nếu là trước kia thời gian này Trình Nhiên đã cùng Du Hiểu không biết lang thang tới tận đâu chơi rồi, vợ chồng Từ Lan thấy con mình từ chối đám Du Hiểu rủ đi chơi còn thì thấy không quen ... Vợ chồng nhìn nhau đầy nghi ngờ, sau đó Từ Lan còn vờ xách thùng nước đi qua phòng Trình Nhiên nhòm ngó, thấy con trai sắn tay áo lên lau bàn, lau cả chân bàn lẫn mép bàn, rất cẩn thận.

Trình nhiên vô tình quay đầu nhìn thấy hỏi: “ Mẹ, có chuyện gì à?”

“ Không có gì, không có gì .” Từ Lan xua tay, rồi lại nói: “ Con chỉ cần lau dọn phòng con là đủ rồi, không cần giúp cha mẹ đâu, vướng víu chân tay. Thế đã làm xong bài tập chưa, tranh thủ mà làm đi, chứ Tết rồi con lại chẳng đi chơi suốt, thời gian đâu mà làm. Nếu làm xong không có chuyện gì làm thì xem thêm sách, con là cái đứa dễ kiêu ngạo tự đại lắm.”

Trình Nhiên ủy khuất, mẹ y là thế đấy, có chuyện hay không đều có cớ mắng y một trận, không phải " Cái thằng bé này không hiểu chuyện, thấy người lớn bận bịu mà không giúp" thì " Được rồi, được rồi, không biết đừng giúp, càng giúp càng thêm việc", tóm lại là thế nào mẹ cũng cằn nhằn được.

Lạ gì nữa đâu, cha mẹ bao năm qua sống với nhau như vậy, thành định thức rồi, không sửa được.

Thực ra Trình Nhiên không hiểu mẹ mình.

Từ Lan là người phụ nữ gia đình khá truyền thống, tuy ở chỗ làm cô rất hiếu thắng, muốn vươn lên không thua ai, nhưng chưa bao giờ đặt công việc trên gia đình. Cô chẳng hi vọng gì nhà đại phú đại quý, chỉ mong trong nhà vạn sự yên ấm, nhưng bây giờ Trình Nhiên chẳng những thành tích nhảy vọt còn rất hiểu chuyện không làm cha mẹ phải lo nữa, chồng mình thì sự nghiệp đang có cơ hội lớn, hàng xóm xung quanh nói chuyện mơ hồ có ý lấy lòng, mọi thứ đang thay đổi quá nhanh làm cô thấy không chân thực. Vì thế Từ Lan mới dùng cách sai chồng, mắng con này để tìm lại cái cảm giác cũ.

….. …. …

29 Tết, Trình Nhiên từ sáng sớm đã bị Du Hiểu lôi kéo đi chợ Tết, Từ Lan cũng nhiệt tình hưởng ứng, bảo Trình Nhiên ở nhà nhiều quá rồi, nên ra ngoài chơi nhiều hơn.

Cứ qua một ngày, không khí năm mới ở Sơn Hải lại đậm thêm một phần, thành phố lớn thì càng cuối năm càng vắng vẻ, thành phố nhỏ miền sơn cươc như Sơn Hải thì càng cuối năm lại càng đông vui. Lúc này đường phố lúc nào cũng chật kín người, không chỉ người đi làm ăn xa trở về mà mọi người ở trấn xung quanh đều tới đây sắm sứa năm mới.

Nếu hỏi nơi nào náo nhiệt nhất Sơn Hải lúc này thì chắc chắn là chợ Tết.

Đã thành truyền thống, chợ Tết năm nào cũng được tổ chức ở ngoài trung tâm triển lãm , nơi đó vốn là sân cỏ rộng, nằm rìa thành phố, không gian rộng. Dù nhiều người đổ tới đó cũng không gây ùn tắc trong thành phố.

Chỉ có một điều không hay là đường sá không tốt, đường đất nhiều, gần Tết trời hay mưa, đường đi lầy lội. Bãi cỏ bình thường không sao, lúc này người dẫm qua, kẻ dẫm lại nên nát bép, thêm cơn mưa, thực sự khó cách nào diễn tả.

Nhưng có hề gì chứ, chút phiền toái nhỏ đều bị không khí ngày Tết che lấp hết rồi, người mua sắm Tết ai nấy đều mang khuôn mặt hân hoan.

Vì Sơn Hải có rất nhiều dân tộc nhỏ sống trên dãy núi cao, cho nên chợ Tết cũng là phiên chợ lớn nhất trong năm, người dân tộc đem sản phẩm tự làm xuống núi bán, bởi thế hàng hóa không đếm xuể. Trong chợ cái gì cũng có, nhưng nhiều nhất vẫn là hoa cây cảnh, món đồ trang trí Tết, thứ đến là các quán bán đồ ăn nóng và pháo đốt.

Pháo được phân ra một nơi riêng, vì thứ này kỵ lửa, sơ xảy chút thôi là gặp đại họa.

Nơi mà Du Hiểu nhắm tới cũng là chỗ này, hắn mua rất nhiều pháo, không phải nói chứ, người bán pháo ở Sơn Hải có lương tâm lắm đấy, không phải ai mua cũng bán đâu. Ví dụ như loại pháo bồ dây lớn dài mấy mét ấy, còn trẻ con thích mê, nhưng người ta không bán. Cơ mà chính vì thế bọn trẻ con mới tự đi mua pháo nhỏ về, gỡ ra rồi quấn lại thành thứ nguy hiểm hơn.

Tết năm ngoái Du Hiểu còn là thằng nhóc con, năm nay lớn vọt lên rồi, còn cao hơn Trình Nhiên nữa, vì thế hắn thỏa sức mua pháo. Tiền á? Đề giành từ hồi mua thiệp Giáng Sinh chứ đâu? Thế là trong tay hắn lúc này có đủ thứ pháo, có loại đập mạnh là nổ, có loại dùng tay xoa để cháy, loại chạy như chuột dưới mặt đất, kể thôi mà Du Hiểu đã muốn tẩu hỏa nhập ma.

Du Hiểu ôm đống pháo trong lòng, người ngáy hết sức, lấy bánh pháo tép ra rủ rê Trình Nhiên:" Ê, đốt thử không mày?"

"Không được đốt pháo bừa bãi, nơi này đông người, cậu không thấy nguy hiểm à?" Trả lời Du Hiểu không phải Trình Nhiên mà là một giọng nữ lảnh lót:

Hai thằng quay lại tức thì thấy cô gái mắt sáng môi hồng, khuôn mặt lạnh lùng, đuôi ngựa kiêu ngạo, áo hoa đẹp đẽ xuất hiện. Là cô bạn nghiêm túc của hai đứa chứ sao?

Nơi nào có Dương Hạ thì nơi đó ắt có Liễu Anh, Diêu Bối Bối. Chuyện đó không có gì lạ, nhưng tại sao Tạ Phi Bạch cũng xuất hiện ở đây chứ? Đã thế lại còn bê theo túi lớn túi nhỏ, nào là đèn lồng, náo là câu đối Tết, còn có mấy món trang trí xanh đỏ, thứ rõ ràng chỉ có đám con gái mới mua. Nhìn qua có vẻ là đi làm cu li cho ba cô gái.

Du Hiểu há hốc mồm định hỏi gì đó thì Trình Nhiên nhanh tay bịt miệng hắn, vì Tạ Phi Bạch rõ ràng bày ra cái điệu bộ, ‘chúng mày mà dám nói một câu tao đấm thối mặt !’.

Tiếp đó sáu người bọn họ kết bạn đi chợ Tết, ba cô gái đi trước, tíu ta tíu tít, ba thằng con trai đi sau. Một cao lớn điển trai, mặt đen xì như muốn kiếm người uỳnh lộn, một thằng ôm đống pháo to pháo nhỏ mà tưởng chừng ôm bom, nói một câu cũng không dám, còn một thằng cắn răng cười.

Câu chuyện đơn giản thôi, Tạ Phi Bạch cũng đi chợ Tết, sau đó là gặp ba cô gái xách một đống đồ lỉnh kỉnh, thế là hắn xung phong xách hộ. Trình Nhiên có thể đoán được, có lẽ là Tạ Phi Bạch áy náy vì lần trước nặng lời với Dương Hạ, nhưng mà xin lỗi không phải tính cách của hắn, cho nên mới dùng cách này.

- Mình cứ nghĩ Phi Bạch hung dữ lắm, không ngờ cậu ấy hiền hiền ơi là hiền, còn ga lăng nữa … Phi Bạch! Măm này.

Hai cô gái kia đã đành, Diêu Bối Bối cực kỳ vô tư, thấy Tạ Phi Bạch xách đồ cho mình, tay bận, vì thế cô còn mỗi tay cầm một cái kẹo hồ lô, thi thoảng “đút” cho Tạ Phi Bạch ăn:

Tạ Phi Bạch không cách nào từ chối cô gái đơn thuần này, thi thoảng há mồm cắn một miếng, mắt thì trừng trừng nhìn Trình Nhiên, Du Hiểu trấn áp, đứa nào cười tao bẻ cổ.

Hôm đó bọn họ có buổi đi chợ Tết nhớ đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận