Trùng Nhiên

Chương 585: Lối đi riêng của mỗi người. (2)

Tan học tới văn phòng giáo viên, cửa sổ đóng kín, ngoài kia mưa vẫn rơi, không khí càng thêm yên tĩnh thoáng đãng, Tôn Huy đang cầm phích nước pha trà, ra hiệu cho Trình Nhiên ngồi xuống.

Tôn Huy đẩy tới trước mặt Trình Nhiên cốc trà lớn làm bằng gốm trên vẽ hoa văn lá sen nhìn khá quê mùa, hẳn là sản phẩm mấy thập niên trước, ngồi xuống nói: “ Trình Nhiên, năm thứ 3 rồi, em đã có ý định vào trường nào chưa? Nếu không thì thầy gợi ý cho em hai hướng đi, đều hướng vào những trường tốt nhất, một là tranh thủ hạn ngạch học sinh ưu tú tỉnh, điều kiện là em luôn giữ được thành tích hiện nay. Danh sách trường ta tiến cử thì bất kỳ trường nào trong nước đều được, chỉ là năm nay đề xuất đề án 985, nhóm trường học 3 + 7, muốn vào 3 trường tốt nhất kia cũng được, nhưng thầy nói trước là không chắc, bị người ta từ chối là bình thường.”

“ Thứ hai, tranh thủ thời gian này chạy nước rút tham gia thi học sinh giỏi, có nguy hiểm, dù sao phải bỏ bê môn khác, số học của em rất tốt, thử lấy huy chương vàng số học xem, vậy thì muốn vào trường nào cũng được.”

Năm nay đưa ra đề án 985, duyệt 10 trường đại học, gọi là liên minh 10 trường, trong đó có 3 trường cải tiến trước tiên đã nhận được 2,7 tỷ hỗ trợ của bộ giáo dục.

Trình Nhiên sớm có quyết định của mình, khách khí uống một ngụm trà, nói: “ Thưa thầy em muốn tự thi.”

Tôn Huy có vẻ không bất ngờ, chỉ khẽ thở dài: “ Đứa nào đứa nấy ương bướng như nhau.”

“ Em không để bạn ấy đợi em mãi được ạ, chẳng phải thầy từng bảo em ...”

Chưa nói hết câu đã bị Tôn Huy cắt lời, làm vẻ mặt hình sự: “ Được rồi, được rồi, tôi biết tôi nói gì, em cũng không cần nhắc lại nữa, còn sợ người ta chưa biết quan hệ của hai đứa à?”

Trình Nhiên hơi xấu hổ cười hăng hắc, trước kia y đi học không gặp được giáo viên tận tâm như thế, rất ấm lòng, lễ phép nói: “ Nếu không còn việc gì nữa vậy xem đi trước.”

“ Đi đi, đi đi. “ Tôn Huy bực bội xua tay, đến khi Trình Nhiên rời phòng rồi thì cầm cốc trà lên, vừa uống vừa cười, mắt nhìn màn mưa ngoài cửa sổ: “ Tuổi trẻ, thật có dũng khí.”

Khi Trình Nhiên ra ngoài thì ở trường còn không ít học sinh, cơn mưa hôm nay vừa bất ngờ lại vừa dai dẳng, nhiều học sinh đang đợi mưa nhỏ một chút để về. Trình Nhiên nhiều lúc cũng trẻ con lắm, lấy ô ra, còn cố tình mở xạch một tiếng, ung dung che lên trên đầu, mặc kệ mấy ánh mắt căm tức nhìn đắc ý đi ra trời mưa, đi được mấy bước thì thấy Tần Thiên và Viên Tuệ đang đứng rúm ró dưới cây si già ...

Hai cô gái mặc y phục hơi mỏng manh, vài chỗ đã ướt dán lên da thịt, tóc cũng dính nước, đoán chừng là lúc nãy thấy mưa nhỏ, hẳn là định đánh liều chạy từng quãng ngắn qua những chỗ che chắn để về, nhưng mà ông trời chơi xấu, lại ào một đổ mưa xuống, khiến hai cô mắc kẹt thế này.

Trước Trình Nhiên cũng có vài nam sinh cầm ô đi ngang qua, nhưng cuối cùng không đủ dũng khí đi tới, để rồi sau này hối hận vì sao mặt mình không đủ dày, kỳ thực cũng bình thường, nếu là không quen nhau, làm thế sẽ rất ngại.

Vẫn là học sinh cao trung mà, da mặt mỏng lắm, chưa phải là đám lưu manh trường đại học.

Trình Nhiên tất nhiên không tồn tại vấn đề xấu hổ, bên kia Tần Thiên cũng đã nhìn thấy y, nhưng Trình Nhiên không đưa ô tới.

Mưa chưa dừng, thậm chí là càng lớn.

Hai bên cách màn mưa nhìn nhau khoảnh khắc, Tần Thiên xoay người kéo Viên Tuệ lần nữa lao vào cơn mưa.

Còn Trình Nhiên tiếp tục cầm ô đi về phía trước.

Ánh mắt cuối cùng đó của Tần Thiên, không biết là chờ mong hay lý giải.

Trình Nhiên biết Tần Thiên hơi nhạy cảm những chuyện mình làm vì cô, loại tâm lý đó dễ gây ra hiểu lầm, lần trước ở văn phòng suýt nữa xảy ra chuyện với Tần Tây Trăn rồi, khiến y mỗi lần gặp Khương Hồng Thược lại có chút áy náy rồi.

Bởi vậy tránh đi là hơn.

Đi ra khỏi cổng trường thì mưa thực sự là quá lớn rồi, lại còn thêm những cơn gió mạnh thổi bạt người ta đi, nước mưa đắp lên người muốn rát da, Tần Thiên và Viên Tuệ rốt cuộc không chịu nổi lâu, chạy được một quãng nấp vào dưới hiên tường, mặc dù nửa người bị mưa gió làm ướt hết, nhưng ít nhất còn có góc nhỏ che chắn.

Thế nhưng y phục hai cô gái thì ướt sũng rồi, áo sơ mi mỏng manh bình thường mặc rất đẹp, lại mát, bây giờ thành thứ phản chủ, chẳng giúp được gì lại còn dính lên người thấy rõ màu da cùng với vết áo lót, hai cô gái đỏ mặt, nhưng mà làm cách nào được cơ chứ?

Tần Thiên nhìn cơn mưa lớn, thầm thở phào may là không phải lúc này gặp cậu ấy.

Ở trên sân khấu Tần Thiên do yêu cầu của mỗi vở diễn, cô từng ăn mặc rất lộ liễu, từng cùng bạn diễn nam biểu diễn nhưng phân đoạn tiếp xúc thân thể rất gần. Nhưng đó là sân khấu, cô được mẹ chỉ dạy từ nhỏ, tâm lý được kiến thiết, rất chuyên nghiệp, đó không phải là cô, trên sân khấu không có Tần Thiên, chỉ có nhân vật mà cô hóa thân, thân thể của diễn viên chính là một phần vẻ đẹp của vũ đạo, ở nơi đó cô có thể tận tình khoe ra mỗi một đường nét đẹp nhất của mình.

Thế nhưng rời sân khấu Tần Thiên lại là cô nữ sinh cao trung, lúc này toàn thân ướt sũng, cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy.

Thế nhưng lại có một cái ô lớn màu đen cứ như thế đột ngột xuất hiện trên đầu cô, che đi những giọt mưa đáng ghét.

Hai người lại lần nữa nhìn nhau.

Nếu chẳng phải cơn mưa lớn chia thành ranh giới Hán Sở, Viên Tuệ Quần muốn xông ra xỉ tay vào mặt Trình Nhiên nói, tưởng có ô thì ghê gớm lắm à?

“ xe buýt của mình tới rồi. “ Trình Nhiên đưa ô tới tận tay Tần Thiên sau đó chạy ù đi, kỳ thực y đã tới trạm xe buýt rồi, nhưng nhớ ra nhà Tần Thiên cách trường không xa, cô đi bộ về nhà cho nên đành phải thở dài quay lại, không để hai người lâm vào cảnh lúng túng nên đi ngay.

Hai cô gái che chung chiếc ô lớn, đứng đó hồi lâu không đi.

Về tới tầng lầu nhà mình, Tần Thiên hạ ô xuống đóng lại, đưa tay vuốt ve mặt ô, gò má hơi nóng.

Lúc đưa Viên Tuệ vào tầng lầu trước, chia tay Viên Tuệ ghé sát tai cô nói nhỏ:" Mình cũng muốn có người đưa ô cho mình, cũng muôn có người cứ thế chạy vào mưa lớn ... Đừng làm cao nữa, mau đồng ý cậu ấy đi."

Cô chuẩn bị về nhà tắm rửa thay quần áo, sau đó mở nồi cơm điện tìm món ăn mẹ cô làm sẵn, mẹ cô tối nay có lớp, cha cô thì thường tám chín giờ tối mới về.

Thế nhưng vừa mới mở cửa thì nhìn thấy mẹ, mẹ cô kêu lên: “ Con mang ô rồi sao còn ướt thành thế này?”

Tần Thiên hỏi lại: “ Mẹ không đi dạy ạ?”

“ Kệ, mẹ vừa mới gọi điện cho cha con, bảo cha con mau về nhà. “ Mẹ Tần Thiên giơ phong bì thư lên, vui sướng vẫy liên tục: “ Con xem đi, đây là cái gì? Con được tuyển thẳng rồi.”

“ Thật à, thật à, đưa anh xem nào ... Đúng rồi, Thiên Thiên con được tuyển rồi. “ Tần Tống Nguyên gần như về nhà chỉ sau Tần Thiên một bước liền nghe thấy tiếng vợ reo hò, toàn thân cũng ướt sượt, khung của ô bị gió thổi lộn ngược ra sau, hắn cũng chẳng bận tâm, còn chuyện gì kích động hơn con gái được đại học nghệ thuật hàng đầu trong nước tuyển thẳng chứ:

Đây là huy hoàng hắn có thể đeo trên miệng cả đời, là thành công lớn nhất cuộc đời hắn cho tới giờ.

Xem đi xem lại, đúng là thư thông báo đại học Thanh Viễn lẩm bẩm: “ Thiên Thiên nhà ta giỏi quá, Thiên Thiên nhà ta giỏi quá ...”

Mẹ Tần Thiên thì ôm con gái vào lòng, hôn lấy hôn để lên má đến khi Tần Thiên không chịu nổi mới chịu buông tay.

Đó là mục tiêu Tần Thiên lập kế hoạch theo đuổi rất lâu, lúc này đạt được rồi, cô lại chẳng thấy có chút vui mừng nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận