Trùng Nhiên

Chương 392: Thứ họa hại sắp tới rồi.

“ Cái gì thế, càng nói càng thái quá .” Khương Hồng Thược dậm chân, có chút giận dỗi đẩy Trình Nhiên một cái, tránh nặng tìm nhẹ nói: “ Mình chỉ đang nói tới leo núi, mình dừng lại đợi bạn, thuận tiện dừng lại ngắm phong cảnh, thế không được à?”

Trình Nhiên người ngả ra sau, hõm khuỷu tay chạm phải cạnh bàn, không khác bị điện giật, phát hiện mấy nữ sinh che miệng cười đi qua chỗ họ, mới sực tỉnh. Y hít một hơi lấy lại tinh thần, cười nói xuôi theo ý Khương Hồng Thược: “ Mình cũng đang nói chuyện leo núi mà, bạn cứ tiến tới đi, không cần quay đầu. Xem xem mình có thể đi đường vòng tới tới trước mặt bạn không?”

Ánh mắt Khương Hồng Thược thoáng chống ôn nhu vô tận: “ Được, mình đợi bạn.”

Khi Trình Nhiên còn chưa kịp có phản ứng gì thì Khương Hồng Thược đã đưa tay ra khẽ xoa đầu y: “ Tiền đề là, bạn Trình Nhiên, hôm nay về nhà giải bài tập đi, mai mình kiểm tra đấy ... Ngoan.”

Sau đó cô nhanh chóng rụt tay về, cứ thế đeo ba lô xoay người, Trình Nhiên còn ngồi ngây ra đó thì dáng người yểu điệu đã đi tới cửa.

Chuyện này trước mắt không một ai có lời giải, tạm như vậy thôi.

Biệt thự bên bờ Hoán Hoa Khuê, ánh sáng nhá nhém lúc chập tối làm người đứng khung cảnh nơi này tựa như đi ngược về quá khư trăm năm trước, chỉ là rất nhanh những ngọn đèn bật sáng, phá đi sự thần bí ngắn ngủi ấy.

Cơm nước đã chuẩn bị xong, Lý Tĩnh Bình mấy ngày qua tới Thành Đô họp, nên về nhà, Khương Hồng Thược chưa về, hắn và vợ ngồi ở sân sau, đối diện với dòng nước róc rách.

“ Lần trước Lục Vĩ tới núi Nga Mi thực sự là ý của cha đấy à?” Lý Tĩnh Bình rốt cuộc cũng hỏi, chuyện này hẳn biết lâu rồi, nhưng đợi gặp mặt vợ mới nói, không muốn nói qua điện thoại:

Khương Vi Cầm gật đầu: “ Cha em từ thích thằng bé đó từ nhỏ, đâu phải anh không biết.”

Lý Tĩnh Bình trầm mặc một lúc: “ Sức khỏe của cha ra sao?”

“ Liễu Cao nói khi ở núi Nga Mi rất tốt, nhưng sau đó bệnh phổi tái phát, điều kiện y tế ở đây có hạn, cho nên đưa ông cụ về thủ đô chữa trị.”

“ Cha vội quá rồi, chuyện này nếu bán công khai như thế, đường lùi càng hẹp, cha không muốn ngày mình rời đi rồi, để lại gió tanh mưa máu chứ?” Lý Tĩnh Bình không tán thành chuyện này, thậm chí có thể nói là hết sức tức giận việc làm của cha vợ, hắn vốn muốn ém nó vài năm để Khương Hồng Thược trưởng thành thêm đã, hưởng thụ cuộc sống đơn giản ngây thơ của thiếu nữ:

Đề tài này có chút nặng nề, Khương Vi Cầm hơi nhíu mày: “ Cha em xưa nay tầm nhìn cách cục đều rất lớn, đám con cháu không bằng ông, ông có thể bình tĩnh nhìn sinh tử ... Nhưng mà có vài chuyện ông còn vướng bận ... Chỗ anh cả, rồi cả Hồng Thược.”

“ Đôi khi anh thấy Hồng Thược nhà chúng ta gánh quá nhiều trọng trách, quá nhiều thứ rồi .” Lý Tĩnh Bình ở loại chuyện này thái độ rất rõ ràng, trước kia hắn nhất quyết đưa Khương Hồng Thược đi theo mình, tới thành phố nhỏ Sơn Hải, chính là muốn con gái có tuổi thơ đơn thuần chút, khi đó thì ông ngoại Khương Hồng Thược còn khỏe, không phải nghĩ quá xa, lúc này tình hình khác rồi, chuyện không diễn ra theo ý muốn cá nhân được:

Khương Vi Cần nhẹ giọng nói: “ Trên đời này có hai thứ mà người ta không thể lựa chọn, một là nơi xuất thân, hai là sinh tử. Ai bảo Hồng Thược sinh ra trong già đình như chúng ta, có những thứ thuộc về trách nhiệm nó không thể chối bỏ, là người làm mẹ, em không muốn con phải thiệt thòi, lại không thể bắt nó hi sinh. Nhưng nó lại quá hiểu chuyện, từ lúc chuyển về Thành Đô, nó nỗ lực như thế ... Em nhìn cũng đau lòng lắm.”

Lý Tĩnh Bình nắm chặt tay đấm mạnh lên đùi: “ Nó từ bé đã thế rồi, anh còn nhớ khi đó Hồng Thược mới bảy tuổi, lúc đó vợ chồng mình chuyển tới Thành Đô còn chưa lâu, ai cũng bận rộn tối mắt tối mũi, mọi thứ qua loa tạm bợ, về nhà gần như chỉ để ngủ. Một lần anh đi về, nhìn thấy con bé đang nấu cơm, nó có cao hơn cái bếp chút xíu, phải kê hai viên gạch mới có thể nấu nướng được, toàn thân nó lem nhem hết cả, còn có vết bỏng, nó vẫn cười tươi nói muốn làm cơm cho cha mẹ, anh ôm nó mà khóc .”

Khương Vi Cầm nghe chồng nhắc lại chuyện cũ, trong đầu cũng phác họa ra bức tranh khiến người ta đau lòng, khẽ cắn môi dưới.

Cửa nhà có tiếng lạch cạnh, Khương Hồng Thược đi vào, chào cha mẹ, thay giày lên phòng mình ở tầng hai cất cặp.

Vợ chồng Lý Tĩnh Bình không ai bảo ai ngừng nói chuyện, một vào bếp, một dọn bạn, đợi con gái xuống ăn cơm.

Hôm nay Khương Vi Cầm làm khá nhiều món ngon, Lý Tĩnh Bình lục lọi trong tủ, lấy ra được chai rượu cao lương, bị vợ trừng mắt, liền quay sang con gái tố cáo. Rốt cuộc con gái vẫn thân với mình nhất, nói đỡ vài câu, Khương Vi Cầm mới cho uống hai chén, tuyệt đối không hơn.

Lý Tĩnh Bình nháy mắt với Khương Hồng Thược, trên bàn cơm nói cười vui vẻ, giống như một ngôi nhà bình thường.

Tiếp tục thế này được bao lâu, không ai dám chắc.

Tối ngày hôm đó với Trình Nhiên lại không hề yên bình, đi học về y ghé qua Thiên hành đạo quán nên về muộn. Lúc về tới nhà thì mẹ bảo Dương Hạ gọi điện tìm, nói Trình Nhiên khi nào về thì gọi điện lại.

Đến lúc Trình Nhiên gọi điện cho Dương Hạ, câu đầu tiên không ngờ lại là “ Trình Nhiên, mình tức chết mất.”

Khiến Dương Hạ phải nói ra câu này thì không phải chuyện vừa đâu.

Nhiệt độ Thành Đô ngày một giảm xuống, khi mấy ngọn núi cao gần đó đã tuyết rơi thì không khí ở Thập Trung vài ngày qua đang dần nóng lên.

Giữa hai cây si cổ thụ ở Thập Trung treo một tấm băng rôn màu đỏ, bên trên là dòng chữ "Hoan nghênh chuyên gia giáo dục Tôn Tiêu tới trường diễn giảng", ngay cả ngoài Dật Phu lâu cũng có họa báo khổ lớn hình ảnh một nam nhân trung niên hói đầu.

Hai tiết đầu buổi sáng là môn ngữ văn chủ chủ nhiệm Tôn Huy, hết giờ học ông tuyên bố: “ Chiều ngày mai, cả lớn tới phòng học lớn nghe chuyên gia giảng giải.”

Phía dưới lớp đám học sinh xì xào bàn tán, vài đứa tò mò, nhưng đa phần làm động tác ôm đầu, làm động tác kêu trời, Tôn Huy nhấn mạnh: “ Này này, không được vắng mặt đâu đấy nhé, mai có cả phóng viên tới đấy, các em chịu khó nghe sẽ có lợi .”

Đợi Tôn Huy đi rồi, gần nửa lớp cũng nhanh chân chạy luôn, ném chuyên gia ra sau đầu, song trong lớp vẫn còn nhiều học sinh thảo luận. Hách Dịch ở bàn bên cạnh chạy sang đẩy Trương Bình ngồi lui vào để ngồi ké: “ Nghe nói vị chuyên gia gì đó nổi tiếng lắm.”

“ Tên người ta còn chẳng nhớ mà cũng đòi nói. “ Trương Bình dè bỉu: “ Người ta là Tôn Tiêu, tiếng tăm lớn lắm, mẹ tôi suốt ngày lấy lời ông ta ra làm gương, nói là trước kia nói nuông chiều quá rồi, từ nay sẽ nghiêm khắc hơn nữa. Nghe nói ông ta vừa phát hành sách mới, cho nên đi khắp nơi diễn giảng, họa hại học sinh toàn quốc.”

Nhờ có Trương Bình nên khu vực Trình Nhiên thành trung tâm nho nhỏ của lớp này, nhanh chóng có học sinh khác tụ lại hưởng ứng.

“ Nhà tôi có khác gì chứ, lần trước sinh nhật tôi, cha tôi tặng tôi sách của ông ta, tức điên lên được.”

“ Chuyên ra gia rắm chó.”

“ Không thể nói như thế, ông ta nói cũng có lý phết đấy, tại người lớn làm quá lên mới thành phiền.”

Trình Nhiên sớm biết ông ta sẽ tới vì hôm trước người làm Dương Hạ tức điên chính là vị chuyên gia giáo dục này.

Bản thân y kỳ thực cũng chẳng lạ gì vị chuyên gia giáo dục này, cuốn sách Cuộc chiến vào mùa hè của ông ta có thể nói là oanh động giới giáo dục toàn quốc, danh tiếng mãi không suy, làm toàn bộ những người sinh ra sau thập niên 80 bị ám ảnh tâm lý, ảnh hưởng lan tới cả thế hệ 9x. Thậm chí trong tương lai trong giới bạn bè làm cha mẹ, vẫn có cuốn sách học theo phong cách của ông ta vẫn lan truyền như virus.

Trong sách có một đoạn thế này.

"Từng có chuyên gia giáo dục làm thí nghiệm, cho trẻ con Trung Quốc và trẻ con Mỹ một cốc nước, bảo chúng không dùng lửa làm nước sôi. Đứa bé Trung Quốc để cốc nước dưới mặt trời suốt cả ngày không thành công. Còn đứa bé Mỹ thông minh, lấy bốn cốc nước đổ vào nhau, dễ dàng làm nước lên tới nhiệt độ sôi 100 độ. Tư duy sơ cứng, thể chế lạc hậu vĩnh viễn không thể bồi dưỡng lên được nhà khoa học lớn mang ý thức sáng tạo."

Tóm lại là giống thế, lấy trẻ con Trung Quốc ra so sánh với trẻ con các nước, thậm chí còn có nhiều đoạn tự suy diễn, từ nhiều phương diện chỉ ra chỗ thiếu sót và thua kém của trẻ con Trung Quốc.

Giọng điệu giống hệt Tôn Tiêu.

Vị chuyên gia đó mấy ngày trước vừa họa hại Nhất Trung Sơn Hải khiến Dương Hạ nổi điên xong, mai tới lượt Thập Trung rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận