Trùng Nhiên

Chương 203: Thiếu niên đó!

Karaoke là thứ bắt nguồn từ Nhật Bản vào những năm 60, từng một thời được cả thế giới yêu thích. Mới đầu thì đường phố Sơn Hải ngoài mấy quán game, quán băng đĩa, bóng bàn cùng sàn nhảy, sau đó cùng thời đại thay đổi Karaoke dần xâm nhập và thịnh hành rồi Karaoke cũng dần thay đổi, các quán Karaoke xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Mượn gió đông của lễ hội du lịch quốc tế, rất nhiều thứ mới mẻ đang manh nha phát triển. Trình Nhiên biết quán Karaoke đầu tiên ở Sơn Hải từ khi mở Karaoke kiểu phòng bao, kín đáo hơn, thích hợp xã giao thương vụ, làm ăn luôn rất tốt, cho tới khi phương thức quán Karaoke phòng đơn hoặc đi tự phục vụ xuất hiện nhan nhản khắp nơi, nhưng loại quán Karaoke loại cũ như Đỉnh Thỉnh vẫn là thương hiệu có tiếng, ở Sơn Hải không ai không biết.

Nhân loại thể hiện khát vọng ca hát từ Karaoke cho tới nền tảng livestream sau này đều cho thấy điều đó.

Phát minh ra giấy đã kết thúc chuyện ghi chép lên thẻ trúc nặng nề, các bộ máy tìm kiếm trên mạng khiến báo giấy ngày càng đi xuống. Tiểu thuyết trực tuyến ăn mòn sản nghiệp xuất bản truyền thống. Nhu cầu của nhân loại với thông tin không biết mất, chỉ là trải qua các giai đoạn khác nhau, có được công cụ mau chóng tiện lợi hơn, khiến dục vọng càng phát triển tới cực điểm.

Có thể nói rằng không có thứ gì biến mất, chúng chỉ dùng phương thức khác để tiếp nối thôi.

Trình Nhiên ngồi trong xe nảy ra suy nghĩ như vậy, y từ nhỏ đã thích nghĩ lung tung rồi, giờ càng như thế, thi thoảng một ý nghĩ bất chợt nào đó xẹt qua đầu, thế là hào hứng đuổi theo, quên mất cả xung quanh, thành ra tạo thành ấn tượng là người trầm mặc ít nói.

Nhưng hôm nay còn có nguyên nhân khác ép Trình Nhiên phải nghĩ linh tinh.

Lúc này bên ngoài trời tối, trong xe đèn tù mù, bầu ngực thiếu nữ của Phàn Hân lại áp sát cánh tay y, tay lái La Hữu Vi không vững, cơ thể hai người cứ thế va chạm vào nhau liên tục.

Đó là bầu ngực đầy nhựa sống của thiếu nữ, dù kiếp trước hay kiếp này Trình Nhiên mới lần đầu tiếp xúc.

Lúc đầu Phàn Hân tưởng Trình Nhiên xấu hổ thì y rất hưởng thụ. Nhưng về sau La Hữu Vi lái xe như điều khiển ngựa chứng, thi thoảng chồm lên một cái, làm người Phàn Hân ôm chặt lấy Trình Nhiên, bầu ngực cô gần như ép tới biến dạng, tuy cách mấy lớp áo vẫn làm máu nóng toàn thân Trình Nhiên chảy ngược lên não, khoái cảm dâng trào mấy lần che lấp tất cả lý chí, mấy suýt nữa không kiềm chế được, tay phải nắm thật chặt vừa nghĩ lung tung để phân tán chú ý, đè nén cảm xúc.

Cái cảm giác ấy vừa sung sướng vừa đau khổ.

Đến khi xe vừa đỗ lại ở cổng quán Karaoke, Trình Nhiên là người xuống xe đầu tiên, Phàn Hân chưa biết gì, còn cười khúc khích.

37 lần, y chạm vào ngực Phàn Hân những 37 lần … vừa nghĩ xong Trình Nhiên đã muốn tát mình một cái. Cái đó mà cũng đếm, nghĩ thôi đã thấy mình biến thái.

Trình Tường và Lý Ngọc chưa xuống xe đã thò đầu nhìn, đèn pha trên nóc quán Karaoke quét qua quét lại, cả mặt tiền của quán Karaoke đều được dùng các loại đèn trang trí tạo ra ánh sáng muôn màu, hai đứa nhóc đang ở tuổi thiếu niên ham vui rõ ràng bị hiệu ứng màu mè này làm choáng ngợp.

La Hữu Vi đi gửi xe về giới thiệu: “ Một người anh em của tôi trong nhà là cổ đông nơi này, đầu tư chừng trăm vạn. Lát nữa mọi người sẽ thấy.”

Rồi hắn rút ra chiếc Nokia dạng thanh, bấm điện thoại, miệng còn làm như là xung quanh quá ồn không nghe rõ nói rất lớn: “ A lô, tôi đến cổng quán Karaoke rồi.”

Thắt lưng đeo chìa khóa ô tô, tay cầm di động, miệng nói oang oang như chỗ không người, đó là thói quen của người có di động thời đó.

Mấy ai có đâu, phải khoe ra chứ.

Không lâu sau người La Hữu Vi gọi điện thoại cho đi ra, chừng trên 20 tuổi, tóc vuốt keo chải ngược ra sau, rất bóng bảy sành điệu.

La Hữu giới thiệu cho Phàn Hân: “ Hân Hân, đây là Điền Hạo, nhà cậu ấy là cổ đông của quán Karaoke Đỉnh Thịnh đấy.”

Phàn Hân cười thục nữ: “ Xin chào, nhà anh làm ăn lớn thật.”

Điền Hạo khiêm tốn: “ Không phải là một mình nhà tôi làm, nhiều nhà cùng góp vốn với nhau.”

“ Đây là bạn và đám em trai của tôi ở khu tập thể, theo tôi đi chơi .” Phàn Hân chỉ sang ba anh em Trình Nhiên:

Điền Hạo có phần giống ông cụ non, không chỉ bắt tay Trình Nhiên mà còn bắt tay cà Trình Tường, Lý Ngọc, thái độ rất chính thức:” Sau này cứ tới đây chơi, báo tên tôi được giảm 20%.”

Hắn xử sự rất thuần thục chững chạc, dù với ba anh em Trình Nhiên vừa xa lạ lại ít tuổi cũng không xem nhẹ, thể hiện phong độ ứng xử của hắn.

La Hữu Vi thấy Điền Hạo làm chuyện thừa thãi, ba đứa đi ăn chực thôi, tốn công làm gì:” Lưu Cẩm đặt phòng bao nào vậy, dẫn chúng tôi tới đi.”

Phàn Hân trước đó nghe nói nhà Điền Hạo mở quán Karaoke còn có chút thành kiến không phải đồng loại, nhưng qua cách ứng xử của hắn đã thay đổi, ánh mắt nhìn Điền Hạo thêm vài phần hứng thú. Không cần nói, Điền Hạo kiếm được không ít điểm với Phàn Hân.

Trình Tường cố ý tụt lại phía sau, ghé tai Trình Nhiên nói: “ Tên đó hình như có ý với chị Hân Hân.”

Trình Nhiên đổ mồ hôi, tí tuổi đầu mà tinh vậy, đến bản thân y cũng không chú ý tới điểm ấy, nghe Trình Tường nói ngẫm lại mới thấy đúng là thế thật. Dù Trình Nhiên đã quen với kiểu đối xử với ăn mày cũng như khách vip ở đời sau nên mới không chú ý, nhưng mà công nhận đứa em này của mình tuy ham chơi nghịch ngợm, nhưng rất thông minh.

Sơn Hải là nơi còn rất bảo thủ, bình thường mùa hè ra phố cũng rất ít khi thấy áo hai giây hay váy mini, quấn short, còn ở chỗ này đâu cũng thấy.

Mặc ngoài kia đang mùa đông, nhưng bên trong rất ấm áp, các cô gái trước khi vào đây chỉ cần mặc thêm cái áo khoác dài chút là đủ, tới đây tha hồ phô diễn đường cong thân thể dưới bộ đồ cũn cỡn gợi cảm.

Bảo sao hai thằng em mình nhất quyết muốn đi theo Phàn Hân như vậy, Trình Nhiên tụt lại phía sau áp tải, không cho hai thằng nhãi gian manh ý đồ “lạc đường”.

Đi guốc vào bụng chúng rồi.

Nhóm Trình Nhiên đi tới tầng 4 thì một nam tử chừng ba mươi vô tình nhìn thấy, hắn nhìn theo, thấy bọn họ đi vào phòng bao huyên náo ở cuối hành lang mới thu hồi ánh mắt, được người bên cạnh xúm quanh đưa vào phòng bao nhỏ.

Tôn Vĩ hôm nay cùng bạn học cũ đi hát, không ngờ gặp được Trình Nhiên, vụ án 6.2 năm ngoái, liên quan tới cả con gái thị trưởng, khi ấy cao tầng thành phố có ai không như lửa đốt đít.

Vì thế là thư ký của Lý Tĩnh Bình, Tôn Vĩ không lạ gì Trình Nhiên, một trong hai công thần lớn nhất của vụ án đó.

Hắn biết vì suy tính cho an toàn của họ nên thành phố giấu hai người đi, nếu không để truyền thông mà biết được sẽ gây xôn xao lớn. Vì mục đích tuyên truyền và đảm bảo ổn định xã hội và phát triển kinh tế, trấn nhiếp tội phạm, dương cao hình tượng chính quyền và cơ quan công an nên từ đầu tới cuối hào quáng này cuối Trình Bân nhận.

Hai người hùng giấu mặt kia, Khương Hồng Thược tiếp tục theo học ở Thập Trung, vậy Trình Nhiên thì sao? Có lần Tôn Vĩ nghĩ đến, nhưng không tới mức lại đi nghe ngóng, dù sao với thân phận của hắn đi hỏi tình hình đứa học sinh thì cũng có chút kỳ quái.

Kết quả hôm nay gặp được rồi.

“ Nào, nhân vật quan trong trước mặt thị trưởng chúng ta, trong số bạn học, chỉ có anh là khá nhất ... Tôn Vĩ, đám tìm anh nhờ vả ấy, tôi nói này đừng vì ngại thể diện bạn học, không tện nói, nên từ chối thì từ chối, mọi người thông cảm mà .” Có người mở bia, vẫn quy củ cũ bọn họ uống nguyên chai, không cần rót.

Tôn Vĩ nhận lấy chai bia, làm như thuận miệng hỏi: “ Phòng bên cạnh là ai thế, ồn ào quá?”

Một người bạn học dài giọng nói, kiểu khinh miệt rõ ràng: “ Còn ai nữa, mấy cái nhà giàu nhất Sơn Hải thôi, hôm nay Lưu Trọng Binh đặt phòng cho con trai, con trai ông ta kéo đám con cháu nhà giàu tới tụ tập .”

“ Ồ ... “ Tôn Vĩ nghĩ tới Trình Nhiên, tất nhiên gia đình y còn xa lắm mới đủ cấp số tham gia buổi tụ hội này, lúc này thấy y đi sau cùng đoàn người cũng chứng minh điều đó:

Nghe nói cái vòng tròn công tử tiểu thư chẳng tốt đẹp gì, tụ tập khoe khoang, ỷ thế khinh người, còn chơi bời trai gái, không ngờ Trình Nhiên lại lẫn lộn vào đó, Tôn Vĩ nhíu mày.
Bạn cần đăng nhập để bình luận