Trùng Nhiên

Chương 74: Và rồi năm ấy, mùa hè 1997! (2)

Chụp ảnh xong thì tiếng chuông vào lớp cùng reo, học sinh lần lượt quay về lớp, sân trường huyên náo quay trở lại yên ắng.

Trên con đường dưới bóng cây chỉ còn lại ban lãnh đạo trường ăn mặc trang trọng.

Chu Thao kích động nói với mọi người: “Chọn tác phẩm này đi dự thi đi, tôi có dự cảm, nhất định sẽ thắng đấy.”

Sau đó mọi người nhìn thấy ban hậu cần của trường hỏa tốc dựng lên một cái lán ở đoạn tường đó, mặc dù rất đơn giản, nhưng ít nhất có thể bảo vệ bức tranh đó không bị gió mưa làm tổn hại trong thời gian ngắn.

Kết thúc lễ chào cờ, có mấy lớp tới tiết thể dục, cơ bản học sinh tập thể dục ra sân là đều tụ tập quanh bức tranh đó, thực sự có quá nhiều chi tiết, mỗi lần xem lại nhận ra thứ mới mẻ, thi thoảng có học sinh chỉ bức tranh reo lên "Tôi nhận ra người này, ông ấy rất nổi tiếng ..."

Ngày hôm đó rất nhiều học sinh đã xem bức tường văn hóa đó, bất kể bọn họ sống ở đâu trong thành phố, nhà đơn hay chung cư cao tầng, đều không hẹn mà cùng đi ra ban công, hoặc sân thượng, ngẩng đầu lên nhìn ngôi sao chổi kia.

Bao gồm cả Liễu Anh, Trương Tiểu Giai, cùng Diêu Bối Bối ... Đương nhiên cũng có cả Dương Hạ làm bài tập xong, rời bàn học, khoác áo mỏng, đi lên sân thượng.

Ngôi sao trên bầu trời kia vẫn sáng như thế, nó có quỹ đạo riêng của mình, chẳng vì chuyện xảy ra ở tinh cầu nào đó mà thay đổi, nhưng cảm giác của người ngắm nhìn nó nay đã khác.

Nghĩ lại thì từ nhỏ cậu ấy đã rất thích vẽ, nhìn thấy cái gì thú vị liền vẽ lại, có lẽ rằng cậu ấy có tài năng chưa thể hiện bị xem nhẹ ... Nhưng đó cũng là điều đáng tiếc nhất, vì mọi người chỉ lấy thành tích luận anh hùng, chẳng ai để ý xem thiên phú cá nhân có kiệt xuất hay không, cuối cùng vẫn là thành thích quyết định thắng bại và vận mệnh.

Dương Hạ từ lâu đã nhắm thằng vào một mục tiêu, đó là Nhất Trung.

Còn Trình Nhiên đã lệch khỏi quỹ tích của cô.

Kỳ thực ở ban công nhà mình, Trình Nhiên cũng đang ngắm nhìn bầu trời.

Mặc dù gây ra ồn ào lớn như vậy không phải là ý muốn của Trình Nhiên, dù thế nào tác phẩm ở tường văn hóa đó làm y rất hài lòng, đó là một chuyện thú vị đáng làm, mà trước kia y bỏ qua.

Tay phải Trình Nhiên chống lên lan can làm bằng ống sắt, ngón tay hơi cong, khẽ gõ nhịp, miệng ngâm nga:

- Thành phố nhỏ.

Năm tháng qua đi.

Dũng khí trong veo.

Hồi ức rửa trôi.

Ta nhớ ngươi ...

Thành phố nhỏ ...

Trên bầu trời sâu thăm thẳm, một vệt sáng như đang lướt qua, tựa như đang đang yên tại chỗ.

Chính ánh sáng đó 800 trước công nguyên, hoàng đế La Mã Charlemagne đăng cơ, nhất thống Châu Âu.

Ánh sáng đó tiến vào năm 910 công nguyên, Triệu Khuông Dận binh biến ở Trần Kiều, xưng đế, lập quốc hiệu "Tống", bắt đầu thời đại văn hóa và khoa học Trung Quốc cổ đại huy hoàng nhất, nhưng cũng làm người ta đau lòng nhất.

Ánh sáng đó tới gần năm 1519 sau công nguyên, Magellan xuất hành đi vòng quanh thế giới, tới 1672, Newton khám phá định luật vạn vật hấp dẫn.

Và rồi năm 1997.

Trình Nhiên.

Trùng sinh tới thế giới này.

Gần tốt nghiệp và kỳ nghỉ hè, đối với học sinh hệ sơ trung Nhất Trung mà nói, giờ thứ bàn luận sôi nổi nhất, e là bức tường văn hóa. Giờ giáo viên trong trường quen cảnh lúc rảnh rỗi giữ tiết học, học sinh tới đó ngắm nghía, một số học sinh có khả năng hội họa còn có ý định vẽ lại, như hiệu trưởng Chu Thao nói, bức tranh này chỉ làm báo tường mà không thể đóng khung treo lên thì thực sự quá đáng tiếc.

Không ngờ rằng độ hot của bức tranh còn lan đi nơi khác, lúc tan học trên xe buýt chật ních học sinh, có học sinh trường khác hỏi :" Nghe nói Nhất Trung các cậu có người vẽ báo tường làm cả trường kinh động à, rốt cuộc là vẽ cái gì mà ghế gớm thế?"

"Trường Trung Dân bọn tôi ở gần, tan học đi qua xem rồi, vẽ đẹp lắm, không biết tên điên nào lại đi tốn công vẽ báo tường như vậy, xóa một cái là mất ... Thật tiếc."

Cứ như thế truyền miệng nhau, đúng là có không ít học sinh trường khác tan học tới xem, mang tâm lý tò mò, hùa theo đám đông thôi, ai ngờ xem xong ai cũng về thêm dầu thêm mỡ tán dương một phen, làm người khác ngứa ngáy.

Khen tất nhiên rất nhiều, nhưng cũng có người lắc đầu, cảm thấy không đáng tốn công tồn tiền như thế vào thứ tồn tại ngắn hạn.

Bình luận của họ rất ngắn gọn, "điên", "dư tiền".

Về sau người của tổ bình chọn tới Nhất Trung, thậm chí cả phóng viên cũng tới, một lần Lý Trảm tới lớp gọi Trình Nhiên ra ngoài, đó là tiết vật Lý, cả lớp thò đầu hóng chuyện.

Lý Trảm đứng ở cửa lớp nói có phóng viên muốn chụp ảnh Trình Nhiên và bức tường văn hóa kia, Trình Nhiên chẳng thèm suy nghĩ đã từ chối, làm cái mặt Lý Trảm tím tái như gan lợn, cơ hồ bằng lúc đó thành tích thi thử, Trình Nhiên chống đối ông ta.

Chằng biết là thằng nhóc đó làm gì mà ngay cả Chương Minh cũng không dọa nổi nó, hơn nữa bây giờ tổ bình chọn thành ủy xuống, khen ngợi hết lời. Hiệu trưởng Chu Tháo rất chú ý, Lý Trảm dù mặt mũi khó coi cũng làm gì được nào?

Ông ta nén giận, trầm giọng nói với Trình Nhiên: “ Đây là vinh dự của trường, cũng là vinh dự của cậu, cậu không muốn lên báo à? Cơ hội này không biết bao nhiêu người muốn mà không được đây, bỏ lỡ rồi không còn lần sau đâu.”

“ Em không muốn, lên báo có giúp em vào được Nhất Trung không? Sắp trung khảo rồi, em muốn giành từng giây từng phút vào việc học tập, em không nhận phỏng vấn. “ Trình Nhiên lắc đầu.

Ná nì !

Đầu Lý Trảm muốn nứt ra rồi, người ta chỉ muốn chụp một bức ảnh để đăng báo thôi, vậy mà mày lôi ra cả đống lý do từ chối, làm như mày là minh tinh ấy. Còn không nhận phỏng vấn, người ta còn chưa nói muốn phỏng vấn mày đâu ... Mày, mày nghĩ mày ghê gớm lắm sao?

Lý Trảm chỉ muốn tóm cổ áo Trình Nhiên kéo đi, nhưng hiển nhiên lúc này không thể làm thế, ông ta cố nở nụ cười trông hết sức méo mó: “Cậu có học thêm nữa cũng chẳng vào được Nhất Trung đâu, đừng mơ mộng không thực tế ... Đây không phải phỏng vấn, chỉ chỉ chụp ảnh thôi, nhưng mà được lên báo, nói không chừng được tiến cửa vào Nhất Trung đấy, trước kia có chuyện như vậy rồi.”

Rồi ràng là bịa đặt, lừa trẻ con, làm báo tường mà được tiến cử vào trường trọng điểm cấp tỉnh à? Trình Nhiên biết thừa, cố tình nói:” Thầy Lý, thầy đảm bảo lên báo sẽ được tiến cử vào Nhất Trung không?”

“ Không dám nói 100%, nhưng có cơ hội ... Còn rất lớn.” Lý Trảm thấy có cơ hội liền cố tình nói mập mờ dụ dỗ:

“ Dù thế cũng không được, em muốn đường đường thi vào Nhất Trung. “ Trình Nhiên trở mặt cái một, còn đáp rất hùng hồn: “ Không muốn làm mấy trò bàng môn tả đạo.”

Lý Trảm ứa máu, ông ta biết thằng nhãi ranh này cố ý làm thế, nó chửi xéo mình.

Giáo viên vật lý nghe hai người đôi co nãy giờ, câu trả lời của Trình Nhiên làm ông rất hài lòng, đi ra ngoài vỗ vỗ vai y, nói với Lý Trảm: “Thầy Lý, anh về báo với hiệu trưởng Chu, Trình Nhiên muốn tập trung vào học tập, nhờ thầy ấy đừng để người khác làm phiền ... Trình Nhiên, vào lớp học tiếp đi.”

Đối với học sinh sắp tốt nghiệp mà nói, hiển nhiên học tập là tối thượng, tất cả thứ khác đều phải nhường bước, Lý Trảm cuối cùng tay không trở về đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu Trình Nhiên, Chu Thao tuy tiếc, nhưng cũng tán thưởng.

Học tập, học tập và học tập. Suốt ba tháng vừa rồi học sinh năm ba trăm ngày như một, áp lực học tập nặng nề khiến không ít học sinh phản cảm, thậm chí đâm ra ghét học tập. Chính vì thế từ hội diễn văn nghệ, tới hoạt động bình chọn báo tường tổ chức thời điểm này cũng là có dụng ý, giống làn gió mát xua đi nóng nảy căng thẳng trong lòng học sinh.

Mà cả hai hoạt động đó năm nay của Nhất Trung đều có được kết quả ngoài mong đợi, mang lại tác dụng điều tiết không ít.

Còn Trình Nhiên không phải nói nữa rồi, là nhân vật nổi bật nhất của hai hoạt động, lần trước đóng vai xấu, lần này là chính diện trăm phần trăm. Đám bạn cùng lớp, cùng khu tập thể thán phục không thôi, thậm chí tính toán cả tương lai thay y rồi, ví như kiến nghị y đừng thi vào Nhất Trung nữa, kiếm trường thiên hướng nghệ thuật ấy, sau này đi theo con đường nghệ thuật ấy, vào học viện nghệ thuật đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận