Trùng Nhiên

Chương 397: Hạt giống nảy mầm.

Ngay từ lúc Khương Hồng Thược lên tiếng chất vấn Tôn Tiêu là Trình Nhiên đã biết chuyện chẳng lành rồi, liền lấy micro sẵn sàng hỗ trợ cô, chỉ không ngờ một người bốn mấy gần năm mươi tuổi đầu dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy với một nữ sinh mới mười sáu mười bảy.

Nhìn Khương Hồng Thược lẻ loi đứng đó, xung quanh là lời chỉ trích mỉa mai, thậm chí cả tiếng giễu cợt của đám nam sinh, trong đầu Trình Nhiên không còn bất kỳ suy nghĩ gì, chỉ có một cơn giận cuồng bạo dâng lên trong lòng, nếu khoảng cách đủ gần đứng nói là một câu chửi, y ném thẳng cái micro này vào mặt ông ta.

“ Trình Nhiên, đừng. “ Khương Hồng Thược lúc này kịp phản ứng lại hét lên một tiếng, hoảng loạn bỏ micro xuống chen khỏi hàng chạy tới:

Dù lửa giận ngùn ngụt cháy trong lòng, Trình Nhiên vẫn giữ được chút lý trí, biết giờ tức giận chỉ làm chuyện tệ hơn, nhưng lui cũng đã muộn rồi, đâm lao thì phải theo lao, hít sâu một hơi áp cơn giận xuống, tổ chức ngôn ngữ.

“ Thí nghiệm này có tên thực sự là ‘thí nghiệm kẹo dẻo;, do tiến sĩ Michael của Đại học Stanford làm vào thập niên 1960, nhân viên nghiên cứu đưa một viên kẹo dẻo tới trước mặt đứa bé, nói với nó, nếu có thể nhịn không ăn viên kẹo này tới khi nhân viên nghiên cứu quay về thì sẽ được viên kẹo thứ 2, nếu như mất, thì chỉ được một viên.”

“ Thí nghiệm này được kéo dài tận mười mấy năm, theo dõi mười mấy đời học sinh, mới đưa ra được kết luận, nếu như chúng ta dạy được trẻ con, tiến hành tự khống chế, sau đó có khả năng thành công cao hơn.”

“ Nhưng thí nghiệm không nói ra, đó là những đứa bé đối diện được với cám dỗ, đều đến từ gia đình giàu có, điều kiện vật chất dư dả. Bọn họ cũng không nói với ông rằng, thí nghiệm này có tính giới hạn, về sau đại học New York có chọn ra 1000 đứa bé 4 tuổi, chia ra làm hai nhóm cha mẹ có bằng đại học và không bằng đại học để thí nghiệm. Kết quả chứng minh, kiềm nén ham muốn hay không không quá ảnh hưởng tới tương lai của chúng. Thứ ảnh hưởng lớn như, càng khó thay đổi hơn như trí tuệ và gia đình ưu việt.”

Sắc mặt Trình Nhiên hết sức bình tĩnh, ngôn từ không kịch liệt như trước đó nữa, giáo viên chủ nhiệm Tôn Huy thở phào dừng lại, đồng thời học sinh xì xào bàn tán, không biết điều Trình Nhiên nói có đúng không, thấy y nói ra số liệu tên tuổi rành mạch đã tin bảy tám phần.

Tối hôm nọ Trình Nhiên vừa nghe Dương Hạ tức giận chửi mắng Tôn Tiêu vừa tra duyệt tư liệu, hai người còn tranh luận bắt bẻ lý luận của ông ta, nên y còn nhớ rất kỹ. Lão già này có đúng một bài, đi tới đâu cũng giở ra, hoàn toàn là loại lừa bịp kiếm tiền.

“ Cho nên thí nghiệm kẹo ngọt vốn là một ngụy mệnh đề, chưa nói đây vốn là nghiên cứu về hiệu ứng cám dỗ, kết quả là chỗ ông biến thành so sánh học sinh Trung Quốc và học sinh Châu Úc. Chuyên gia Tôn dùng cái trò đánh tráo khái niệm cũng lô hỏa thuần thanh đấy, à không, đó vốn là thiên phú của ông mà.”

“ Thực tế trại hè mà ông nói tổ chức năm 1994, báo thanh niên Trung Quốc cho đăng tuyên bố phản bác lời lẽ không chính xác của ông, chẳng qua là ngôn luận của ông có thị trường hơn, nên không ai để ý tới bài báo đó, ông cũng không trả lời bài báo đó, vì ông biết bài báo đó là sự thật.”

“ Báo báo thanh mình, đeo nặng đi bộ là do phía Nhật Bản căn cứ vào thể năng của trẻ con định ra, mang nặng 10 ki-lô-gram thì đi bộ được 20 ki-lô-mét, ông lại bịa ra con số hoang đường mang 20 ki-lô-gram đi 50 ki-lô-mét, bởi vì ngay từ ban đầu ông không quan tâm tới sự thật mà chỉ tự biên tự diễn.”

“ Ông nói trẻ con Trung Quốc lười biếng ném ba lô lên trên xe, còn trẻ con Nhật thì tự vác. Sự thực là ba lô trong nước chất lượng quá kém, 80% ba lô không chịu được mà đứt. Ngược lại học sinh Nhật Bản do họ có hoạt động dã ngoại khá thường xuyên, nên trẻ con đều có ba lô chuyên dụng. Ông không nói, trẻ con Trung Quốc ném ba lô lên xe rồi, nhưng chúng có đứa dùng tay bê, có đứa kiếm dây buộc đeo lên người, thực tế là vì thế mà chúng vất vả hơn trẻ con Nhật.”

“ Ông nói cô gái xinh đẹp trốn về uống trà sữa Mông Cổ, vậy ông sao không nói, nữ sinh đó bệnh nặng đưa về đại bản doanh, sáng sớm hôm sau sức khỏe chưa hồi phục đã về đội, đồng thời tự đi bộ tới mục tiêu.”

“ Trẻ con Nhật Bản không đi vệ sinh ở ngoài, trẻ con Trung Quốc không biết dựng lều, hai bên đều phát hiện ra ưu nhược điểm đối phương. Mục đích trại hè này là để hai bên hiểu nhau hơn, cho nên chúng cho nên giúp đỡ nhau rất thân thiết, không ngờ tới miệng ông thành cuộc ganh đua đầy hằn học như vậy. Toàn là đứa trẻ ngoan, ông lại đóng đinh chúng lên cột sỉ nhục vì mục đích gì? Thế mà cũng gọi là chuyên gia giáo dục à?”

“ Ông bảo rằng người Nhật Bản công khai nói thế hệ này của các vị không phải đối thủ của bọn họ, khi bài báo của ông phát hành, phía bên Nhật có gửi thư cho phía Trung Quốc bày tỏ, bọn họ biết rằng tạp chí Trung Quốc đã cho đăng những lời nói làm người ta cảm thấy tiếc nuối, phía họ rất đau lòng. Họ khẳng định không có một nhân viên Nhật nào nói ra câu đó, trẻ con Nhật khi nhớ lại những đồng đội Trung Quốc đều nói, họ rất lễ phép, biết làm nhiều món ăn ngon.|

“ Chứ không phải như ông nói ‘đứa trẻ nào vừa béo vừa trắng không làm gì cả là trẻ on Trung Quốc’. Trẻ con nước ta tuy có nhiều thiếu xót, nhưng ở trước mặt bạn bè nước ngoài rất cố gắng không để ảnh hưởng thể diện quốc gia ... Nhưng trong bài báo của ông, bọn họ thành giá áo túi cơm.”

“ Ông nhìn quanh đây đi, đây là Thành Đô, nơi này kinh tế phát triển hàng đầu cả nước, vậy ông nhìn trong số học sinh ở đây, ông nhìn thấy bao nhiều người vừa béo vừa trắng, được bao nhiêu? Chưa nói tới 70% dân số nước ta còn sống ở nông thôn, rất đói kém, ngoài kia chúng ta có làn sóng công nhân mất việt, lấy đâu ra toàn những đứa bé béo trắng không biết làm gì? Đoán chừng ông chưa bao giờ về nông thôn chứng kiến cuộc sống của những đứa bé nửa ngày đi làm nửa ngày đi học, càng không nói chúng ta có nhiều vùng núi cao.”

“ Ông không biết gì cả, vì thế đừng có mở mồm ra nói vớ vẩn.”

Hiện trường bắt đầu náo động rồi, chưa cần nói gì khác, lời của Trình Nhiên rõ ràng hợp khẩu vị đám học sinh hơn, dần dà có tiếng mắng mỏ.

Khương Hồng Thược đứng lại tại chỗ, không tiếp túc tiến về phía Trình Nhiên nữa, nhưng tựa hồ giữa phòng học lớp chất kín này, giờ chỉ còn lại một bóng dáng duy nhất … bất tri bất giác hình ảnh Trình Nhiên hòa vào hình bóng nào đó luôn tồn tại sâu trong lòng mỗi thiếu nữ.

Nếu như nói trước kia cô chỉ rất có thiện cảm với Trình Nhiên, giờ đây mọi thứ khác, như hạt giống gặp nước tưới, phá đất ngoi lên, một cảm giác hết sức kỳ diệu len lỏi trong lòng, từ giọng nói, khí chất thậm chí quần áo ăn mặc đều tràn ngập sức hút nam tính.

Ánh mắt dần mông lung không có tiêu cự.

Còn phía lãnh đạo trường đưa mặt nhìn nhau, bọn họ vốn định áp dụng biện pháp ứng phó, nhưng những lời của Trình Nhiên từng câu từng chữ có lý có cứ, tường thuật đầy đủ, muốn kiểm tra dễ dàng, thế nên giữ im lặng.

Im lặng chính là một thái độ.

Trương Bình líu lưỡi, liên tục vỗ vai Hách Dịch bên cạnh, Hách Dịch càng hưng phấn lẩm bẩm” tao đã nói mà, thứ chuyên gia rắm chó”.

Những người quen biết y như Lý Vận Hàn, Tần Thiên, Viên Tuệ đều sững sờ không dám tin, đó là chàng trai mà bọn họ đánh giá có chút "mềm" đấy à?

Trình Nhiên chưa dừng lại, Tôn Tiêu vừa định nói, y lập tức chặn họng, dùng thủ đoạn của ông ta đáp trả ông ta: “ Ông chỉ trích chúng tôi giả dối, chỉ trích chúng tôi hư vinh, chỉ trích chúng tôi được nuông chiều, không biết kiềm chế, không biết chịu đựng, không có sức cạnh tranh, tự tư tự lợi, không có năng lực sinh tồn, không có tư duy phê phán, tư tưởng sơ cứng lạc hậu.”

“ Cứ như những lời bịa đặt không phải ông, nói dối lừa đời trộm danh không phải ông, ác độc thất đức không phải ông, ông nhìn người khác bằng ánh mắt thù hận hằn học lại đòi đi giáo dục người khác? Rốt cuộc là ai có vấn đề?”

“ Nếu như ông không tôn trọng sự thực, còn đưa ra được kết luận gì nữa, nếu không dám nhìn thẳng vào mắt trẻ nhỏ, giáo dục còn hi vọng gì?”

“ Ông cứ thích lấy nước Mỹ ra làm vì dụ, vậy thì tôi cũng lấy lời của Tống Thống Mỹ Thomas Jefferson người soạn thảo tuyên ngôn đọc lập để trả lời ông.”

“ Tin tưởng vào người trẻ, tin tưởng vào tương lai.”

Cả phòng tĩnh mịch chốc lát, rồi có một học sinh đứng dậy hô lớn "nói hay lắm", sau đó vỗ tay, ngay sau đó là tiếng vỗ tay như mưa rào, như sấm rền.

Thực sự chấn động cả người điếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận